Mục lục
Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong ký túc xá.

Đám người Cổ Vân Nhạc nhìn thấy Lâm Lăng trở về, trên mặt đều dâng lên một tia kinh ngạc.

Bởi vì trạng thái lúc này của Lâm Lăng, hình như cực kỳ căng thẳng.

“Lão đại, Mạc đạo sư tìm ngươi không có việc gì chứ?” Tần Vũ tò mò hỏi.

"Không có việc gì, chỉ nói về phù văn pháp thuật thôi.

"

Khóe miệng Lâm Lăng hiện lên một nụ cười, trên mặt chậm rãi trở nên tự nhiên hơn.

Đối với chuyện vừa rồi, hắn cũng không có ý định nói cho bọn họ nghe.

Nếu không theo tính tình của mấy huynh đệ này của hắn, chỉ sợ sẽ nổi bão tại chỗ, chạy đi tìm Mạc Vân Thiên tính sổ.

Cho nên, Lâm Lăng không muốn bọn họ bị liên lụy.

"Vậy là tốt rồi.

" Tần Vũ thoải mái cười, lại cầm một quả táo lớn, ném lên không trung, chào hỏi: "Tiểu Bạch, cho ngươi.



Tiểu Bạch nhảy dựng lên, trực tiếp há to miệng ngậm lấy, ngọt ngào gặm nhấm.

Lúc này Lâm Lăng cũng không có tâm tình tán gẫu cùng bọn họ, xoay người đi về phía phòng ngủ của mình.

Nhìn bóng lưng tâm sự nặng nề của Lâm Lăng, Lôi Mông nhíu mày, sau đó đi ra khỏi ký túc xá.

"Ngươi nhìn bộ dáng hùng hổ của lão tam kìa, chắc chắn lại muốn đi tìm Tiểu Hồng của hắn rồi.

" Thấy Lôi Mông im lặng rời đi, Tần Vũ vẻ mặt đùa giỡn cười nói.

"Có bạn gái thật sự là hạnh phúc mà.

" Cổ Vân Nhạc cười hắc hắc, trên mặt cũng lộ ra vẻ nịnh nọt.

Trước kia, bọn họ từng lo lắng Lôi Mông sẽ bị cô Diêm Hồng kia dùng công pháp âm dương song tu hấp sạch.

Nhưng trải qua hơn hai năm, lại phát hiện Lôi Mông không chỉ không có việc gì, mà sức mạnh ngược lại càng tăng thêm.

Đối với việc này bọn họ cũng không còn băn khoăn nữa, còn thường xuyên chọc ghẹo đôi câu.

Trong phòng ngủ, Lâm Lăng nằm ngửa trên giường, nhắm mắt hồi tưởng lại cuộc trò chuyện với Mạc Vân Thiên, suy tư tìm giải pháp.

Dương Thần Cơ chính là đồ đệ của viện trưởng Ứng Nguyên Tử, lại bị Mạc Vân Thiên vận dụng phù Nô Ấn âm thầm khống chế.

Theo lý thuyết, Ứng Nguyên Tử rất có thể không phải là đồng bọn.

Như vậy, rất có thể Kiếm Thánh cũng không phải.

Nếu không, lấy thực lực của hai vị đại lão của học viện Thiên Diễn, đã sớm dễ dàng khống chế được Lâm Lăng, cần gì phải đợi đến bây giờ để Mạc Vân Thiên tự mình ra tay.

Cho nên, sau khi Lâm Lăng phân tích tất cả, rút ra được một kết luận.

Đó chính là, Mạc Vân Thiên ỷ vào tầng quan hệ huyết thống với Kiếm Thánh mắt mù, âm thầm xây dựng thế lực ở học viện Thiên Diễn, tính toán mưu quyền soán vị.

Nhưng mà, Mạc Vân Thiên vừa không phải hoàng thân quốc thích, vừa không có chức vụ gì trong triều đình.

Với thân phận chỉ là đạo sư của hắn, muốn đoạt được vương vị, chỉ sợ viễn vông.

