Bán thân - chương 23.
Hưng đặt Phượng xuống giường , bây giờ anh đang cảm thấy rất giận , giận đến mức muốn mất kiểm soát . Thấy mắt Hưng đỏ Phượng sợ , cô chỉ dám lí nhí .
- cậu ơi.
- Tại sao vậy ? Cô không biết tránh đi sao ? Tại sao để yên cho người ta đánh ?
- em không dám.
- Tại sao cô không thể bảo vệ được mình thế ? Tại sao cứ khiến cho người khác phải lo lắng phải đau lòng thế hả ? Đến bao giờ cô mới hết ngốc nghếch đây ? Đến bao giờ mới không bị người ta lợi dụng không bị người ta bắt nạt nữa đây hả ?
- cậu ơi.
- tôi thật không muốn bản thân mình phải lo lắng cho cô , tôi muốn cô mạnh mẽ , tôi muốn cô có thể tự bước đi trên đôi chân của mình , nhưng sao lại như thế này hả ?
- Em xin lỗi.
Nhìn Phượng như thế này Hưng đau lắm, anh chỉ có thể giấu tất cả ở trong lòng.
" không bảo vệ được em là lỗi của anh , anh mới là người phải xin lỗi . Tại sao anh lại nổi giận ? Là vì anh cảm thấy mình bất lực hay vô dụng khi không bảo vệ được em sao ?"
Hưng cố gắng bình tĩnh lại , anh ngồi xuống bên cạnh Phượng .
- đau lắm phải không ? Bị thương ở những chỗ nào rồi ?
- Không sao đâu , em bị thế này cũng quen rồi . Nhưng mà cậu ơi , em nằm ở trên giường cậu thế này không hay , ai nhìn thấy thì chết.
- ai nhìn ?
- lỡ ai vào phòng cậu thì sao ?
- cho dù có là vậy thì cũng không sao cả.
- nhưng mà...
- Cô chỉ cần sợ một mình tôi là đủ rồi , còn những người khác , không cần sợ.
- Sao cơ ạ? Như thế đâu có được , ông bà chủ mà nghe được ông bà chủ mắng em chết . Còn cả cô Vân nữa.
- sau này nó sẽ không dám động vào cô đâu .
- Tại sao ạ ?
Phượng lại cúi đầu.
- Cô ấy không thích em đâu . Chắc tại hôm nay em làm chuyện gì đấy khiến cho cô ấy giận.
- để tôi đi lấy thuốc cho cô . Nằm im ở đây , không được bước chân ra ngoài.
- em biết rồi . Em xin lỗi vì làm phiền cậu.
- đừng nói như thế , tôi sẽ không vui đâu.
- vâng .
Bảo là đi lấy thuốc nhưng thực ra Hưng đi tìm con Vân , nó bỏ qua lời cảnh cáo của anh mà tiếp tục làm tổn thương Phượng . Cho dù nó có là em gái của anh đi chăng nữa thì với cái tính cách ngang ngạnh không xem ai ra gì đấy cũng đáng để anh trừng phạt .
Nó ở dưới bếp đang nói chuyện với con Linh , giọng nó cao ngạo thấy rõ.
- Tao vừa đánh con Phượng xong , chắc lần này cũng phải nằm lê mấy ngày .
Con Linh liền tỏ vẻ hoảng hốt.
- sao cô lại làm như vậy ?
- sao không được ? Ai bảo nó làm tao ngứa mắt làm gì ?
- nhưng mà cô đánh chị ấy như vậy cậu Hưng biết thì làm sao ?
- Tao sợ gì , ông ấy là anh của tao chẳng lẽ lại đi bênh người ngoài rồi đánh mắng tao à ? Còn bố mẹ của tao để làm gì ? Chẳng lẽ họ để yên cho ông ấy làm thế .
- nhưng mà .
Con Linh đang nói thì nhìn thấy Hưng đi từ ngoài vào , nó lại đổi hướng.
- em không nghĩ cô lại ác độc như vậy đâu.
- Ơ cái con này , mày ăn nói cái gì thế hả ?
- chị Phượng là chị gái của em , sao cô có thể đánh chị ấy ra nông nỗi như vậy được.
- chị gái của mày thì sao ? Nó cũng có coi mày ra cái gì đâu mà mày phải bênh vực nó . Lẽ ra ta định đánh cho nó chết luôn cơ , do tao hiền quá mà.
