Con Vân nghe thấy Hoàng vẫn còn độc thân thì như mở cờ trong lòng . Cả đời nó chưa từng rót cho ai cốc nước nào ấy thế mà bây giờ nó lại đứng lên rót trà vào ly rồi đưa cho Hoàng .
- em mời anh uống nước ạ .
Ông Vàng nhìn thấy cái cảnh tượng này mà chán không buồn nói , đúng là con gái lớn thì chẳng thể giữ trong nhà mà , cả đời chẳng mời bố mẹ được ly nước nào mà bây giờ thấy trai lại tơn tớn hết cả lên , đã vậy lại còn làm cái trò bôi bác . Bố mẹ với anh ngồi lù lù ở đây mà chẳng mời nước lại đi mời cái người ở đâu đâu , ông ấy hắng dặng.
- E hèm.
Kể mà bây giờ ông ấy có hắng giặng đến tối con vân nó cũng chẳng để ý đâu , tâm ý của nó bây giờ đều đã đặt hết lên người Hoàng rồi , còn nghe ai nói gì được nữa chứ .
Thế rồi mọi người cũng mặc kệ nó luôn , Hưng nói vào chuyện chính .
- Đây là bạn của con , bọn con đang chung nhau một dự án , tạm thời Hoàng ở lại nhà chúng ta vài bữa , lúc nào tìm được chỗ ở thì Hoàng sẽ không ở đây nữa .
Khi nãy ai nói gì cũng không nghe nhưng khi nghe thấy bảo Hoàng sẽ không ở đây nữa con Vân lại nói nhanh bằng chớp .
- anh ấy cứ ở đây cũng được mà , nhà chúng ta rộng có gì đâu mà phiền . Hơn nữa nhà chúng ta còn có người làm , cơm nước giặt giũ quần áo sẽ không phải lo .
Bà Liên kéo tay áo của nó nhưng mà vẫn không ăn thua gì cả , chỉ đến khi Hoàng lên tiếng nó mới im lặng .
- tạm thời phiền mọi người cho cháu ở đây vài bữa . Nếu mà sau này mọi người cảm thấy bất tiện thì cháu sẽ dọn đi chỗ khác ở .
Con Vân vui đến mức cười sắp không khép nổi miệng , đến lúc mọi người đứng lên để ai làm việc lấy rồi mà nó vẫn cứ chần chừ , nó còn chạy theo cả Hoàng nữa , Hoàng thấy nó đi theo thì dừng lại .
- cô Vân có chuyện gì vậy ? Cô có chuyện gì muốn nói với tôi sao ?
- anh đừng có gọi Vân là cô này cô nọ có được không , nghe nó xa cách lắm .
Hoàng với cô ta có thân thiết gì với nhau đâu cơ chứ , không xa cách thì là gì . Nhưng mà Hoàng cũng không thể nói thẳng ra như thế được , mất công lại mất lòng.
- Anh Hoàng tối nay có đặc biệt thích ăn món gì không ? Để Vân bảo người làm nấu .
- thôi không cần cầu kì vậy đâu , mọi người ăn cái gì thì tôi ăn cái đấy . Với lại người làm cũng có công việc cả rồi , không thể vì mình tôi mà làm họ phải vất vả.
- có cái gì đâu mà vất vả , bọn nó đều là người làm của nhà em , có làm thêm bao nhiêu việc cũng không sao đâu . Nhà em mất tiền ra thuê bọn nó mà , anh đừng có ngại .
Hoàng nghe con Vân nói đến đây thì thấy ngang tai lắm rồi , nếu không phải Hưng gọi thì chắc Hoàng đã quạt cho con Vân một trận . Có tiền thì hay ho lắm sao ? Nhà giàu thì có quyền ức hiếp người khác à ? Con người của Vân đúng là muốn không ghét cũng không được mà .
Thế mà con Vân nó lại chả biết gì đâu , nó lại cứ nghĩ như vậy là oai lắm , là Hoàng sẽ cảm thấy nó vĩ đại lắm , nó tự đắc mãi . Con Linh sớm đã nhận ra thái độ của Hoàng đối với con Vân , thế là cũng là một người biết thương hoa tiếc ngọc , vậy thì đóng một vai thỏ con chắc chắn sẽ lấy được cảm tình của Hoàng .
