"Lời hứa hẹn ta nợ ngươi, chỉ có thể để kiếp sau, trả lại..."
Cuối cùng người đàn ông áo đen thở hắt một hơi, dường như hắn vẫn luôn gắng gượng chờ u Dương Cung đến.
"Nhưng mà, ta không muốn ngươi vẫn sống trong thống khổ như vậy nữa, cho nên... ta… xin lỗi."
Trong lúc nói chuyện, hắn vươn tay phải ra, đặt nhẹ lên đầu u Dương Cung, sau đó một cỗ năng lượng dao động vô hình đánh thẳng linh hồn nàng.
Làm xong hết thảy, người đàn ông áo đen rốt cục nhắm hai mắt lại, hoàn toàn không còn hít thở.
u Dương Cung cũng đồng thời ngã xuống đất, hai tròng mắt kinh ngạc nhìn người đàn ông áo đen đã chết, nàng có thể phát hiện ký ức linh hồn của mình đang dần dần biến mất.
"Đừng... Đừng rời bỏ ta..." u Dương Cung cố gắng hét lên, nhưng từ đầu đến cuối đều không có kết quả.
Bên ngoài ảo giác, hai hàng nước mắt nóng bỏng đã chảy ra.
" u Dương Cung cung chủ làm sao vậy?"
Thấy thế, đám người Hậu Thiên Thành có chút kinh ngạc.
Các võ tu Hỏa Phượng cung cũng bày vẻ mặt kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy qua cung chủ mềm yếu bất lực như vậy.
Xèo——!
Sau khi ảo giác hoàn toàn sụp đổ, vô số ký ức bị niêm phong tựa như thủy triều ập tới.
Nàng nhớ rồi!
Nhớ tất cả, nàng nhớ ra tất cả rồi.
u Dương Cung chậm rãi mở hai mắt ra, ánh mắt xuyên qua đám người, chăm chú nhìn thẳng vào Lâm Lăng, nước mắt dần dần là mờ tầm nhìn.
"Là Bách Thế Luân Hồi, rốt cục ngươi cũng đã trở lại..."
Ngay khi tiếng nói vừa dứt, dưới ánh mắt khiếp sợ của đông đảo người xung quanh, thân hình u Dương Cung bỗng dưng bay vút ra, trực tiếp nhào vào trong ngực Lâm Lăng.
"Tại sao… tại sao ngươi nỡ bỏ lại ta một mình, tại sao ngươi lại phong ấn trí nhớ của ta, tại sao ngươi có thể ích kỷ như vậy chứ..."
Ngay sau đó, u Dương Cung nhịn không được lớn tiếng khóc lên, tựa như phải gánh chịu oan ức rất lớn, giọng nói không lớn, nhưng làm người nghe không thể không thương xót.
Cái này...
Biến cố bất thình lình xảy ra làm Lâm Lăng nhất thời ngây ngẩn cả người, cứng ngắc đứng yên một chỗ.
Đám người xung quanh cũng sợ ngây người, khiếp sợ nhìn một màn này.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ nhân vật có địa vị cao như u Dương Cung lại giống như một thiếu nữ mềm yếu, nhào vào trong ngực Lâm Lăng khóc lớn.
Tình hình bây giờ, người không biết còn tưởng là tình nhân cách xa nhau nhiều năm không gặp...
"Âu Dương tiền bối, ngươi làm sao vậy? Có phải chúng ta có hiểu lầm gì rồi không?"
Lâm Lăng nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước miếng, có chút không biết làm sao, hỏi.
“Không có hiểu lầm, ngươi là Phương Bạch Vũ, ngươi tuyệt đối chính là Bạch Vũ ca ca của ta!” Âu Dương Cung lắc đầu nghẹn ngào, nước mắt đã thấm ướt lồ ng ngực Lâm Lăng.