Chỉ trong nháy mắt, khí thế trên người Lâm Lăng tăng vọt!
Giữa cơn cuồng phong quét xung quanh, hắn đứng thẳng một cách kiêu ngạo giống như mũi thương.
Hình thái Ma Long kết hợp hỏa diễm cùng với linh khí trên người hắn đột nhiên biến thành năng lượng ngọn lửa màu đen đáng sợ.
“Hóa ra là đã hấp thu máu của Hỏa Phượng, chẳng trách ngươi lại điều khiển ngọn lửa thành thạo như thế. Đáng tiếc là loại năng lực này còn chưa lớn mạnh, nếu không thì ngươi chắc chắn là kẻ địch của ta!”
Ma Hoàng cười lạnh và nói với giọng điệu vô cùng tự tin.
Nếu như Lâm Lăng được tu luyện thêm vài năm nữa thì có lẽ hắn sẽ là một mối đe dọa vô cùng lớn, thậm chí là nguy hiểm. Có điều với thực lực hiện tại mà muốn đánh bại ông ta thì đúng là nằm mơ!
Bởi vì sự khác biệt về sức mạnh chính là sự khác biệt giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.
Mọi sự may rủi chỉ là ảo tưởng của kẻ yếu mà thôi.
“Thật ra trong chuyến đi này, ta định xin xóa bỏ Huyết Sát lệnh. Dù sao thì hai chúng ta cũng không cần phải đánh nhau đến chết.”
Lâm Lăng lạnh lùng nói: “Nếu không cuối cùng tháp Thông Thiên lại là kẻ ngư ông đắc lợi.”
“Tháp Thông Thiên?”
Nghe vậy, trên mặt Ma Hoàng lộ vẻ kinh ngạc, dường như ông ta vẫn chưa biết gì về tháp Thông Thiên.
“Mặc dù tháp Thông Thiên có nguồn gốc từ Thần vực nhưng từ trước tới nay, bên đó chưa từng can thiệp vào các cuộc chiến giữa các chủng tộc ở Đại lục Thương Khung nhưng làm như vậy lại có ích với bọn họ.”
Ma Hoàng cười giễu, ông ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng với vẻ khinh thường: “Thằng nhãi, ngươi cảm thấy phần thắng của mình không lớn cho nên muốn bàn chuyện bên ngoài sao.”
Lâm Lăng lắc đầu nói: “Tháp Thông Thiên không đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu.”
“Năm đó, mặc dù tộc Viêm Ma sử dụng sức mạnh của cả tộc cũng muốn giết sạch toàn bộ Thần tộc của tháp Thông Thiên. Ta tin chắc trong sử sách của tộc Thiên Ma cũng ghi chép lại điều đó.”
Lâm Lăng không tin một sự kiện động trời như thế mà không có chủng tộc cấp cao nào ở Đại lục Thương Khung không biết.
“Cái tộc Viêm Ma này cũng không biết bọn họ ngu xuẩn hay là không hề biết gì mà lại đi khiêu chiến với Thần tộc. Ngươi cũng thấy kết cục cuối cùng rồi đấy, hiện tại bọn họ suy sụp tới mức nào.”
Mà Hoàng cười chế nhạo và nói: “Vậy mà còn nói cái gì mà tháp Thông Thiên muốn chiếm đoạt vị diện chi thai của trời đất này, đó chỉ là cái cớ để bọn chúng muốn xưng bá ở Đại lục Thương Khung mà thôi.”
“Có điều Thần tộc của tháp Thông Thiên cũng quá mạnh, làm sao tộc Viêm Ma có thể tiêu diệt bọn họ được.”
“Nhưng chính vì điều này mà tộc Thiên Ma bọn ta đã lợi dụng tình thế để thâu tóm hơn nửa vùng đất của tộc Viêm Ma và trực tiếp trở thành lực lượng mạnh nhất của Ma tộc.”
Nói đến đây, dường như Ma Hoàng khá tự hào về thủ đoạn và chiến lược của tổ tiên mình. Nếu như năm đó tổ tiên thật sự nghe theo lời dối trá của tộc Viêm Ma thì e rằng bọn họ cũng đã suy sụp y như vậy.
“Xem ra hồi đó cũng có không ít tộc có ý tưởng như thế này.”
Lâm Lăng khẽ cau mày, cuối cùng hắn cũng hiểu được tại sao lúc đó chỉ có tộc Viêm Ma tấn công tháp Thông Thiên cùng với sự hỗ trợ của người mạnh nhất Cuồng tộc là Cuồng thần cùng với sư tổ của Cửu Huyền Tông.
Truy ra tận gốc thì rõ ràng các tộc đều vì lợi ích riêng.
Tuy hiện tại đã trôi qua cả ngàn năm nhưng với tình hình hiện tại, cho dù có kêu gọi tất cả các chủng tộc thì e rằng mọi chuyện sẽ diễn ra hệt như năm đó và sẽ chẳng có mấy ai thật sự muốn chống lại tháp Thông Thiên.
Nghĩ vậy, Lâm Lăng không khỏi thở dài trong lòng.
Nếu như tất cả chủng tộc ở Đại lục Thương Khung đoàn kết lại thì chắc chắn tháp Thông Thiên sẽ không thoát được.
“Thằng nhãi, chẳng trách ngươi lại nhận được sự truyền thừa của Viêm Ma Vương và Cuồng Thần. Hóa ra ngươi lại bị bọn chúng mê hoặc cho rằng tháp Thông Thiên có âm mưu nào đó.”