Chẳng lẽ chủ mưu chân chính đứng sau màn, vẫn còn người khác?!

Trong lòng suy nghĩ một lúc, Lâm Lăng bỗng dưng mở hai mắt ra.

Theo phỏng đoán, hắn càng cảm thấy khả năng này càng thêm chuẩn xác, mạch suy nghĩ trong lòng, cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.

Hiện giờ thân thể Viêm Vương suy nhược, các hoàng tử vì tranh đoạt vương vị, đều có người ủng hộ riêng, sức lực của mỗi phe không hề đồng đều.

Cho nên, trong mắt Lâm Lăng, Mạc Vân Thiên cũng chỉ là một quân cờ bí mật, sẽ có người đang đứng phía sau điều khiển tất cả, rõ ràng là một trong mấy vị hoàng tử kia.

Đại hoàng tử Viêm Bằng, nhị hoàng tử Viêm Phong Diễm, Tứ hoàng tử Viêm Thần.

Trong đầu Lâm Lăng, phân biệt hiện ra hình ảnh ba người bọn họ.

Về phần vị Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị kia, nghe đồn từ nhỏ thân thể yếu ớt nhiều bệnh, sống sâu trong hoàng cung, có thể nói là đã từ bỏ việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, làm người vô cùng khiêm tốn.

Cho nên cho tới bây giờ, Lâm Lăng chưa từng gặp qua vị Tam hoàng tử kia.

Sau đó, Lâm Lăng sử dụng phương thức loại trừ, lần lượt loại bỏ.

Tứ hoàng tử Viêm Thần hiện tại đã cùng phe ta, coi như là quan hệ bằng hữu, chắc là không có khả năng.

Đại hoàng tử Viêm Bằng cho tới nay vẫn giữ lòng muốn mượn sức mình, ở yến hội hai năm trước cũng chưa từng ra vẻ thù địch với mình.

Hai bên không có tranh chấp lợi ích, khả năng là hắn cũng không lớn.

Nhị hoàng tử Viêm Phong Diễm mặc dù cùng trận doanh với Đại hoàng tử, nhưng chỉ cần là con người đều sẽ ôm dã tâm thật lớn đối với quyền thế.

Nói không chừng, ngoài mặt giả vờ cổ vũ vì Đại hoàng tử, kỳ thật lại đang âm thầm không chế tất cả.

Cho nên, Lâm Lăng cảm thấy khả năng là Nhị hoàng tử Viêm Phong Tuấn, làm chủ mưu đứng sau màn kia, càng lớn hơn một chút.

Tuy nhiên, khả năng này cũng không chắc chắn 100%.

Kiếp trước Lâm Lăng đã xem qua vô số bộ phim điện ảnh và tiểu thuyết về hoàng cung, cũng am hiểu sâu sắc về các cuộc tranh đoạt quyền thế trong đó, cùng với các loại âm mưu quỷ kế.

Đôi khi những người ít đáng ngờ nhất lại là người có khả năng nhất.

Tỷ như, vị Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị kia.

Tuy rằng hắn không tranh không cướp, hơn nữa làm được ngoài cuộc, sẽ không bị trận tranh đoạt quyền thế này ảnh hưởng.

Cách sinh tồn này, có vẻ tầm thường và bình tĩnh, không có tranh chấp gì với thế giới bên ngoài.

Nhưng nếu phân tích từ một góc độ khác, rất có thể người nọ đang tính toán diễn tuồng Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi*, để cho mấy hoàng tử khác liều mạng ngươi chết ta sống, đến cuối cùng mới xuất đầu lộ diện, vững vàng ngồi lên ngai vàng.

Đương nhiên, đây chẳng qua là kết quả mà Lâm Lăng tùy tiện phân tích trong khi chưa có đầu mối gì mà thôi.

(*nghĩa bóng muốn nói việc hai bên (hoặc 2 người) tranh giành xung đột nhau thì chỉ có lợi cho bên thứ ba (hoặc người thứ 3).

