Lâm Lăng cười khẽ và nói: “Nó tên là thuốc lá.”
“Trừ cách dùng giấy cuốn ra thì còn có thể dùng loại tẩu này.”
Khi nói chuyện, Lâm Lăng lấy ra năm sáu cái tẩu đủ mọi kiểu dáng mà mình chế tạo, cũng nói ra quan điểm kinh doanh trước đó đã suy nghĩ.
Nghe xong, mọi người đều vỗ tay khen ngợi, sôi nổi tán thành ý tưởng của Lâm Lăng.
Cứ như vậy, sau khi hội nghị kết thúc, rốt cuộc sản nghiệp chế tạo thuốc lá cũng chính thức được khởi động!
Nửa tháng sau.
Đoạn đường phồn vinh của thành phố Hỗn Loạn đã mở ra một gian hàng – Tên là hiệu buôn Long Ký.
Hàng hóa trong đó trừ một ít đồ dùng thường ngày thì còn đẩy ra một loại sản vật mới nhất, tên là thuốc lá.
Thành phố Hỗn Loạn ra sức phát triển thứ này, lấy hình thức cung ứng đại lý để xúc tiến đầu tư, muốn đẩy mạnh thuốc lá ra khắp cả đại lục Thương Khung.
Có thương hội Vạn Long hợp tác và cung cấp các tài nguyên, sản nghiệp thuốc lá dần dần mở ra thị trường ở các vương triều xung quanh.
Tuy hút thuốc có hại cho khỏe mạnh, nhưng chỉ đối với người thường mà thôi. Đại lục Thương Khung có tập tục tôn trọng võ phong, hầu như người nào cũng biết tu luyện, thể chất cường tráng, cho nên nicotin trong thuốc lá cũng không thể gây ra tổn hại gì cho cơ thể đã được linh khí tẩm bổ.
Vì thế loại sản vật thuốc lá mới lạ này vừa được đẩy ra thị trường thì đã xuất hiện xu thế cháy hàng.
Sáng sớm hôm nay, một đội ngũ hơn mười người xuất hiện ở mảnh đất ngoại ô thành phố. Bọn họ là thương nhân đầu cơ quanh năm du lịch bên ngoài, nhờ vào sự bế tắc thông tin giữa các nơi mà đầu cơ trục lợi hàng hóa, kiếm lấy giá chênh lệch để làm lợi nhuận.
Quần thể đặc thù này được gọi là ‘nhà buôn’ trong thương giới. Tuy trong giới xã hội thượng lưu, nhà buôn là dạng thương nhân cấp thấp, nhưng tiền tài họ kiếm được lại cao đến mức rất nhiều thương hội cũng không thể sánh bằng.
Người cầm đầu của những nhà buôn này là một người đàn ông trẻ tuổi.
Tên hắn ta là ‘Khổng Bằng’, tuy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng dựa vào khứu giác nhạy bén đánh hơi ra cơ hội thương nghiệp, trong mấy năm ngắn ngủn hắn ta đã kiếm được khối tài sản mà rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều không thể với tới.
“Đây... Thật sự là thành phố Hỗn Loạn sao?!” Lúc này hắn ta ngạc nhiên nhìn tòa thành trì hùng vĩ xuất hiện trong tầm mắt, sửng sờ mà thốt lên.
Khổng Bằng lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Trong ấn tượng của hắn ta, thành phố Hỗn Loạn chỉ là một thành trì hạng ba không bằng cả một thành trấn nhỏ.
Không ngờ hiện giờ lại lắc mình biến hoá thành thành phố to lớn như thế!
Quy mô này hoàn toàn có thể so sánh với đế đô của đa số thế lực vương triều!
“Nhìn tòa thành hùng vĩ này, khó trách đội quân át chủ bài của đế quốc Tinh Vũ cũng không thể công chiếm nó.” Ánh mắt Khổng Bằng chớp động, ngóng nhìn tòa thành khí thế hào hùng cách đó không xa, lẩm bẩm tự nói.
Một người trợ thủ trẻ tuổi bên cạnh cũng mở miệng nói: “Nghe đồn Lĩnh Chủ của lãnh địa Hỗn Loạn vô cùng thần bí, tới hôm nay cũng không ai biết thân phận thật của hắn.”
Khổng Bằng gật đầu cười nói: “Lần này chúng ta được thương hội Vạn Long tiến cử đến đây nên có thể gặp hắn một lần.”
“Đi thôi, vào thành nhìn trước xem.”
Nói xong, Khổng Bằng dẫn theo đội ngũ, quất roi thúc ngựa chạy về hướng thành phố Hỗn Loạn.
Càng đến gần thành trì thì Khổng Bằng càng cảm thấy kinh ngạc, chỉ thấy cổng thành rộng mở, binh phòng thủ đóng giữ thành trì ai cũng cao tráng dũng mãnh, có thái độ rất khách sáo với dòng người lui tới.
Mà ‘phí vào thành’ trước kia đã hoàn toàn biến mất.
Bởi vậy có thể thấy được, trật tự của thành phố Hỗn Loạn đã đạt tới trình độ thành trì chính quy.