Lâm Lăng nhìn về phía Lạc Hằng lạnh nhạt nói. “Nếu tin lời chúng ta nói thì cuộc thi tiếp sau đây chúng ta có thể lập thành một đội để hợp tác.”
Nghe vậy Lạc Hằng trầm mặc lại.
Ánh mắt của hắn thâm trầm nhìn chằm chằm Lâm Lăng, sau đó lại nhìn thoáng qua Trần Tấn.
“Nếu như Viêm Ma vương của chúng ta đã tán thành ngươi thì có nghĩa là ngươi là người đáng được tín nhiệm.”
Sau khi suy tư một lúc, sau đó hắn gật đầu trầm cưới nói. “Ta chấp nhận lời đề nghị của ngươi.”
Nói xong bàn tay lớn của hắn nắm tay vươn ra.
Ba nắm tay ở trên bàn lớn đụng vào nhau, coi như là đạt được một ước định nào đó.
“Uỳnh!”
Nhưng mà đúng lúc này một âm thanh nặng nề vang lên.
Trận pháp quầng sáng ngăn cách bên ngoài trong phòng đá đột nhiên có tiếng đập phá.
Một màn đột ngột như vậy khiến cho ánh mắt của đám Lâm Lăng hơi trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng đều đồng thời nhìn về phía cửa phòng.
Nhìn thấy mấy bóng người đang lao đến lần lượt.
Mà ở ngoài phòng lúc này cũng đang đứng không ít, cũng phải chừng hơn chục người!
Có điều nhìn tướng mạo của bọn họ khác nhau, dường như là đồng minh của nhiều chủng tộc liên thủ.
Trận chiến như này nghiễm nhiên đã vậy lại đám Lâm Lăng ở chỗ nhà đá này, rõ ràng không có thiện ý.
Mà lúc này ngươi xông vào trong phòng chính là đám người kia, thân cao năm thước, không khác là mấy so với tộc Ải Nhân.
Gương mặt với da đen cau có, trên mặt mọc không ít lông tơ nhỏ, mũi dẹt xuống, gương mặt thoạt nhìn khó mà nuốt nổi.
Là Ải Ma!
Không khó để nhìn ra đây là một trong nhánh của Ma tộc.
“Ay yo, cũng biết hưởng thụ đấy chứ, ăn uống ngon vậy cơ mà.”
Nhìn thức ăn mỹ vị trên bàn, người cầm đầu Ải Ma nắm một thanh đao khoắm trêu tức cười cợt nói.
“Lời thừa thãi ta cũng không nói nhiều làm gì, muốn tiếp tục ở nơi này thì mau đem vật phẩm tùy thân bao gồm cả vũ khí nộp hết lên đây.”
Ánh mắt hắn ta lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Lăng, uy hiếp nói.
Bốn gã Ải Ma đao khoắm còn lại cũng nhe răng nhởn nhơ cười, đôi mắt màu đỏ tươi lộ ra vẻ tham lam.