Lạc Hằng nhìn về phía Trần Tấn rồi cười nói: “Những thí sinh trước đây thi đấu cùng với chúng ta đã tiến bộ rất nhiều trong suốt 3 năm ở tháp Thông Thiên cho nên ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Trong lúc nói chuyện, dường như Lạc Hằng đang cố ý muốn dụ dỗ Trần Tấn, hắn ta thể hiện năng lực của mình ngay tại hiện trường.
Ầm!
Chỉ trong phút chốc, một luồng hơi thở dao động mạnh mẽ bùng nổ từ trên người hắn ta. Quả thực hắn ta đã mạnh hơn nhiều so với 3 năm trước nhưng rõ ràng trong hơi thở của hắn ta đã bị trộn lẫn với nguồn năng lượng của Thần tộc. Ánh sáng trắng bao trùm cả không gian, sau lưng Lạc Hằng hiện ra đôi cánh ánh sáng còn khuôn mặt của hắn ta cũng được bao phủ bởi một vầng sáng năng lượng méo mó, hiển nhiên hắn ta đã biến thành một kẻ Ngụy Thần tộc!
Thấy vậy, trong mắt Trần Tấn lóe lên một tia mơ hồ nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi gì.
“Hóa ra là sứ giả của tháp Thông Thiên, đúng là khách quý.”
Dường như Lâm Lăng cố ý, hắn nở nụ cười mang theo sự kinh ngạc: “Người đâu, mau chuẩn bị bữa tối tốt nhất để tiếp đón khách quý!”
Nghe thấy là sứ giả tháp Thông Thiên, sắc mặt của 12 Huyết Vệ đứng bên ngoài điện trở nên nghiêm nghị hẳn lên nhưng sau đó cũng cố gắng phối hợp. Bọn họ đều hiểu rất rõ rằng nguyên do chủ nhân muốn che dấu tung tích của bản thân chính là vì tháp Thông Thiên.
Từ những gì Lâm Lăng kể trước đây, 12 Huyết Vệ cũng biết được Thần tộc của tháp Thông Thiên cùng với đám Ngụy Thần tộc này đáng ghê tởm tới mức nào!
Mục đích thật sự của bọn họ chính là muốn đánh cắp nguồn năng lượng gốc của thế giới này, vị diện chi thai!
“Thành chủ Thiên La, không cần phải phiền phức như vậy đâu.”
Lạc Hằng lắc đầu nói: “Lần này tới đây, ta chỉ định đưa Trần huynh tới tháp Thông Thiên tu hành nên ta sẽ rời đi ngay.”
Nghe vậy, Lâm Lăng cau mày: “Thì ra là thế, dù sao dựa theo hiểu biết của ta đối với Trần đệ thì có vẻ như hắn muốn tự mình tu hành thì hơn.”
“Ngươi nói xem có đúng không.”
Nói xong, Lâm Lăng nhìn về phía Trần Tấn đầy vẻ ẩn ý.
Trần Tấn cũng nhận ra và gật đầu.
Đương nhiên hai người có suy nghĩ giống nhau, nếu như hai bên muốn xé rách da mặt của nhau thì bọn họ sẽ bắt Lạc Hằng lại!
Mà lời nói của Lâm Lăng đã khiến cho Lạc Hằng cảm thấy bất mãn, ánh mắt của hắn ta càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Trần huynh, tài nguyên ở tháp Thông Thiên rất hùng hậu và phong phú tới mức không thể tưởng tượng được. Nếu như ngươi đi tới đó thì chắc chắn sẽ không thất vọng đâu.”
Lạc Hằng kiên nhẫn khuyên răn: “Nếu như ngươi không tin thì ngươi cứ đi cùng ta trước đã. Nếu thật sự không giống như lời nói ta nói thì ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào cũng được.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng và Trần Tấn đều cười lạnh.
Nếu như thật sự tới đó mà còn muốn rời đi, e rằng mọi chuyện làm gì đơn giản như thế!
“Thật xin lỗi, ta dự định sẽ trở về tông môn trước đã.”