Thanh niên áo trắng không khỏi hoang mang, trong tay dần hiện ra một trường kiếm có lưu chuyển ánh sáng lửa.
Xoẹt------!
Trong lúc linh lực đang dẫn động, ngọn lửa hừng hực trên kiếm quét ra.
Ánh lửa màu đỏ đậm nhất thời hóa thành vô số đạo kiếm khí, mang theo một dao động năng lượng nóng rực mạnh bạo bắn về hướng những thú dữ kia.
“Bùng, bùng bùng!!!”
Trong thoáng chốc, tiếng nổ vang không ngừng vang ra ở trong rừng.
Tuy mãnh thú có da thịt dày và béo nhưng cũng không chịu được sự bùng cháy của lửa.
Ngay lập tức một hồi tiếng kêu thảm thiết vang lên, hơn mười con mãnh thú chật vật bỏ chạy.
Sau khi trừ khử được sự cản trở, cơ thể thanh niên áo trắng khẽ động, trực tiếp lao tới bên cạnh Lâm Lăng.
“Giản dị như vậy, xem ra cũng không phải xuất thân từ danh môn vọng tộc.”
Nhìn thấy vật phẩm sinh hoạt tầm thường rơi đầy đất kia, hắn ta có thể đại khái đoán được thân phận của Lâm Lăng.
Sau đó hắn nhặt quần áo lên quan sát.
Đó chính là trang phục mà trước khi tiến vào chiến trường viễn cổ Lâm Lăng đã giả mạo đệ tử của Phong Linh Tông.
“Phong Linh Tông, đồ đệ của đại trưởng lão, Lâm Thiên.”
Nhìn thấy huy chương trước ngực trên quần áo và tên gọi kia, trong mắt thanh niên áo trắng lóe lên một tia kinh ngạc.
“Đông Huyền Châu chúng ta từ lúc nào có một thế lực tên Phong Linh Tông vậy?”
Sắc mặt thanh niên áo trắng nghi hoặc, thấp giọng lẩm bẩm tự nói.
Theo quan sát, hắn ta phát hiện ra đồ đằng huy chương của điện tông này giống như đã nhìn thấy ở đâu rồi.
“Đúng rồi, Phong Linh Các!”
Trong lòng thanh niên áo trắng khẽ run. “Phong Linh các của Cửu Huyền Tông chúng ta có cái đồ đằng huy chương này.”
Nhưng nghĩ lại thì vẫn cảm thấy sai sai.
Phong Linh Các chỉ là một nhánh của Cửu Huyền Tông, làm sao có thể tự lập thành một tông được?
Hắn ta liếc mắt nhìn Lâm Lăng cả người đầy máu đồng thời còn đang hôn mê, càng nghĩ càng kì lạ.
“Cứ cứu hắn ta trước, có gì hỏi rõ ràng sau.”
Thanh niên áo trắng nhíu mày, sau đó lấy một quả Huyết Khí Đan từ trong túi trữ vật ra đút vào miệng Lâm Lăng.
Huyết Khí Đan vừa vào miệng lập tức chuyển hóa, trong nháy mắt hóa thành một lực huyết khí nồng nặc nhanh chóng chảy xuôi tới từng gân cốt tứ chi Lâm Lăng.
Gương mặt đang tái nhợt cũng bởi vì nó mà từ từ khôi phục vẻ hồng nhuận huyết sắc.
Cùng với sự trị liệu cơ năng trong cơ thể, ý thức hôn mê của Lâm Lăng cuối cùng cũng bắt đầu tỉnh táo lại.
“Có người sao!”
Chưa mở mắt, Lâm Lăng đã nhận thấy được sự dao động khí tức tồn tại bên cạnh mình.