- vậy sao ?
Hưng bước vào bên trong , con Vân vừa nhìn thấy Hưng thì giật thót mình .
- anh... anh Hưng...
Rồi nó cố gắng lấy lại bình tĩnh.
- anh tìm em có chuyện gì không ?
- Hình như dạo gần đây em bị chứng mất trí nhớ phải không ?
- không có. Nhưng mà sao anh lại hỏi như vậy?
- là tại vì anh thấy em quên mất những lời mà anh từng nói .
Nó thấy sắc mặt của Hưng đã bắt đầu tối dần , đánh Phượng nó hăng máu lắm , còn bây giờ nó lại cảm thấy rất sợ . Nó sợ Hưng sẽ làm gì nó .
- nói đi , tại sao đánh cô ấy .
- tại vì.... tại vì nó láo . Em là chủ chẳng lẽ không được dạy dỗ con ở hay sao ?
Hưng bước từng bước về phía nó , nó vô thức lùi lại .
- Anh muốn làm gì ? Anh muốn làm gì hả ?
Hưng đứng ở trước mặt nó , anh lúc này chỉ muốn ngay lập tức bóp chết nó . Không phải là anh không nói từ đầu , mà đây là nó cố tình không tôn trọng anh . Nó tưởng Hưng không dám làm gì nó nên nó vẫn to mồm lắm.
- Nó chỉ là một đứa con ở thôi , em dạy dỗ nó chẳng có gì là sai cả . Em đánh chết nó rồi cũng được vậy.
Tay Hưng bóp chặt vào yết hầu của nó , anh trừng mắt .
- nói lại một lần nữa xem nào.
Con Vân nghẹt thở , mắt nó trợn lên rồi ú ớ , tay nó cố gắng gỡ tay Hưng ra nhưng không được , nó lại nhìn về phía con Linh cầu cứu . Ấy thế mà con Linh lại tỏ vẻ sợ hãi rồi ngồi luôn xuống dưới nền nhà , nó chẳng có lý do gì để cứu con Vân cả , ai bảo con Vân thích anh Hoàng của nó làm gì , con Vân bây giờ mà chết cũng tốt , nó bớt đi một đối thủ .
Hưng chẳng hề có ý định giết chết con Vân , đến khi nó có dấu hiệu sắp không thở được đến nơi Hương bỏ nó ra . Nó ho sặc sụa rồi hít vội chút ít không khí , nước mắt nước mũi chảy tèm lem rồi nó trách móc.
- sao anh có thể làm như thế với em hả ? Sao anh có thể vì một đứa con ở mà muốn giết chết em ?
- Đừng có thách thức sự kiên nhẫn của anh thêm bất cứ một lần nào nữa . Nếu không , cho dù là người nhà cũng sẽ không được tha thứ .
Nói xong cô ấy thì Hưng bỏ đi , anh sau đó đi tìm thuốc cho Phượng . Phượng ở trong phòng lâu quá chẳng thấy Hưng quay lại , cô lại lo lắng cho con Linh , biết hôm nay làm bao nhiêu việc nó có mệt không , thế là cô đi xuống bếp . Đúng lúc này ở trong bếp vọng ra tiếng nói rõ ràng của con Linh , thế là Phượng dừng lại .
- cô ơi , cô có làm sao không ? Em xin lỗi , lúc ấy em sợ quá nên không đến cứu cô được.
- Mày đúng là con vô tích sự , cái loại mày cũng không được cái tích sự gì hết . Giả sử mà lúc đấy ông Hưng bóp của tao chết chắc mày cũng đứng yên như tượng phải không ?
- Em xin lỗi cô.
- Tao biết rồi , tao biết mày yêu thương con chị của mày rồi , mày có coi tao là cái gì đâu .
- Không phải đâu cô , em luôn muốn coi cô như chị ruột của mình . Còn chị ta , cô không biết em sống với chị ta em khổ thế nào đâu . Ở nhà chị ta luôn bắt nạt em , chị ta được tình yêu thương của tất cả mọi người trong nhà . Đến đây rồi chị ta cũng có được tình cảm của các cậu , em lúc nào cũng bị đối xử tệ . Bây giờ chị ta đi theo cậu Hưng rồi hưởng vinh hoa phú quý , em ở dưới bếp là biết bao nhiêu việc .