Trước khi chưa gặp mặt Tam hoàng tử kia, hắn cũng không cách nào đưa ra kết luận chắc chắn.

Có lẽ hắn thật sự là người tầm thường, không thích gây thị phi.

Mà nếu tất cả những thứ này đều do đối phương ngụy trang ra, vậy thì quả thật tâm kế của đối phương rất khủng bố!

"Nếu như bị ta tra ra là ai làm vậy với ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

" Trong mắt Lâm Lăng nổi lên một tia hàn ý.

Vốn dĩ hắn cũng không có ý định dấn thân vào vũng nước đục này, nhưng hiện giờ người ta đã giẫm lên trên đầu mình rồi, hơn nữa còn giẫm những hai lần!

Cho nên đương nhiên hắn sẽ không tiếp tục ngồi đó chờ chết!

Nhưng mà với tình huống trước mắt, muốn tìm kiếm được manh mối là điều có chút khó khăn.

"Còn hơn nửa tháng nữa là đến lễ kỷ niệm, trước tiên phải tìm một chỗ ẩn náu.

" Trong lòng suy tư một lúc, cuối cùng Lâm Lăng đã có quyết định.

Hiện giờ hắn còn ở học viện Thiên Diễn này, không thể lấy cứng chọi cứng với Mạc Vân Thiên được.

Cho dù gϊếŧ chết đối phương, mà bắt không được chủ mưu phía sau màn, chẳng những không được lợi, ngược lại còn có thể bởi vậy mà đắc tội Kiếm Thánh mắt mù.

Cho nên, kế hoạch trước mắt, chỉ có đợi đến ngày lễ kỷ niệm, mới có thể giải quyết luôn một lần!

Nghĩ đến đây, Lâm Lăng bắt đầu suy nghĩ kế hoạch kế tiếp.

"Đúng rồi, sân tu luyện.

" Sau đó, linh quang trong đầu Lâm Lăng chợt lóe, nhất thời nghĩ đến nơi ẩn thân tuyệt vời.

Sân tu luyện của học viện Thiên Diễn, bởi vì tránh bị quấy nhiễu, mỗi một nơi trong sân, gần như là một không gian tu luyện khép kín.

Huống hồ dưới tình huống này, còn có chấp sự viên giám sát, cho dù Mạc Vân Thiên có ý đồ xấu xa gì cũng không dám mạo muội ra tay.

!!

Vào ban đêm, phía đông cung điện.

Một nam tử mặc trang phục thái giám, xách theo một hòm thuốc, chậm rãi đi về phía cửa điện.

Mà lúc này, Tam hoàng tử Viêm Hoằng Nghị cùng Dương thái phó, đang đánh cờ trước bàn.

"Tam điện hạ, ngươi lại đi sai một bước, thật sự là đáng tiếc a.

"

Khuôn mặt già nua của Dương Triết nở nụ cười làm các nếp nhăn càng thêm dày đặc.

Dứt lời, quân cờ trong tay ông ta, vững vàng rơi vào trên bàn cờ.

Nước đi này, trực tiếp kết thúc cả ván cờ.

"Tuy rằng gần đây kỹ năng chơi cờ của ta có chút tăng lên, nhưng vẫn không thể đánh thắng được sư phụ, thật sự là vô dụng.

" Viêm Hoằng Nghị mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

"Tam điện hạ, mỗi ngày ngươi đều chơi cờ cùng ta, lại không có một ván nào thắng, chẳng lẽ không cảm thấy nhàm chán sao?" Dương Triết cười ha hả, ý vị thâm trường hỏi.

"Từ nhỏ đến lớn ta vẫn không thắng ai, đã quen rồi.

" Viêm Hoằng Nghị thản nhiên nói.

Nghe vậy, Dương Triết cười mà không nói, trong lòng lại khinh thường cười lạnh nói: "Quả thật là một phế vật không có chí lớn.



Hắn nhìn thoáng qua chân phải của Viêm Hoằng Nghị, chỉ thấy trên lòng bàn chân buộc băng trắng, mơ hồ có vết máu đỏ tươi.