Đợi Hoàng nói chuyện với Hưng xong thì nó đến gần , khi cả Hưng với con Vân đi khỏi cũng là lúc nó chạy tới , vừa vặn va phải Hoàng mà ngã xuống đất .
Ngã cũng hơi mạnh thế nên là tay chân nó bị xước một chút , cũng vì thế mà mặt nó nhăn nhó khổ sở vô cùng , nhưng mà nó không khóc cũng không kêu ca gì cả , Hoàng vội đỡ nó đứng lên .
- em có làm sao không ? Ngã có đau không ? Đi đâu mà sao vội thế ?
Nó giống như kiểu biết thân biết phận lắm liền đứng cách xa Hoàng vài bước , nó cúi đầu .
- Em xin lỗi cậu , em không cố ý va phải cậu đâu , cậu đừng trách thạt tội nghiệp em .
- đâu có ai trách phạt gì em đâu ? Nhưng mà em đi đâu sao vội quá vậy .
- cô Vân bảo em đi làm vài chuyện , em phải làm nhanh không cô ấy mắng .
- cái cô này có vẻ thích mắng người quá nhỉ ?
- cậu đừng nói vậy , cô Vân tốt lắm , cô ấy chỉ là nói chuyện hơi...
Con Linh không nói nữa , nó lại chuyển sang hỏi han Hoàng.
- khi nãy em va phải cậu cậu có làm sao không ?
- Tôi không sao . Vậy em cũng là người làm của nhà này sao ?
- Dạ vâng . Hai chị em em cũng làm ở đây.
- hai chị em ?
- là chị Phượng đó ạ .
- À thì ra cô ấy chính là chị gái của em . Hai chị em đều rất dễ thương .
Được khen con Linh thấy vui lắm , nó chỉ cười trong lòng thôi chứ bên ngoài không có biểu hiện gì cả .
- Vậy em đi làm việc nha cậu .
Nó đi qua Hoàng mà chân cứ tập tễnh mãi , đến lúc vào trong bếp rồi mà chân nó vẫn còn phải đau , Phượng thấy em như thế thì lập tức hỏi .
- chân em làm sao vậy ? Em bị ngã à ?
- khi nãy cậu Hoàng kia va phải em nên em ....
Xong rồi nó còn ấm ức.
- cậu ấy va phải em mà cậu ấy còn mắng em ?
- mắng em á ? Sao trên đời này lại có người vô lý như vậy chứ ? Rõ ràng nhìn mặt cũng rất quân tử mà.
- chị nói nhỏ một chút kẻo người ta nghe thấy , dù sao người ta cũng là khách quý trong nhà này , chúng ta không đắc tội được đâu . Em chỉ ức một cái là ...là...
- có chuyện gì thì em nói ra cho chị nghe xem nào , đừng có để trong lòng mà chịu ấm ức một mình như vậy .
- cậu ấy , cậu ấy còn trêu chọc em , lúc ấy cậu ấy còn muốn vuốt má em nữa .
Xong rồi nó khóc , nó chạy đến ôm lấy Phượng rồi nức nở.
- Em sợ lắm chị ơi.
Nghe em như vậy mà Phượng cảm thấy căm phẫn trong lòng , bỗng nhiên cảm thấy ghét Hoàng đến mức chỉ muốn ngay lập tức đến đập cho Hoàng một trận.
- Chị phải đi tìm anh ta nói chuyện cho ra nhẽ , anh ta tưởng anh ta là ai mà có thể tùy tiện trêu ghẹo người khác chứ . Chị không thể để yên được .
Con Linh vội vàng cản Phượng lại.
- Chị đừng làm như vậy.
- sao em phải sợ, mọi người trong nhà sẽ lấy lại công bằng cho chúng ta.
- ai lấy lại công bằng cho những kẻ ăn người ở như chúng ta hả chị ? Đó là bạn của cậu Hưng đó , cậu ấy sẽ vì chị em mình mà làm mất lòng bạn của cậu ấy hay sao .
- Vậy bây giờ em muốn chị phải làm gì ? Chị không thể để em chịu oan ức được
- chúng ta chỉ cần tránh xa cậu ấy ra một chút là được mà . Chị đừng có đến gần cậu ấy kẻo lại bị cậu ấy trêu ghẹo .
