Hưng trả lời ông ấy .
- Ở đây có một thế mạnh đó là những dãy núi ngay phía sau thửa ruộng nhà chúng ta . Du lịch sinh thái chính là một loại du lịch được dựa vào thiên nhiên . Con với Hoàng sẽ tạo dựng lên một khu sinh thái .
Ông Vàng nghe chẳng hiểu nhưng ông ấy phản đối .
- thôi con ạ , nghe con nói bố cũng chẳng hiểu lắm nhưng mà chúng ta bao nhiêu đời trồng lúa rồi . Bây giờ tự nhiên không trồng lúa nữa mà đem mở khu du lịch thì cảm thấy không được . Với lại ở đây toàn dân nghèo , cơm còn chẳng có mà ăn thì làm sao mà đến ủng hộ con được.
- chúng ta làm du lịch không phải chỉ để phục vụ cho dân bản địa , du lịch chính là để những người ở nơi khác đến . Chỉ cần tạo được ra điểm đặc biệt thì sẽ gây được chú ý .
- bố vẫn cảm thấy sao sao ấy , không dám hy vọng .
- bây giờ phương tiện đi lại cũng phát triển chứ không giống như ngày xưa nữa rồi . Chúng ta không thể cứ mãi lạc hậu . Biết là vẫn phải cấy ruộng , vẫn phải làm ra hạt lúa , nhưng mà nhà chúng ta nhiều đất như vậy , lấy một miếng để làm khu du lịch cũng chẳng sao cả .
- bố không biết con đi nước ngoài tư tưởng tiến bộ làm sao chứ bố cảm thấy cấy được cây lúa vẫn là chắc ăn nhất . Không bao giờ lỗ lãi cũng chẳng mất đi đâu hạt nào .
Để phá vỡ được cái tảng băng trong suy nghĩ của bố mẹ quả thực không dễ dàng gì . Hưng vẫn rất kiên nhẫn .
- lúc còn ở bên nước ngoài con đã tìm hiểu và nghiên cứu kỹ rồi , ở đây có nhiều điểm mạnh như vậy nếu không phát triển du lịch thì thực sự là một điều đáng tiếc . Với lại quê chúng ta có nhiều món ăn ngon , không có lý do gì không giới thiệu cho những người ở nơi khác .
- mấy cái ngọn núi đá thì làm được gì hả con , có cái gì để mà khám phá đâu . Nhà mình từ xưa đến giờ cũng không trồng cấy được cái gì ở mấy ngọn núi ấy cả .
- Bố cứ giao cho con đi . Dù sao thì bố cũng không dùng đến ngọn núi ấy mà , con sẽ phát triển kinh tế từ ngọn núi bỏ hoang ấy . Con chỉ xin bố núi thôi , còn ruộng nương con sẽ trả tiền cho bố đầy đủ .
Ông Vàng xua tay.
- Tiền bạc không phải vấn đề.
Rồi ông ấy quay sang hỏi ý kiến vợ.
- bà thấy thế nào , tôi nghe từ nãy đến giờ vẫn mông lung lắm .
Bà Liên nãy giờ không tham gia vào câu chuyện nhưng nghe Hưng nói thì bà ấy cũng hiểu được vấn đề , bà ấy hỏi Hưng.
- con đã có bao nhiêu kinh nghiệm rồi ?
Hoàng trả lời thay Hưng.
- Tuy cậu ấy chưa có kinh nghiệm nhưng cháu có rồi . Cháu đã phát triển thành công khu du lịch sinh thái ở tỉnh cháu .
Ông Vàng với bà Liên đều ngạc nhiên.
- Cậu còn trẻ như vậy mà đã tự mình làm hẳn một khu du lịch rồi hay sao ?
- cháu làm chung với anh trai của cháu , mọi thứ đều phát triển rất tốt , đem lại lợi nhuận vô cùng lớn. Cháu nhận thấy nơi này rất có tiềm năng trong lĩnh vực du lịch . Hai bác cứ để cho cậu ấy thử sức một lần , phải làm thì mới đúc kết được kinh nghiệm ạ .
Trong lúc ông Vàng với bà Liên còn đang suy nghĩ thì con Linh đứng bên ngoài đã cười híp cả mắt . So với Hưng thì Hoàng còn giỏi hơn nhiều , mới bằng ấy tuổi mà đã làm chủ cả một khu du lịch rồi , chắc chắn là rất giàu có . Hưng bây giờ mới bắt đầu không biết có thành công hay không , so với Hoàng làm sao mà bì kịp . Chỉ có ở bên cạnh Hoàng thì mới mong có được cuộc sống ấm no .
Nó nghe được hết câu chuyện thì rời đi , nó vừa quay người lại thì bắt gặp con Vân , con Vân nhìn nó nghi ngờ.
