“Hả?” Lâm Lăng tò mò dò hỏi: “Lần này ta đã ngâm Long Huyết Trì bao lâu?”
Cái này gọi là tu luyện không có năm tháng, trong lúc dẫn dắt huyết khí chân long rèn luyện thân thể, hắn đâu còn tâm tư tính toán thời gian trôi đi.
“Hai mươi ngày.” Nhưng lời nói kế tiếp của Trần Tấn thật quá kinh người.
Lâm Lăng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bất tri bất giác mà đã qua gần nửa tháng!
Vậy thì cách cuộc chiến xếp hạng Chủng Tộc Thiên Tư Bảng chỉ còn lại không đến mười ngày!!
“Nếu không ra nữa thì chúng ta phải bỏ ngươi mà đi.” Trần Tấn nhìn thoáng qua Lâm Lăng đang hết sức kinh ngạc, khóe miệng hắn ta hơi nhếch lên, mang theo chút trêu ghẹo mà nói.
“Vậy chúng ta mau chóng lên đường đi.”
Nói xong, thân thể Lâm Lăng đột nhiên lao lên trên, cũng triệu hồi ra Long Nha.
Long uy khủng bố cùng với sát khí màu đen cuồn cuộn như nước lập tức tràn ra ngập trời.
Lần này hắn thật sự đã tốn quá nhiều thời gian, nếu vì hắn mà khiến mọi người mất đi tư cách thi xếp hạng, vậy thật sự quá có lỗi.
Trần Tấn lại luôn thản nhiên đối mặt. Từ ghi chép của lịch sử, hắn biết rõ Lâm Lăng nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ cuộc chiến xếp hạng của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng.
Cho nên, căn bản không cần lo lắng bị đào thải. Theo hắn thấy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ nước chảy thành sông, đương nhiên chuyện này cũng không phải là tuyệt đối.
Nếu lịch sử xảy ra thay đổi thì cũng không biết chuyện gì sẽ phát sinh sau đó.
“Rống!”
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Long Nha chở bọn Lâm Lăng lao vút đi.
Chỉ nghe một tiếng ‘Xèo’, thân thể khổng lồ của Long Nha trực tiếp xuyên thấu qua lá chắn năng lượng.
Chỉ thoáng chốc, tầm mắt đám người Lâm Lăng đột nhiên tối sầm lại. Hiển nhiên bọn họ đã rời khỏi Long Tàng Chi Địa, lao đến hẻm núi bên ngoài.
Nhưng mà đàn Thi Quái trong dự đoán cũng không xuất hiện.
Toàn bộ hẻm núi an tĩnh đến lạ thường, chỉ có gió lạnh vù vù đang thổi tới. Thậm chí cũng không có tiếng kêu độc đáo của Thi Quái vang lên.
“Hả? Đều chạy?”
Lâm Lăng cảm thấy thật khó hiểu, linh thức hùng mạnh chợt phóng ra. Sau một hồi dò xét, hắn ngạc nhiên phát hiện không có bóng dáng Thi Quái nào cả.
Mà sau khi linh thức lan tràn ra ngoài hẻm núi, Lâm Lăng mới hiểu duyên do. Bởi vì lúc này đang vào đêm tối, đàn Thi Quái vẫn luôn ẩn núp trong hẻm núi hắc ám này đã ra ngoài tìm kiếm con mồi.
“Cũng hên thật.” Lâm Lăng khẽ nhướng mày, thản nhiên cười.