- nhưng còn em...
- Em không sao đâu . Chỉ cần em từ chối thì cậu ấy chắc chắn sẽ không dám làm gì em cả . Em chỉ nói cho chị nghe để chị đề phòng thôi.
- những kẻ có tiền thưởng cậy quyền bắt nạt người khác như vậy hay sao chứ , thật không công bằng mà .
Thấy Phượng phẫn nộ như vậy con Linh vui lắm , thế là thành công chia rẽ Phượng với Hoàng rồi , sau này chắc chắn Phượng sẽ không có cảm tình gì với Hoàng nữa cả , nó chỉ cần đối phó với con Vân ngu ngốc kia là được .
Lúc đầu thì nó cảm thấy khá thích Hưng , nhưng mà chinh phục Hưng đâu có dễ dàng gì , một con người điềm tĩnh và lạnh lùng như thế đến cả bắt chuyện còn khó khăn , còn Hoàng thì khác , vừa đẹp trai lại còn ngọt ngào nữa chứ .
Mặc dù đã đổi mục tiêu nhưng nó vẫn không muốn cho Phượng có được cái kết tốt đẹp , nó không muốn Phượng sẽ trở thành con dâu của nhà này , không bao giờ muốn thân phận của Phượng ngang hàng với nó cả .
Thấy Phượng đang nấu cơm nó lại ra vẻ buồn bã.
- em muốn nấu cơm giúp chị lắm nhưng mà khổ một nỗi là chân tay em đau quá , giờ không biết làm sao .
- Một mình chị nấu là được rồi , em không cần phải lo .
- từ hôm đến đây em chưa phụ giúp chị được việc gì ra hồn cả , toàn chị làm cho em thôi .
- chị đã nói với em sao nào , chúng ta là chị em , cho dù có thế nào thì chị cũng sẽ bảo vệ em .
Nó cười nhạt , không biết là do bà chị của nó vĩ đại hay là ngu dốt đây . Như thế càng tốt , khỏi phải làm gì cho vất vả .
Con Vân chẳng biết từ đâu chạy xồng xộc vào , gấp gáp như cháy nhà ấy .
Con Linh liền hỏi.
- cô Vân đi đâu mà sao vội thế ?
- xuống xem chúng mày cơm nước thế nào . Thế con Mọc đâu rồi ?
- Mọc đang cho bò ăn cỏ ạ?
Nó lại nhìn Phượng , nom cái vẻ mặt kênh kiệu của nó mà chỉ muốn sút cho một phát .
- Ê con kia , hôm nay mày nấu món gì thế ?
- em nấu mấy món theo lời bà chủ .
- Tao hỏi mày là nấu món gì .
- một con gà hấp hành , một con vịt nướng , với lại canh rau củ .
Nó nhảy cẫng lên cứ như ai dẫm vào đuôi vậy .
- Cái con điên này , nhà có khách quý mà sao mày cho ăn vớ vẩn thế hả ? Ít nhất thì cũng phải những thứ cao sang hơn chứ .
- bà chủ bảo sao thì em làm vậy , em có biết gì đâu cô .
- mày lại còn trả treo à ? Vứt hết mấy thứ này đi cho tao , nấu món khác.
Con Mọc từ đâu đi vào , nó liền nói với Vân .
- bây giờ trời cũng tối rồi , để đi mua được mấy thứ khác không dễ đâu cô à . Để khách đợi lâu quá cũng không hay .
- mày đây rồi , mày đi đâu để cho cái con điên này nó làm loạn hết lên thế hả ? Buổi chiều đã dặn mày làm sao , phải nấu những món ngon nhất .
- bà chủ xuống bếp dặn rõ ràng , cô cũng biết là bọn em thân phận thấp kém làm sao mà dám trái lời bà chủ được . Với cả bọn em không có tiền , nấu cái gì cũng là do bà chủ đi mua về , làm sao mà bọn em làm khác được .
- nói chuyện với cái lũ ngu chúng mày mệt mỏi thật .
Nó tức bực bỏ đi , nó đi tìm bà Liên . Thấy nó đi rồi con Mọc muốn nói gì đó với Phượng nhưng mà vì có Linh ở đấy lên nó lại thôi . Thấy con Linh đứng chơi trong khi đó Phượng làm biết bao nhiêu việc nó thấy hơi ngứa mắt .
