Đám người Lâm Lăng lập tức bay từ đài chiến đấu trên đỉnh núi về hướng cửa ra của vòng xoáy năng lượng.
Sau khi bị cuốn vào bên trong vòng xoáy năng lượng, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy hơi hoang mang nhưng sau đó hắn đã nhìn thấy một tế đàn khổng lồ.
Tế đàn cổ xưa này vẫn chiếm trọn một chỗ giữa vùng sa mạc. Nơi này chính là một trong những bàn điểm mà chưởng giáo Hậu Thiên Thành đã đưa họ tới vào một tháng trước.
Lúc đó, thí sinh dự thi đứng đây có tận mấy nghìn, thế nhưng giờ này cũng chẳng còn là bao.
Nhìn thấy trên tế đàn chỉ còn sót lại khoảng hơn trăm người, hầu như trong lòng các võ giả dị tộc đều cảm thấy bùi ngùi. Trải qua trận chiến sống còn kéo dài suốt một tháng tại Vạn Cổ Thiên Vực, đa số bọn họ đều có đi mà không có về. Tuy nhiên nhóm võ giả ở đây đều không có ai cảm thấy hối hận bởi vì con đường võ đạo chính là như thế.
Tu võ cả đời đơn giản chính là ngày càng trở nên mạnh mẽ khi gặp phải những hoàn cảnh nguy hiểm, còn nếu như muốn một cuộc sống bình yên thì cần gì phải tu luyện võ đạo?
Cưới vợ sinh con thì chỉ cần vài chục năm là đã kết thúc cuộc đời. Cuộc sống kiểu này chẳng có gì thú vị cả.
“Lâm Thiên, ngươi chính là niềm kiêu hãnh của nhân tộc, xin hãy nhận một lễ của ta.”
Lúc này, u Dương Lâm của tộc Hỏa Phượng đi tới, nàng ta cười khẽ và thi lễ với Lâm Lăng. Hai người đàn ông tộc Hỏa Phượng đi cùng cũng thi lễ theo lễ nghi võ tu của tộc Hỏa Phượng.
“Quá khen rồi.”
Lâm Lăng mỉm cười gật đầu, hắn cũng chắp tay ôm quyền.
“Nơi này cách Cửu Huyền Tông cũng phải mất sáu ngày đi đường.”
Trần Tấn ở bên cạnh nói: “Cũng không cần vội, chúng ta cứ tạm biệt nhau trước đã.’
“Được, vậy ta chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió…”
u Dương Lâm muốn nói lại thôi, nàng ta vốn dĩ định mời hai người Lâm Lăng tới cung Hỏa Phượng làm khách nhưng cuối cùng lại thôi. Dù sao lần này hai người Lâm Lăng cũng đã gây tiếng vang lớn trong Thiên Tư Bảng chủng tộc nên hẳn là Cửu Huyền Tông đang chuẩn bị nghi lễ ăn mừng nên nếu như hiện tại mời thì có vẻ không phù hợp lắm.
Nhìn bóng dáng Lâm Lăng bay đi, dường như ánh mắt của u Dương Lâm vẫn luôn chăm chú nhìn về hướng đó. Trong lúc ngơ ngẩn, trong tâm trí nàng ta không khỏi nhớ tới cảnh Lâm Lăng bước tới và ôm lấy nàng ta khi nàng ta bị các võ giả dị tộc khác đánh rơi xuống vách núi. Lồ ng ngực cường tráng kia đem lại cảm giác vô cùng an toàn.
Không hiểu sao trong lúc nhớ lại, nàng ta lại cảm thấy xúc động. Khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng lên trong vô thức. Có lẽ đây là…Cảm giác rung động.
“Sau lần tạm biệt này, không biết bao lâu nữa chúng ta mới có thể gặp lại nhau?”