- Mày làm cái gì vậy ? Mày đang nghe trộm chuyện gì ?
Bị bắt quả tang đột ngột quá nên nó nhất thời chẳng nghĩ ra được lý do gì cả ,nó cứ ấp úng mãi . Con Vân chửi nó.
- mày có nói nhanh lên không , mày rình mò cái gì ở đây ? Mày không nói nhanh lên tao đạp cho mấy phát bây giờ .
Con Linh bí quá liền nói đại .
- là chị Phượng , là chị Phượng sai em .
- sai cái gì ? Nó bảo mày làm cái gì rồi hả con kia .
- chị ấy tò mò , chị ấy muốn biết cuộc trò chuyện giữa mọi người nên bảo em đến nghe .
- cái gì ? Con khốn nạn này nữa , nó muốn chết rồi đấy .
Ở bên ngoài ồn ào như thế bên trong làm sao không nghe được , mọi người đi ra thì thấy còn Vân đang có vẻ điên tiết lắm , bà Liên hỏi nó.
- Làm cái gì mà ồn ào thế hả ? Không thấy mọi người trong này đang bàn bạc công việc hay sao ?
Con Vân tức tối.
- có đứa nghe trộm mọi người nói chuyện con không tức làm sao được.
Bà Liên chỉ vào con Linh.
- là nó sao ?
- không phải.
- Mà thôi đi , cũng có cái gì đâu . Không phải chuyện bí mật gì nó nghe cũng được.
- nhưng mà không phải nó.
- Ai cũng thế thôi , giải tán đi . Mọi người còn phải bàn việc tiếp.
- mẹ để cho một đứa hầu nó nghe lén chuyện của chủ mà cảm thấy được à ?
- rồi tới đây cả làng cả xã sẽ biết chứ nói gì một đứa hầu . Xem có chuyện gì thì đi làm đi , đừng có rảnh rỗi quá rồi sinh truyện .
Không được theo ý của nó nó tức lắm , nó đi về phòng con Linh cũng chạy theo , ở trong phòng nó với lấy cái ly nước ném vào tường vỡ tan tành , nó hét toáng lên .
- cái con khốn nạn đó sao lần nào nó cũng thoát chết vậy ? Cứ mỗi lần tao muốn giết chết nó là ý như rằng có người cứu . Tao phải làm gì đây , phải làm gì để nó biến mất khỏi cuộc sống của tao đây .
Con Linh nắm lấy tay nó.
- Cô ơi em xin cô bình tĩnh lại , cô như thế này em sợ lắm .
Con Vân trợn mắt lên nhìn con Linh.
- mày với nó cùng một giuộc đúng không ? Vì nó là chị của mày lên mày bênh vực nó đúng không ?
Con Linh lúc này trả vờ đưa tay lên lau nước mắt.
- chị ấy thực ra không phải chị ruột của em đâu.
Nghe con Linh nói như vậy con Vân ngạc nhiên lắm.
- Mày nói gì ? Nó không phải là chị của mày thế là chị của ai ?
- em với chị ấy khác cả cha khác cả mẹ . Chỉ là mẹ em lấy bố chị ấy rồi mới thành chị em thôi.
- thì ra không có quan hệ máu mủ ruột rà . Bảo sao mà mày còn tạm được còn cái con ấy thì đáng ghét vô cùng .
- em lúc nào cũng phải chịu trận thay cho chị ấy , cả bây giờ cũng vậy , cô nổi giận như thế này em không biết phải làm sao cả .
Con Vân nhẹ giọng đi một chút .
- tao không trách mày . Chẳng qua là mày ngu nên mày cứ đi nghe theo lời sai khiến của nó thôi . Từ sau nó bảo làm cái gì thì đừng có mà làm , không có ngày rước họa vào thân .
- em biết rồi ạ .
Thấy con Linh ngoan ngoãn như vậy nên con Vân nó cũng nguôi giận , rồi nó lại nói với con Linh .
- nói đi nói lại tao vẫn bực con Phượng lắm . Phải làm thế nào để dạy cho nó một bài học , mày nghĩ cách thử xem .
Con Linh liền hốt hoảng.
- không được đâu cô ơi , chị ấy là chị gái của em , làm sao em bày cách mà hại chị ấy cho được .
- chị em cái gì ? Chị em cái mẹ gì cái thứ không cùng máu mủ ruột rà ? Mày cứ lương thiện như thế bảo sao mà nó chẳng lợi dụng .
- Dù không phải máu mủ ruột là nhưng mà sống chung với nhau bao nhiêu thời gian em vẫn luôn coi chị ấy là chị .
Còn Vân dúi vào đầu con Linh một cái rồi mắng.