- Thế mày có ghét nó không ?
Ánh mắt con Linh thể hiện rõ sự căm thù .
- em ghét chị ta , em hận chị ta thấu xương . Chỉ hận một nỗi là em không thể giết chết chị ta thôi .
- tâm địa mày cũng ác độc thật đấy.
- so với những gì chị đã cướp đi của em thì thế này đã là gì ?
- vậy mày có muốn cùng với tao trả thù nó không ?
- cô có cách gì không ? Em đã làm biết bao nhiêu chuyện rồi nhưng chị ta vẫn sống sờ sờ . Bây giờ em chỉ muốn chị ta ngay lập tức biến mất thôi , chỉ có như vậy em mới nhận được tất cả tình yêu thương của mọi người.
- được rồi , ngày hôm nay nó sỉ nhục tao , nó khiến cho tao phải chịu cảm giác như muốn chết đi thì sau này tao nhất định sẽ không để cho nó yên ổn .
Phượng đứng ở bên ngoài nghe thấy hết câu chuyện , cô không thể tin những lời nói ác độc như vậy lại được thốt ra từ miệng của đứa mà cô coi như em gái , luôn yêu thương chăm sóc nó từng tí một . Lúc ở nhà nó được yêu thương cưng chiều còn cô phải làm việc như một cỗ máy , ấy mà bây giờ nó lại nói cô được yêu thương còn nó bị đối xử không ra gì . Ngay cả lúc đến đây cô làm hết tất cả mọi việc thay nó , cô không suy nghĩ không kêu ca , vậy mà qua lời nói của nó cô lại trở thành kẻ khốn nạn , tị hết việc cho em mình .
Phượng trở về phòng Hưng như một cái xác không hồn , cô cảm thấy mình ngu quá , đúng như những lời mà Hưng nói , cô chưa bao giờ hết ngu ngốc cả , lúc nào cũng để người khác lợi dụng , lúc nào cũng làm hết phần việc của người ta không suy nghĩ để rồi cuối cùng trở thành một kẻ ngu dốt trong mắt họ .
Bao nhiêu uất ức dồn nén , Phượng khóc như một đứa trẻ .
Hưng vào trong phòng thấy Phượng khóc thì lo lắm , anh vội vàng đến chỗ Phượng.
- sao vậy ? Có phải đau lắm không ?
Phượng nức nở.
- Cậu ơi em xin lỗi , em xin lỗi .
- Có chuyện gì vậy ? Đã có chuyện gì xảy ra hay sao ? Cô mau nói cho tôi nghe đi.
- Em xin lỗi , em không muốn làm người tốt nữa , em không muốn tiếp tục ngu ngốc nữa.
Phượng cứ thế khóc, Hưng không biết an ủi cô thế nào chỉ biết kéo cô vào lòng mà ôm chặt lấy.
- không muốn làm người tốt nữa cũng không sao cả , không sao đâu , đừng khóc nữa . Chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được , đừng cứ mãi lo lắng cho người khác .
Phượng ở trong lòng Hưng khóc suốt cả buổi . Không phải cô muốn lấy được sự cảm thông của Hưng hay gì cả , cô chỉ khóc cho suốt những năm tháng ngu dốt của mình thôi . Từ bây giờ cô sẽ không sống vì người khác nữa , cũng không tin tưởng ai nữa . Kể cả cô có trở thành một kẻ xấu xa đi nữa tôi cũng không hối hận , làm người tốt mà khổ như vậy , sao cứ phải mãi nặng lòng .
Cô tuy trở thành con hầu riêng cho Hưng rồi nhưng vẫn xuống bếp ăn cơm như bình thường . Vì cô bị thương nên Hưng đã đề nghị là anh sẽ mang cơm vào phòng cho cô , nhưng cô từ chối .
- em sẽ xuống bếp ăn . Cậu không cần phải lo cho em đâu ,mấy vết thương này không là gì so với tổn thương trong lòng em cả . Em cảm ơn cậu đã an ủi em , từ giờ em sẽ cố gắng tự bảo vệ mình , sẽ không để cậu phải bận lòng vì em nữa.
- không cần phải là người quá tốt , hiểu không ?
- em biết rồi . Nhưng em cũng không muốn trở thành người xấu đâu .
- ngốc quá.
Phượng cười.