- Sao tao không thấy mày làm gì vậy ? Từ sáng đến tối cứ thấy mày chạy ra chạy vào thôi . Ở nhà này có ba đứa ở thì phải chia nhau ra mà làm chứ , ai hơi đâu làm hết công việc cho mày được .
Phượng liền nói đỡ.
- Linh đang bị đau chân , tôi sẽ làm hết việc của em ấy .
- làm hết thì có mà đến đêm cũng chẳng được ngủ . Ngày nào cũng đau chân à ?
- Mọc đừng có nặng lời như vậy , em ấy bị đau thật mà .
- Tối nay tao sẽ viết rõ ràng công việc của từng người phải làm . Nếu nó còn tiếp tục không làm việc thì mày đi mà làm hết . Làm gì có cái chuyện tao phải chịu khổ cùng với mày chứ .
Con Linh nghe con Mọc nói như vậy thì bắt đầu cảm thấy lo lắng , nó xưa giờ có biết làm cái gì đâu , nếu không thể dựa vào Phượng nữa thì nó biết phải làm sao .
Lo lắng một hồi rồi cũng thôi , được đến đâu thì hay đến đấy , sao mà tính trước được .
Con Vân đi đến phòng bà Liên rồi thì ngồi phịch xuống giường giận dỗi , bà ấy còn chẳng biết làm sao mà nó giận , rõ ràng hồi chiều còn phơi phới cơ mà .
- Con làm cái gì mà mặt cứ hầm hầm ra thế , đứa nào vừa lấy mất sổ gạo à ?
- mẹ còn hỏi .
- không biết thì chẳng hỏi , ơ cái con này buồn cười nhỉ ?
- mẹ biết rõ ràng là con thích người ta , thế mà bữa cơm tối mẹ lại làm sơ xài có mỗi một con gà một con vịt , như thế làm sao mà thể hiện thành ý được .
Bà Liên nhìn con gái mà bất lực .
- Ối giời ơi con ơi , mày thích người ta đến mức bị lú luôn rồi à ? Thân con gái cho dù có thích người ta đến mấy thì cũng phải kiềm chế chứ, như thế này thì còn đâu giá trị của một đứa con gái nữa .
- con không cần giá trị gì cả , con thích anh ấy rồi đấy , mẹ muốn làm sao thì làm .
- Làm cái gì mà làm , ai biết được nó có thích mày hay không . Nhìn nó cũng giàu có chứ có phải nghèo nàn rách rưới gì đâu . Cái gì cũng phải từ từ , cứ sồn sồn lên như gái ế thế hả ?
- Nếu không nhanh lỡ đâu anh ấy thích người khác thì sao ?
- sao trăng gì ? Từ từ rồi nghĩ cách , mày không phải vội . Nó đang ở nhà mình đây chứ có đi đâu xa xôi đâu .
- Mẹ phải nghĩ cách giúp con đấy .
- biết rồi .
- nhưng mà bữa cơm tối nay con vẫn thấy không ổn.
- có cái gì mà không ổn . Phải tạo cho nó cảm giác thoải mái như ở nhà , đừng có coi nó là khách quý kẻo nó ngại nó đi mất thì hỏng .
Ngẫm một lát thấy lời bà Liên nói cũng có lý thế là nó vỗ tay vào đùi cái đét, tỏ vẻ khoái chí lắm .
- có thế mà con không nghĩ ra , mẹ của con đúng là cao thủ mà .
- Chả vậy , không thế mà ngày xưa bố mày mê tao không dứt ra được à . Phải có chiến lược .
- Con đặt hết hi vọng và mẹ đấy nha , mẹ đừng làm con thất vọng .
- trong nhà có đứa con gái đúng là mệt mỏi mà . Không giúp ích được cái gì lại còn thêm rắc rối vào người .
Nó nịnh nọt.
- con biết mẹ thương con nhất mà, con yêu mẹ nhất trên đời.
- thôi cô không phải nịnh .Cô mà không có việc gì xem cô có ngọt nhạt như thế không? Chả nói như băm bổ vào mặt người ta ấy.
Em xin 600 like với cả nhà ơi. Được phát em up 2 chap luôn ạ. Em cảm ơn.
Danh Sách Chương: