Sau khi bay đến gần chúng, bố cục kiến trúc cung điện cũng càng hiện rõ trước mắt. Mức độ phức tạp trình độ và quy mô khổng lồ hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng. Khi thật sự bay đến gần thì Lâm Lăng lập tức hít hà một hơi.
Lớn!
Thật sự quá lớn.
Đứng ở trước cung điện, thân thể nhân loại nhỏ bé giống như một con kiến. Ánh mắt Lâm Lăng hơi thay đổi, chỉ thấy trên vách tường có điêu khắc một loạt hình ảnh màu vàng đỏ.
Đưa mắt nhìn kỹ thì tất cả đều là phù điêu hình dạng phượng hoàng, tràn ngập một luồng năng lượng nóng rực. Mà hai bên cửa điện có bốn cây trụ khổng lồ đứng sừng sững, cũng phủ kín phù điêu đồ đằng, có khí thế to lớn giống như trụ chống trời!
Lúc này trước mảnh đất trống trước cung điện, đông đảo đệ tử nội viện Chu Vân, Lữ Hóa Đằng đang tụ tập tại đây.
Tuy cửa điện đóng chặt, nhưng bọn họ lại không có ý muốn tấn công phá cửa.
“Sao các ngươi còn không vào điện?” Thấy thế, Lâm Lăng có chút nghi hoặc, lập tức đi qua tò mò hỏi.
“Hiện tại còn chưa phải lúc.” Hắn cũng không cố tình dò hỏi người nào, Chu Vân lại tự động đứng dậy, khách sáo mỉm cười và nói: “Chấp sự tiểu ca, ngươi mới đến nên không hiểu, ở cung điện viễn cổ của bí cảnh Thiên Hỏa cũng có quy tắc thí luyện.”
Nghe vậy, Lâm Lăng nhịn không được lại hỏi: “Loại quy tắc gì?”
Chu Vân đi đến gần, bắt đầu giải thích: “Ba tòa cung điện thí luyện này không giống nhau, hơn nữa mỗi người thí luyện tiến vào trong đó đều gặp phải những chuyện khác nhau.”
“Tòa cung điện thứ nhất là giết địch, sẽ căn cứ vào thiên phú, chiến lực của từng người mà không ngừng đưa ra thí luyện có độ khó tương ứng.”
“Mỗi lần giệt được một kẻ địch thì có thể đạt được số lượng lớn linh lực tinh thuần, hấp thu vào thân thể, có tác dụng rất lớn trong việc tăng cường tu vi.”
“Tòa cung điện thứ hai chính là một cây cầu Hỏa Liên (cầu xích lửa), nơi đó có trận pháp áp chế không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ qua.”
“Nhìn như đơn giản, nhưng mỗi lần thí luyện, đa số mọi người đều dừng bước tại đây.”
Nghe thế, Lâm Lăng hơi kinh ngạc: “Rất khó sao?”
“Đâu chỉ khó, quả thực là tuyệt vọng!” Chu Vân cười và lắc đầu: “Ta tiến vào bí cảnh Thiên Hỏa ít nhất cũng đã ba lần.”
“Nhưng lần nào cũng bị đào thải loại trừ ở ải cung điện thí luyện thứ hai.”
Nói đến này, vẻ mặt hắn ta hơi lộ chút uể oải, đương nhiên càng nhiều lại là tiếc hận.
Nếu như có thể thông qua thí luyện thứ hai thì sẽ trợ giúp cực lớn đối với tiến triển võ đạo của hắn ta, hắn ta sẽ không bị trì hoãn ở bậc hai Thánh Vực mấy năm nay.
“Thí luyện trong đó có cái gì?”
Nghe Chu Vân đánh giá như vậy về thí luyện của cung điện thứ hai, không chỉ Lâm Lăng mà những đệ tử nội viện mới nhập môn khác cũng bị khơi dậy lòng tò mò.