Hoàng tử phế vật này, không chỉ không có chí lớn, mà thân thể cũng rất suy yếu, hai ngày trước tắm trong phòng tắm cũng có thể té bị thương.

Cũng may nhiệm kỳ thái phó sáu năm của ta đã hết, không cần nghe lệnh Đại điện hạ giám sát phế vật vô dụng này nữa.

Lúc này, thái giám xách hòm thuốc kia đi vào.

Hắn cúi đầu, thanh âm âm nhu nói: "Tam điện hạ, ta đổi thuốc cho ngài.



Thấy thế, Dương Triết đứng dậy, mượn cơ hội nói: "Nếu Tam điện hạ muốn đổi thuốc, đêm nay đừng đánh cờ nữa, ngài nghỉ ngơi thật tốt đi.



"Cũng tốt, Dương sư phụ đi thong thả.

" Viêm Hoằng Nghị gật đầu cười nhạt, thái độ rất là khách khí.

Nhưng mà, sau khi Dương Triết rời đi, nụ cười trên mặt Viêm Hoằng Nghị chậm rãi dâng lên một tia hàn ý.

"Tam điện hạ, mấy ngày nữa nhiệm kỳ của lão đầu này sẽ hết, ngươi không phải bị giám sát, xem như có thể thư thả một chút.

"

Bên cạnh, thái giám kia cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn Viêm Hoằng Nghị.

Nếu lúc này Lâm Lăng có ở chỗ này, tất nhiên có thể liếc mắt một cái nhận ra hắn.

Bởi vì người này, chính là Mạc Vân Thiên!

"Thời gian sáu năm, khuôn mặt già nua của hắn, ta nhìn mãi cũng chán rồi.

" Viêm Hoằng Nghị nhàn nhạt nói: "Chắc là ngươi cũng biết phải làm như thế nào rồi.



Mạc Vân Thiên gật đầu nói: "Hân hạnh vì được cống hiến cho Tam điện hạ, ta sẽ để cho hắn vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian này.



Viêm Hoằng Nghị nhìn chằm chằm Mạc Vân Thiên, lạnh nhạt nói: "Chuyện hôm nay ngươi làm ở học viện Thiên Diễn, ta rất không hài lòng.



Nghe vậy, trong lòng Mạc Vân Thiên khẽ rùng mình.

Hiển nhiên hắn cũng không ngờ, chuyện hôm nay hắn lén lút làm với Lâm Lăng ở văn phòng, đã bị Viêm Hoằng Nghị biết rõ nhanh như vậy.

"Tam điện hạ, chuyện là…" Mạc Vân Thiên sắc mặt phẫn nộ nói: "Nếu không phải Lôi Mông tên kia xen vào việc của người khác, Lâm Lăng đã sớm thành Khôi Lỗi của chúng ta.



"Chuyện của Lôi Mông, ta tự sẽ xử lý.

" Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị hơi trầm xuống, lạnh lùng nói: "Nhưng ta nhớ rõ, ta cũng không cho ngươi vận dụng phù Nô Ấn với Lâm Lăng.



Nghe được giọng điệu lạnh như băng của Viêm Hoằng Nghị, mặc dù tu vi của Mạc Vân Thiên đã đạt tới Pháp sư cấp 8, giờ phút này trong mắt cũng hiện lên một tia kiêng kỵ hết sức rõ ràng.

"Tam điện hạ, ngươi chưa từng tiếp xúc với Lâm Lăng, không biết tiểu tử kia kiêu ngạo cứng đầu cỡ nào đâu.

"

Mạc Vân Thiên vội vàng giải thích: "Cho nên chỉ có thể vận dụng một ít thủ đoạn, để cho hắn ngoan ngoãn nghe lời mới được.



Viêm Hoằng Nghị hừ lạnh một tiếng: "Để cho một người nghe lời, thì có gì khó!”

"Ta muốn, một loại trung thành và phục tùng không ảnh hưởng đến con đường phát triển võ đạo của hắn.