- em biết em ngốc mà . Vậy nên sau này hi vọng cậu sẽ dạy dỗ em nhiều hơn.
- được rồi . Ăn cơm xong nhớ quay lại để bôi thuốc.
- em biết rồi , em cảm ơn cậu nhiều .
Phượng đi rồi mà Hưng vẫn nhìn theo mãi . Con người cô vốn dĩ đơn giản , trước những mưu mô của người khác không biết có tự mình chống chọi lại được không nữa . Anh lại không thể suốt ngày giữ cô ở bên cạnh , chỉ có thể giúp cô mạnh mẽ hơn thôi .
Phượng đi xuống dưới bếp , lúc này con Linh đang ăn cơm , nó nhìn thấy Phượng nó ghét vô cùng , nhưng nó vẫn phải tỏ ra cái vẻ là nó yêu thương Phượng lắm .
- chị , chị mau lại đây ăn cơm đi .
Vết thương của Phượng vẫn còn đau lắm nên cô đi đứng cũng không được nhanh , kể cả lúc ngồi xuống cũng phải nhăn mặt . Nó lại xem như nó không hề biết chuyện cô bị đánh , nó giả bộ quan tâm.
- chị làm sao vậy ? Chị bị đau ở đâu à ?
- chị không sao . Em làm việc thế nào rồi ? Có mệt không ?
- không có chị nên nhiều việc lắm . Mà chị Mọc chị ấy làm sao ấy , chị ấy không thích em , chị ấy chia cho em bao nhiêu là việc . Em làm mãi mà chưa xong nữa , vẫn còn chậu bát chưa rửa . Hay là chị rửa giúp em đi có được không ?
- không được .
Đây là lần đầu tiên Phượng từ chối nó nên nó hơi ngạc nhiên.
- chị vẫn còn việc gì chưa làm xong hay sao ?
- không , chị không có việc gì cả .
- vậy tại sao chị lại không giúp em ?
- Tại sao phải giúp em ?
- Chị bị làm sao vậy ?
- chỉ là bao lâu nay chị chăm chỉ nhiều quá rồi , bây giờ chị muốn thử làm một người lười biếng xem sao .
- chị mới chỉ đi theo cậu Hưng có một ngày thôi mà chị đã thay đổi thành ra như thế này rồi . Có phải bây giờ chị đang coi thường em đúng không ?
- chị đối xử với em vẫn chưa đủ tốt sao Linh ? Chỉ là chị không rửa giúp em chậu bát thôi mà em đã thái độ với chị như vậy rồi.
Nó vội vàng phủ nhận.
- Không phải đâu , em chỉ nói vu vơ vậy thôi . Em biết là chị luôn đối xử tốt với em mà .
- ừ . Thôi ăn cơm đi .
Bình thường Phượng sẽ nhường những thứ ngon nhất cho nó , còn bây giờ thì không . Cô không ăn hết phần của nó nhưng cô cũng không nhường cho nó nữa . Tự mình đối xử với mình bạc bẽo lâu như vậy rồi , bây giờ cần phải chuộc lỗi chứ .
Con Linh nó thấy lạ lắm , chưa bao giờ Phượng nói chuyện với nó kiểu này cả . Hay là Phượng đã biết chuyện gì rồi , thế là nó hỏi dò.
- em nghe phong phanh là chị bị cô Vân đánh có phải không ?
- ai nói với em vậy ?
- em nghe người ta nói .
- ừ.
- sao chị lại bị cô ấy đánh vậy ?
- Chắc tại do cô ấy ghét chị thôi.
- nhưng mà chị chăm chỉ làm việc như vậy , sao cô ấy lại ghét chị được chứ . Cô ấy thật quá đáng.
- Nếu mà cô ấy nghe được mấy lời này của em cũng không biết chừng cô ấy sẽ đánh em đấy .
- Em chỉ nói với chị thôi , làm sao mà cô ấy biết được .
- lỡ chính chị là người nói thì sao?
- không thể có chuyện đó . Em là em gái của chị mà , sao chỉ có thể đi nói với người ta để em bị đánh được chứ .
- chính những thứ người ta không ngờ đến nhất thường sẽ xảy ra . Kể cả những người mà mình coi là người thân họ cũng sẽ phản bội mình . Chuyện như thế này chẳng lẽ em không biết hay sao ?
Danh Sách Chương: