Cũng không biết đã qua bao lâu, toàn thân Lâm Lăng đã bị bao phủ bởi ngọn lửa. Chính xác mà nói, cơ thể bằng xương bằng thịt của hắn đã hoàn toàn chuyển sang hình thái ngọn lửa.
Ngọn lửa đỏ rực tỏa ra sức nóng như thiêu như đốt, tủ giường gỗ xung quanh lập tức bốc cháy ngùn ngụt.
“Lang Vương! Mau dập lửa!”
Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, hắn triệu hồi Lang Vương ra.
Nó nhanh chóng sử dụng hai cặp đao tạo nên một cơn gió mạnh quét sạch tất cả những vật đang bị cháy.
“Tấn công ta đi.”
Chợt Lâm Lăng ra lệnh cho Lang Vương.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, Lang Vương không hề do dự chút nào.
Lưỡi đao sắc bén vung lên chém thẳng về phía Lâm Lăng.
Xoẹt!
Lưỡi đao xuyên qua thân thể Lâm Lăng.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Lăng đang ở hình dạng ngọn lửa nên trên người hắn không hề có một vết thương nào.
Khi ngọn lửa nhảy nhót uốn éo, phần vai bị xé toạc lại khép lại. Tình trạng này rất giống với thân thể Phong Linh của Tần Vũ, các kiểu tấn công vật lý thông thường không có tác dụng gì với hắn!
“Tốt!”
Lâm Lăng kìm nén sự kích động của bản thân, sau đó thu hồi Lang Vương.
Nhờ có năng lượng của Hỏa Phù Linh quả, tất cả những vết thương trên người hắn đều khỏi hẳn.
Mặc dù tu vi của hắn không tăng nhưng thực lực của hắn lại mạnh hơn nhiều so với thời kỳ hoàng kim trước đó! Nhất là Viêm Độc Hỏa Châm, qua lần ‘ăn chực’ này, nó đã tiến hóa lên giai đoạn Hỏa Tinh cấp cao.
Điều này cũng có nghĩa là một hòn đá ném trúng ba con chim.
Trong lúc Lâm Lăng đang suy nghĩ, đột nhiên hình dáng của Hỏa Linh biến mất. Tuy nhiên quần áo trên người hắn đã hóa thành tro tàn trong ngọn lửa bùng cháy lúc nãy. Cơ thể tr@n trụi khỏe khoắn như một con báo, từng cơ bắp trên người đều được phác họa theo những đường nét hoàn hảo.
Lâm Lăng lắc đầu thở dài, hắn cũng cảm thấy có chút bất lực về việc này. Xem ra nếu như có cơ hội, hắn nhất định phải tìm Luyện Khí sư chế tạo ra vài bộ quần áo không sợ cháy và còn có thể thoải mái co dãn. Bằng không mỗi khi hóa thành rồng hoặc là thân thể Hỏa Linh hiện tại, hắn đều khỏa thân hoàn toàn. Dù sao khỏa thân trước mặt mọi người thật sự rất xấu hổ.
Chỉ cần chế tạo ra một cái quần cũng được. Chí ít thì cũng không thấy được. Trong lòng Lâm Lăng vẫn luôn suy nghĩ về điều này.
Hắn nhìn bóng đêm bên ngoài cửa sổ. Ánh trăng lờ mờ xuyên qua lớp sương mù mờ ảo cũng có một hương vị riêng.
Sau khi nghỉ ngơi ở đây khoảng 10 ngày, hiện tại vết thương của hắn cũng đã lành, vừa hay hắn có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Sau khi ra khỏi quán trọ, hắn đi tới gần quảng trường. Ánh đèn mờ ảo, đám đông sôi nổi vô cùng náo nhiệt. Có lẽ là kỳ sát hạch tuyển sinh của Cửu Huyền tông sắp diễn ra nên lượng người tới đây cũng đông hơn gấp mấy lần so với bình thường.
Có điều các thanh niên tài năng trẻ tuổi hầu như đều là chiến sĩ cấp 9. Võ giả cảnh giới Thánh Vực rất ít. Mà tất cả những người này trong mắt Lâm Lăng đều chẳng có tính cạnh tranh. Đối với thế lực bên trong tông môn, Cảnh giới Linh Động của Thánh Vực tầng thứ 5 nhất định có thể so với địa vị của đệ tử trưởng.
*Đệ tử trưởng: đệ tử kế thừa nhiệm vụ của sư phụ, chủ trì nhiệm vụ kế thừa của một môn phái; nó có thể là đệ tử lớn nhất, hoặc các đệ tử khác có đạo đức và tu dưỡng xuất sắc
Đi trên phố, Lâm Lăng không đeo mặt nạ để cố tình che đậy thân phận như trước đây nữa. Ở đây, hắn chỉ giống như một người khách từ bên ngoài tới. Không có thân phận, không liên quan tới ai cho nên hắn hoàn toàn không phải che giấu thân phận.
Mặc dù có vẻ thoải mái và dễ chịu nhưng cảm giác cô đơn trong lòng hắn cũng ngày càng lớn hơn. Cuối cùng, cảm giác cô đơn này dần dần biến thành sự tang thương ẩn chứa trong ánh mắt.