"

Nói đến đây, thanh âm Viêm Hoằng Nghị, càng lúc càng lạnh như băng: “Trồng phù Nô Ấn, chẳng phải chỉ nghe một mình mệnh lệnh của ngươi thôi sao!”

"Mà ngươi, có phải muốn thay thế vị trí bổn điện hạ hay không?!"

Lời vừa dứt, trên người Viêm Hoằng Nghị đột nhiên bộc phát ra một cỗ linh lực dao động hung ác.

Cỗ linh lực này, giống như thành thực chất hóa trong nháy mắt, từng tầng tầng khí xoáy màu đen quanh quẩn quanh thân hắn.

Loại năng lượng dao động này, ngược lại rất giống với Thôn phệ tinh không mà Lâm Lăng tu luyện, tràn ngập lực một lực hút cực mạnh khiến người ta sợ hãi!

Thấy thế, Mạc Vân Thiên sợ tới mức vội vàng khom lưng, run giọng nói: "Không, không dám ạ.



“Nếu không nể tình ngươi là hậu duệ của Kiếm Thánh mắt mù, thì hiện tại đã phế bỏ ngươi rồi!” Viêm Hoằng Nghị hừ lạnh một tiếng, chợt lạnh nhạt nói: "Lần sau, nhớ làm việc thông minh một chút.



Dứt lời, đôi tai hắn khẽ động, nghe được một tiếng vang rất nhỏ.

Động tĩnh kia rất nhẹ, giống như là thanh âm của lá khô bị giẫm nát.

Ngoài cửa là Dương Triết vừa mới rời đi, ông ta định quay lại nhìn trộm lần cuối, thăm dò thực hư thế nào.

Không ngờ, lần nghe lén này, lại mang đến một kết quả hoàn toàn vượt ngoài dự tính của ông ta.

Dương Triết kinh hồn bạt vía, nào dám ở đây tiếp tục nán lại lâu, lập tức lặng yên rời đi.

Không may, bàn chân giẫm phải một mảnh lá khô, làm bại lộ vị trí của ông.

Xẹt——!

Mà ngay khi Dương Triết sắp rời khỏi sân, một bóng đen giống như u hồn, bỗng dưng xuất hiện trước người ông.

"Tam! Tam điện hạ!”

Dương Triết nhìn kỹ, nhất thời sắc mặt tái nhợt, sợ tới mức liên tục lui về phía sau.

Nhưng mà, phía sau cửa là Mạc Thiên Vân mang vẻ mặt âm trầm đi tới.

"Vốn dĩ tính toán cho ngươi sống thêm vài ngày, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì như ta đành phải làm như ngươi mong muốn.

"

Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị lạnh nhạt nhìn chằm chằm Dương Triết, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh.

Trong lúc nói chuyện, lòng bàn tay hắn chợt bộc phát một vòng xoáy màu đen cực kỳ âm lãnh, trực tiếp đặt lên đầu Dương Triết.

"Tam điện! " Dương Triết còn chưa kịp cầu xin tha thứ, một lực cắn nuốt cực khủng bố, bộc phát từ tâm vòng xoáy bám lên đầu ông ta.

Ầm ầm!

Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, thân thể Dương Triết đã bị hút thành một cỗ xác chết khô!

"Thì ra lão đầu này còn là võ giả cấp 4, xem như có một chút công hiệu bổ dưỡng.

" Ánh mắt Viêm Hoằng Nghị nhìn xuống thi thể khô quắp trên mặt đất, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thấy một màn này, cổ họng Mạc Vân Thiên cuộn cuộn, nhịn không được thầm nuốt nước miếng.

Hắn nhớ rõ, khi hắn bắt đầu hợp tác với Viêm Hoằng Nghị, đối phương mới chỉ là một võ giả cấp 4.

Nhưng mà về sau, không biết Tam hoàng tử lấy được một loại công pháp tà môn từ nơi nào, có thể cắn nuốt năng lượng của người khác bù qua cho mình, tu vi ngày càng tăng.

