Bọn họ không khỏi âm thầm kinh hãi, công kích linh hồn trong ảo giác này thường giết người trong vô hình.
Hơi vô ý một chút, nhẹ thì linh hồn bị thương nặng, nặng thì linh hồn hỏng mất, chết ngay tại chỗ.
Nhìn thấy mọi người đã hiểu, Ứng Nguyên Tử thản nhiên gật đầu, không nói nhiều lời. Tâm tư hiện giờ của ông ta đều đặt vào tình hình chiến đấu của bốn huynh đệ Lâm Lăng, thật sự không có hứng thú nói nhiều với những viện sinh bị đào thải này.
“Hả? Các ngươi mau xem, đối thủ của Lâm Lăng sư huynh... Chảy máu mũi.”
“Hả?”
Ứng Nguyên Tử tập trung nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy mũi của thanh niên tóc dài kia đang chảy ra hai dòng máu tươi. Không chỉ như thế, lỗ tai, hai mắt và khóe miệng gã cũng bắt đầu ứa máu.
Là thất khổng đổ máu!
Máu tươi đỏ rực chậm rãi chảy xuôi trên mặt thanh niên tóc dài, nhìn cực kỳ ghê người.
Sau đó dưới đông đảo ánh mắt kinh dị, chỉ thấy thanh niên tóc dài trong quầng sáng hình chiếu ngã thẳng xuống đất.
Tuy gã vẫn còn hơi thở, nhưng đồng tử tan rã chứng minh linh hồn gã đã bị thương nặng, hoàn toàn mất đi ý thức giống như người thực vật.
Khi Lâm Lăng mở hai mắt ra thì đôi mắt Luân Hồi cũng được phong bế lần nữa. Sau đó hắn cất bước, bình tĩnh đi đến bên cạnh thanh niên tóc dài, trực tiếp lấy đi bốn mươi linh phù ấn trong tay gã.
Đến lúc này, vòng thứ ba xem như hạ màn che.
Đài chiến đấu thứ tư kế tiếp chính là cuộc chiến xếp hạng đánh sâu vào thứ hạng hai mươi.
Nhìn lối vào thăng cấp hiện ra trên không, Lâm Lăng nhấn nhẹ mũi chân xuống đất, đột nhiên lao vào trong đó.
Mà khi Lâm Lăng đi đến đài chiến đấu tầng thứ tư, lúc này Lữ Thành Thiên cũng đã đánh bại đối thủ ở vòng chiến khu Nam.
Không thể không nói, thủ đoạn của Lữ Thành Thiên cực kỳ lạnh lùng vô tình. Trên đài chiến đấu, hễ là đối thủ đều phải chết dưới kiếm của hắn ta, không có chút kiêng kỵ nào cả.
Mà kế tiếp, trận đấu của hai người chắc chắn sẽ diễn ra trên đài chiến đấu tầng thứ tư để tranh đoạt vị trí thứ hai mươi!
“Ứng huynh, từ trước đến nay đồ đệ này của ta rất tàn nhẫn độc ác, không nể tình gì cả.” Lão già hói đầu của học viện Kiếm Vân nhìn về phía Ứng Nguyên Tử bên cạnh, cười như không cười mà nói: “Nếu như lát nữa giao chiến, có gì không vui thì xin đừng trách móc.”
Lời này nhìn như khách sáo, thật ra cũng đã phán Lâm Lăng tử hình.
Nghe vậy, Ứng Nguyên Tử cười lạnh một tiếng. Nếu là lúc vừa bắt đầu thì có lẽ ông ta còn chưa tự tin đáp lại. Nhưng hiện tại, nhìn thấy tình hình chiến đấu ba vòng trước của Lâm Lăng, Ứng Nguyên Tử đã hoàn toàn nắm chắc.
“Viện sinh này của ngươi có thể đạt tới tư cách giao chiến với Lữ Thành Thiên thì cũng coi như có tài.” Ông lão đầu trọc cảm thấy thật nhàm chán, nhưng lại đột nhiên tò mò hỏi: “Hắn xuất thân từ gia tộc cổ võ nào trong vương triều Đại Viêm các ngươi?”
Ứng Nguyên Tử lạnh nhạt nói: “Trấn Thanh Dương, gia tộc Lâm thị.”
Nghe thấy lời này, ông lão đầu trọc không chút để ý mà gật đầu.
“Họ Lâm?!” Sau đó ông ta như nghĩ tới cái gì, đồng tử bỗng co rụt lại, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn...”
“Chính là Lâm Lăng kia?!”