Nghe thấy thanh âm nhắc nhở của hệ thống, trong lòng Lâm Lăng hơi xúc động.
Nếu như là trước kia, hắn không hiểu ý cảnh có nghĩa là gì. Tuy nhiên hiện tại hắn đã hiểu sâu sắc. Đơn giản mà nói, chước nhiệt là một pháp tắc năng lượng của lửa. Trong đó căn nguyên bắt nguồn từ khí hỗn đoạn trong trời đất, linh lực bên trong căn nguyên càng nhanh thì nhiệt độ càng cao. Khi tốc độ ngưng tụ linh khí đạt tới một cực hạn nhất định, ngọn lửa sẽ bùng lên, nóng tới mức đỉnh điểm sẽ đốt cháy tất cả vạn vật!
Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng ngưng tụ lại trực tiếp huy động Hỏa Chi Ý Cảnh. Chỉ trong thoáng chốc, linh khí đất trời của khu vực này đột nhiên bạo phát. Sắc mặt Bạch Lân thay đổi, hắn ta cảm nhận rõ được nhiệt độ xung quanh đang tăng lên nhanh chóng.
Sao lại thế này?
Nhưng ngay khi trong lòng còn đang nghi ngờ, hắn ta nhìn thấy xung quanh Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện một vòng ánh sáng màu đỏ. Bên trong vòng ánh sáng đó, từng đường hỏa văn bí ẩn vây quanh, lực căn nguyên của ngọn lửa bên trong đó cực kỳ nóng. Ngọn lửa này nóng hơn nhiều so với ngọn lửa bình thường khác! Thậm chí bàn ghế xung quanh còn phát sáng vì lửa.
“Thật là một ngọn lửa mạnh mẽ.”
Bạch Lân chớp mắt nhìn thấy hơn chục vòng sáng màu đỏ vây quanh Lâm Lăng, trên mặt hắn ta lộ vẻ khiếp sợ. Tuy tu vi hiện tại của hắn ta đạt đỉnh cấp 8 nhưng hắn ta cũng không chống lại được mấy ngọn lửa nóng rực như thế này.
Vù vù vù!
Chợt những vòng ánh sáng màu đỏ đó tràn vào cơ thể Lâm Lăng.
Phù!
Chợt hắn vung tay dùng chưởng Phong Chi Ý Cảnh tạo ra sóng gió thổi tắt lửa trên bàn ghế đang bốc cháy.
“Lãnh chúa đại nhân, võ học mà ngài vừa thi triển có phải là pháp tắc Hỏa Diệm không?”
Bạch Lân không nhịn được hỏi.
“Ừm, ta vừa mới lĩnh ngộ được chước nhiệt của Hỏa Chi Ý Cảnh.”
Lâm Lăng gật đầu cười, hắn nói thẳng.
Thì ra là vậy!
Nghe vậy, Bạch Lân chớp mắt, trên mặt tràn ngập vẻ tôn kính, Hắn ta rất rõ pháp tắc không giống như võ học bình thường, nó là một loại võ tu cao hơn, thần bí khó lường. Có một số người dù đã đạt tới cảnh giới của võ giả cấp 9 nhưng e rằng cả đời cũng không thể lĩnh ngộ được. Hơn nữa, hắn ta cũng nhận ra hơi thở của Lâm Lăng đã mạnh hơn nhiều qua lần bế quan này.
“Chuyện trước đó ta giao cho ngươi, ngươi đã làm theo chưa?”
Lâm Lăng hơi nhướng mắt nhìn Bạch Lân trước mặt.
“Lãnh chúa đại nhân cứ yên tâm, ta đã giao tận tay cho Tàn Vũ rồi.”
Bạch Lân trịnh trọng gật đầu, hắn ta nói tiếp: “Hơn nữa, ngài ấy cũng bảo ta đưa cho ngài một khối ngọc giản.”
Nói xong, Bạch Lân lấy một khối ngọc giản màu xanh từ trong nhẫn không gian ra. Phù văn phong ấn trên khối ngọc giản đó y hệt như khối ngọc giản trước đó của Lâm Lăng.
“Chẳng lẽ bên Điện Tông có thông báo gì sao?”
Lâm Lăng nghĩ thầm trong lòng, hắn sử dụng linh lực vẽ phù văn để mở khóa ngọc giản. Khi linh thức đi vào ngọc giản, một loạt thông tin hiện trong đầu Lâm Lăng.
“Lão Đại, huynh giấu chuyện này cũng kĩ thật!”
“Ôi trời ơi, thì ra huynh chính là lãnh chúa thần bí được đồn đại trước đây sao!”
“Huynh cứ yên tâm, chúng ta cũng đã nghe được tin đồn về chuyện lãnh chúa thật giả. Cha của ta cũng cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ nên tạm thời chưa có động thái gì, chỉ chờ huynh gửi tin tức đến thôi.”