Cho đến bây giờ, thực lực của Viêm Hoằng Nghị đã đạt tới mức đáng sợ khiến hắn cảm thấy tim mình đập liên hồi.

Đây cũng là vì sao, vừa rồi ở trong điện, nhìn thấy trên người Viêm Hoằng Nghị bắt đầu khởi động dòng linh khí màu đen kia, thì hắn lập tức cảm thấy sợ hãi.

"Vốn dĩ Lâm Lăng là một kỳ tài võ đạo hiếm có, nếu có thể huấn luyện bồi dưỡng, ngày sau chờ ta đăng cơ lên ngôi vị hoàng đế, hắn cũng có thể thành một trợ lực lớn.

" Thanh âm nhàn nhạt của Viêm Hoằng Nghị tràn ngập sát ý lạnh thấu xương.

"Nhưng mà, nếu hắn đã biết thân phận của ngươi, vì tránh đêm dài lắm mộng, mau chóng xử lý hắn, cũng móc đôi mắt Luân Hồi ra đi.

"

Nghe vậy, hàn mang trong mắt Mạc Vân Thiên bắt đầu khởi động, gật đầu nói: "Hiểu rõ.



Sau đó hắn chuyển đề tài, nhíu mày nói: "Nhưng nếu Lôi Mông lại ra tay thì làm sao bây giờ?”

Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng nói: "Ta đã sai người, không được đưa Phệ Huyết Độc Giải Dược này cho hắn.



"Hiện tại chắc là hắn đang trốn ở một nơi nào đó cố gắng chống đỡ rồi.

"

Nghe được Lôi Mông đang chịu khổ, lông mày Mạc Vân Thiên giãn ra, trên mặt tràn đầy ý vui sướng khi người gặp họa.

"Nhớ kỹ, lần này lại có sai sót gì, ta sẽ phế mười năm tu vi của ngươi.

"

Viêm Hoằng Nghị vừa nói chuyện, trên tay phải vừa linh lực ngưng tụ, một lần nữa hiện ra một cái vòng xoáy màu đen.

Thấy thế, sắc mặt Mạc Vân Thiên khẽ biến, vội vàng trịnh trọng nói: "Xin Tam điện hạ yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.



"Ừm, xử lý thi thể xong rồi trở về đi.

" Viêm Hoằng Nghị vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, nói xong liền xoay người trở về phòng mình.

Nhìn bóng lưng Viêm Hoằng Nghị, trong mắt Mạc Vân Thiên hiện ra tức giận, dường như trong lòng hắn cực kỳ khó chịu đối với loại sai khiến này.

Nhưng mà bây giờ hắn có thể làm gì khác chứ?

Nhớ lúc trước, vốn dĩ hắn ta định lợi dụng thân phận hoàng tử của Viêm Hoằng Nghị, giúp hắn đăng cơ ngôi vị hoàng đế.

Sau đó lại thi triển phù Nô Ấn, biến Viêm Hoằng Nghị thành khôi lỗi, trở thành đế quân sau bức màn.

Nhưng mà kế hoạch lại đi quá xa rồi.

Trong một lần dâʍ trùng thượng não, giao hợp với thị nữ của Viêm Hoằng Nghị, ai ngờ chỗ riêng của nữ nhân kia lại bôi Phệ Huyết độc, thế là hắn đã bị trúng kế của Viêm Hoằng Nghị.

Mà chuyện xấu này, hắn cũng không dám nói cho tằng tổ phụ biết.

Nếu không, dùng thủ đoạn hành sự từ trước đến nay của Kiếm Thánh mắt mù, rất có thể hậu quả càng thêm thê thảm.

Rất có khả năng hắn sẽ bị phế bỏ tu vi, sau đó ném đi làm một người bình thường sống qua ngày.

Đối với việc này, làm sao trong lòng Mạc Vân Thiên có thể cam nguyện!

Cứ như vậy, cái gọi là âm mưu của hắn bị tan tành, ngược lại hắn ta lại bị Tam hoàng tử đùa bỡn trong tay, mặc cho hắn sai khiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK