“Chẳng lẽ là sự chênh lệch giữa không gian và thời gian sao?”
Lâm Lăng nhíu mày phỏng đoán. Tuy nhiên sau khi ngẫm lại, hắn lại cảm thấy không hợp lý. Cho dù có sự chênh lệch giữa không gian và thời gian thì cũng không thể tạo ra một lúc nhiều nền văn minh chủng tộc khác nhau như thế được. Mà ở một ‘Đại lục Thương Khung’ khác kia, loài người chỉ là một chủng tộc nhỏ bé, yếu ớt.
“Lãnh chúa đại nhân, xin hỏi rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Lúc này, Bạch Lân đánh gãy suy nghĩ của Lâm Lăng.
Sau khi trầm ngầm một lúc, Lâm Lăng ra lệnh: “Ngươi lập tức đi tìm trong mấy bộ sách cổ có ghi chép lại các bộ tộc như này không.”
Nghe vậy, Bạch Lân gật đầu rồi vội vã rời khỏi mỏ đá.
Chợt hắn đưa mắt nhìn về phía vết nứt không gian đang dần được sửa chữa. Sau khi suy nghĩ xong, đột nhiên Lâm Lăng thi triển một phù văn không gian để thúc đẩy quá trình phong ấn vết nứt không gian. Lúc này, trông vết nứt không gian kia đã thu nhỏ lại bằng đầu ngón tay nên cho dù có xảy ra sự cố gì thì cũng không quá nguy hiểm.
“Đạt Vũ, ông phụ trách dẫn binh canh giữ nơi này. Nếu như có người dị tộc xuất hiện như lúc nãy thì cứ giết luôn.”
Lâm Lăng gọi thống soái của đoàn quân Cuồng chiến ‘Đạt Vũ’ tới rồi ra lệnh: “Còn nữa, phải quan sát sự thay đổi của vết nứt không gian kia từng giây từng phút.”
“Nếu như phong ấn biến mất và nó mở rộng thêm thì phải báo cho ta biết ngay.”
Sắc mặt Đạt Vũ nghiêm nghị, ông trịnh trọng gật đầu: “Xin lãnh chúa đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ sẽ chú ý cẩn thận.”
Khi nói chuyện, ông rút một thanh đao dài màu đỏ tươi ra với ý định tự mình canh giữ nơi này.
Sau khi giao việc xong, Lâm Lăng cũng không tiếp tục ở đây quá lâu nữa. Hắn nghi ngờ vết nứt không gian xuất hiện trong mỏ đá rất có khả năng là do hiện tượng dị thường lúc trước gây ra. Có lẽ chính vì mấy quái vật dị tộc này đã khiến cho bên Điện Tông đặc biệt chú ý tới. Nếu như giả sử hắn mặc kệ cho vết nứt không gian kia càng ngày càng to ra và bị đám dị tộc xâm lược thì đến lúc đó sẽ chính là một thảm họa lớn đối với vùng đất này!
Sau khi trở về từ mỏ đá, Lâm Lăng trằn trọc cả đêm không ngủ. Tất cả mọi suy nghĩ của hắn đều xoay quanh ‘Đại lục Thương Khung’ của một thế giới khác cùng với sự liên tưởng cuộc chiến giữa các chủng tộc thời viễn cổ, nhân tộc chỉ còn rất ít trong số các chủng tộc còn sót lại ở thời điểm hiện tại. Lâm Lăng cảm thấy điểm này rất đáng nghi.
Lẽ nào Đại lục Thương Khung kia là một chỉnh thể trong quá khứ?
Tuy nhiên bởi vì sự bùng nổ chiến tranh giữa các chủng tộc mà ‘Đại lục Thương Khung’ hiện tại bị tách ra khỏi nó và tạo thành một không gian độc lập?
Có lẽ càng nghiên cứu sâu hơn sẽ càng cảm thấy sợ hãi.
Đương nhiên Lâm Lăng cũng hiểu rõ tất cả những chuyện này hiện tại chỉ là suy đoán cá nhân của hắn. Nếu như muốn chứng thực thì chỉ có thể tìm hiểu từ bên Cửu Đại Điện Tông kia mới biết được hoặc là hắn tự đi xuyên qua vết nứt không gian kia xem sao.
Sáng hôm sau, Bạch Lân vội vã đi vào phủ Lãnh chúa để gặp Lâm Lăng.