Phanh! Phanh!!
Tiếng va chạm nặng trịch đột nhiên vang lên, hai bóng người gần như phá cửa cùng một lúc.
Lâm Lăng và Lữ Thành Thiên đều xuất hiện ở cửa đường hầm. Ánh mắt họ đối diện nhau, ý chí chiến đầu lập tức tràn ngập trong im lặng.
Lữ Thành Thiên hiên ngang bước đến, đi đến khu vực trung tâm rồi dừng lại.
“Học viện Thiên Diễn?” Hắn ta nhìn đồng phục trên người Lâm Lăng, cười lạnh một tiếng: “Ba đài chiến đấu trước đều là ta chờ đợi đối thủ, ngươi có thể vào sân cùng lúc với ta cũng xem như có chút năng lực.”
Một câu nói đã đủ thể hiện sự ngạo mạn của hắn ta.
“Ngươi cũng vậy.” Lâm Lăng cũng đi đến khu vực trung tâm, lạnh nhạt nói.
“Ngươi có lời trăng trối gì không, ta giúp ngươi mang ra ngoài.” Trong tay Lữ Thành Thiên dần hiện ra một thanh trọng kiếm màu đen, sát khí lạnh buốt không ngừng tuôn ra.
Nghe vậy, Lâm Lăng khẽ nhướng mày, hắn từng gặp không ít kẻ địch, nhưng tên trước mắt lại kiêu ngạo đến mức làm người ta cảm thấy phản cảm.
Còn truyền lời trăng trối giúp?
Hiển nhiên nói ra lời này là vì cố ý chọc giận người khác, tiện thể ảnh hưởng đến tâm võ đạo của đối thủ.
Không khó nhìn ra, tên này có lòng dạ rất thâm sâu!
“Ta có lời trăng trối gì cũng không tới phiên ngươi biết được.” Lâm Lăng lạnh lùng cười, tay phải thò vào hư không, trường thương Tử Trúc lập tức thoáng hiện.
Từng tia lôi đình thô bạo giống như những con rắn đột nhiên bò đầy thân trường thương!
Cuộc đối thoại ngắn ngủi đã bậc lửa xung đột giữa hai bên.
“Miệng lưỡi sắc bén!” Lữ Thành Thiên híp hai mắt lại, sát khí tràn ngập quanh người lập tức cô đặc lại, hình thành một lớp sát khí như thực thể bên ngoài cơ thể hắn ta.
“Chết đi!”
Tiếng nói vừa dứt, sát khí cả người Lữ Thành Thiên đều tụ lại lên trọng kiếm màu đen rồi đâm thẳng ra.
Vèo ——!
Hư không phía trước như bị xé rách, trọng kiếm màu đen mang theo kiếm khí ngang tàn khủng khiếp đâm thẳng vào ngực Lâm Lăng.
Kiếm này nhìn như có vẻ bình thường không chút nổi bật, nhưng khi kiếm khí dâng trào thì sàn nhà cứng rắn xung quanh lập tức nứt toạc nổ tung, làm dấy lên một cơn sóng mang theo vô số đá vụn.
Trong tầm mắt, kiếm khí của Lữ Thành Thiên giống như một con giao long màu đen uốn lượn trên mặt đất, hung hãn không thể ngăn cản!
Ánh mắt Lâm Lăng thật lạnh lùng, trực tiếp dẫn động Thương Linh trong trường thương Tử Trúc.
Oanh!
Chỉ thoáng chốc, lôi đình cuồng bạo bùng nổ sức mạnh, mang theo khí thế khủng bố mà giáng thẳng về hướng kiếm khí đang lao đến trước mặt.
Hai thế công chạm vào nhau, chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ thật lớn!
Sức mạnh khủng bố lập tức hình thành gợn sóng năng lượng mắt thường có thể thấy được, tùy ý thổi quét ra.
Dưới dư chấn của sóng xung kích này, thân thể Lâm Lăng hơi mất thăng bằng, chợt lùi lại mấy bước để giảm bớt lực tác động lên người.
Trái lại là Lữ Thành Thiên, chỉ thấy hắn ta cầm trọng kiếm trong tay, giống như núi cao, vẫn ngạo nghễ đứng bất động tại đó.