Tiếp sau đó, dưới thao tác của Nghiêm Hoa, chiếc chìa khóa bay lên rồi trực tiếp hợp thành một thể, hình thành một lăng thể hình đa giác.
Roẹt——!
Thoáng chốc, từng luồng ánh sáng nhạt phù văn cổ xưa nhanh chóng mở ra, ngưng tụ ở trên không trung thành một cột sáng lộng lẫy bắn thẳng về phía cửa thạch điện.
Uỳnh!
Cửa thạch điện sau khi bị cột sáng phù văn chiếu vào, trong nháy mắt có tiếng mở ra.
Bởi vì khoảng cách gần nhất nên Lâm Lăng cùng Nghiêm Hoa, Mộ Thiên cùng tám người nhìn thấy cửa mở ra đầu tiên, lập tức cơ thể bọn họ không chút do dự dẫn đầu đi vào.
“Xông lên!”
Phía sau, đám người cách trăm trượng tức khắc trở nên xao động, lần lượt thi triển thân pháp võ học của mình, xông đến từ phía sau.
Vút——!
Nhưng mà đúng lúc này, một tiếng gió mạnh mẽ nhanh chóng vụt ngang qua.
Một chiếc mũi tên châm lửa, xẹt qua đầu đám đông, giống như sao băng, bắn về phía cửa của thạch điện.
“Cái gì?!”
Vẻ mặt của nhóm người dự thi tức khắc kinh ngạc. Bởi vì bọn họ nhìn thấy bên trên mũi tên lửa đỏ kia có một bóng người đang đứng.
Người này dáng người cường tráng, tay cầm trường cung. Không nghi ngờ chính là Lôi Mông.
Nhờ đám đông hỗn loạn phía dưới, tốc độ của Lôi Mông vượt xa hơn so với những người cạnh tranh khác, trở thanh người thứ chín tiến vào trong thạch điện.
Bước vào trong điện, Lâm Lăng tùy tiện tìm vị trí rồi nhanh chóng đi trước. Dù sao cũng chẳng ai biết nơi giấu bảo vật ở đâu, chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.
Đi được một lúc, hắn chú ý tới một trận tiếng vang truyền tới từ chỗ cổng lớn.
Khóe mắt Lâm Lăng nhìn qua, phát hiện một mũi tên đang ghim ở trên đó, ngay tức khắc đá bị vỡ ra, ánh lửa ngập tràn. Một thân hình cường tráng đột nhiên vụt ra từ trong ánh lửa.
“Được lắm đó.”
Lúc nhìn thấy người đó là Lôi Mông, ánh mắt Lâm Lăng hơi giật lên, nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Ánh mắt Lôi Mông hơi nhìn xung quanh, cũng chú ý tới thân hình của Lâm Lăng cách đó không xa, sau đó đi về phía hắn nhếch miệng cười.
Nhưng mà, Lôi Mông lại không có lựa chọn cùng phương hướng đồng hành với Lâm Lăng, ngược lại lại chạy đi tới một thông đạo khác trong đại điện.
Hắn vô cùng hiểu rằng, nếu trong điện thật sự có bảo vật thì tài nguyên cũng là có hạn thôi. Nếu hai huynh đệ cùng nhắm một nơi, thì cho dù đến lúc đó giành được bảo vật, lúc đó nhường lại cho nhau thì có khi bị người khác hớt trước mất.
Cho nên chẳng thà như vậy, chi bằng cứ tách nhau ra tìm kiếm, dựa vào thủ đoạn của mình thu được tài nguyên, hiệu quả sẽ càng tốt hơn.
Đối với điểm này, Lâm Lăng cũng cùng chung nhận thức, ăn ý vô cùng không có cùng đồng hành với Lôi Mông.
Cứ như vậy, hai người đường ai nấy đi, ở trong đại điện viễn cổ tìm kiếm cơ duyên của từng người.
Ước chừng hơn mười phút sau. Một số bóng người lớn như thủy triều ùa vào trong điện. Đại điện im ắng, ngay tức khắc trở nên ồn ào.
Mà lúc này cách ngoài điện không xa, một bóng hình màu đỏ xinh đẹp giống như tiên nữ hạ phàm, từ giữa không trung chậm rãi rớt xuống.
Đôi chân ngọc lõa lồ dẫm trên một đóa hỏa liên đỏ đậm, không hề hấn gì với không gian có Pháp Tắc Chi Lực hạn chế năng lực bay, nàng ta vẫn đứng lơ lửng trên không.
Lại gần nhìn thì thấy người phụ nữ áo đỏ dáng người điệu đà, làn da trắng nõn, trong sự tuyết trắng có lộ ra phấn hồng.
Một mái tóc đen dài rũ xuống ngang lưng, dung nhan mỹ lệ thoát tục xuất trần mang theo một sự lạnh băng nhàn nhạt.