- ngu lắm em ạ , ngu không để đâu cho hết . Bảo sao mà lúc nào nó cũng lợi dụng mày . Chỉ có về phe tao thì mới mong có được tiếng nói thôi , còn không á hả , cả đời này cũng đừng mong ngóc đầu lên được .
Con Linh nó cúi đầu giống như an phận lắm .
- Dù sao thì em cũng quen rồi .
Con Vân nó tức , nó nhéo vào eo con Linh một cái rõ mạnh.
- cho dù mày không muốn làm gì nó nhưng tao muốn . Nếu mày muốn sống yên ổn thì mày phải nghe theo tao , bằng không tao sẽ cho mày sống không bằng chết .
Nó khóc òa lên.
- em xin cô , cô đừng ép em như vậy mà .
- ép cái gì , mày muốn sống sung sướng thì mày phải nghe theo lời tao , làm gì có chuyện tao không được lợi ích gì mà tao phải giữ mày , đối tốt với mày.
- Nhưng như thế là phản bội , em không làm thế được đâu.
- người không vì mình trời tru đất diệt , mày muốn sống sung sướng hay sống khổ sở hả con kia ? Mày mau nói cho tao biết , nó dị ứng với cái gì hả ?
- em không nói được .
Con Vân lại nhéo vào eo con Linh một cái nữa rồi quát nó.
- nói không . Không nói hôm nay tao đánh mày chết.
- em xin cô mà.
- đừng có thách thức sự kiên nhẫn của tao . Mày có tin bây giờ tao đi lấy roi đánh cho mày một trận không.
- Em sợ lắm , em sợ đau lắm.
- sợ thì mau nói đi .
- chị ấy... Chị ấy dị ứng với hạt lạc.
- cái gì ? Lạc mà cũng có thể dị ứng được á ?
- Em không biết , nhưng mà cách đây mấy năm sau khi chị ấy ăn xôi lạc thì lập tức bị ngứa hết người , bây giờ nghĩ đến lúc ấy em vẫn còn cảm thấy sợ . Cô ơi em xin cô , cô đừng làm gì chị ấy .
- Mày bảo tao không làm thì tao sẽ không làm hả ? Đừng có mà mơ . Mày mau đi lấy lạc cho tao , giã nát cho tao. giã thật mịn , phải mịn như bột . Tuyệt đối không được để cho nó biết , không được để cho ai biết cả.
- em không làm có được không hả cô ?
- mày không làm thì mày phải chết thay nó , mày phải chịu giày vò thay nó.
Con Vân cứ nghiến răng vào nhau kêu ken két , từng lời nó nói ra để vô cùng ác độc . Con Linh hả dạ lắm nhưng mà luôn tỏ ra đau khổ tột cùng . Lúc nó bước ra khỏi phòng con Vân nó đã cười .
Thật khốn khổ cho cái số phận của Phượng , yêu thương nó như em gái ruột , tất cả mọi thứ đều nghĩ đến nó , vậy mà bây giờ nó lại trăm phương nghìn kế muốn hãm hại cô .
Nó đi xuống bếp lấy lạc , rồi mang ra tận góc vườn giã nát . Phượng thì cứ chăm chỉ làm việc , làm hết cả phần của nó . Xong xuôi đâu đấy thì trời cũng khuya, nó lại đến phòng của con Vân .
- cô ơi , em đã làm xong hết rồi , cô xem như thế này đã được chưa .
Con Vân nhìn thành phẩm mà gật đầu thỏa mãn.
- như thế này là được rồi .
Thế rồi nó lấy từ trong ngăn kéo tủ ra một bịch bột , nó đổ bột lạc vào trong đó rồi trộn đều lên .
- cô định làm gì vậy ?
- để mai cho nó làm bánh . Bịch bột này là một thượng hạng đấy , tao được người ta tặng . Việc của mày coi như đến đây thôi , còn lại tao sẽ tự làm.
- Cô đừng hại chị ấy.
- mày im cái mồm lại đi , nói ít thôi . Chỉ là dị ứng thôi mà , cùng lắm ngứa ngáy vài chỗ , chết đâu mà sợ. Mày mau về phòng ngủ đi , cấm bép xép.
Trời đã muộn rồi mà Phượng vẫn chưa được đi ngủ . Từ tối đến giờ cô không thấy Linh đâu cả , lo lắng lắm mà không có thời gian để đi tìm . Bây giờ chỉ cần múc nước đổ đầy vào hai cái chum này là có thể đi ngủ được rồi . Con Mọc làm xong hết việc đã đi ngủ từ lúc nào , chỉ còn mình Phượng cứ làm mãi làm mãi .
- Sao muộn rồi mà cô vẫn còn chưa ngủ ?
Phượng quay lại thì nhìn thấy Hưng , cô lễ phép cúi đầu.
- Em sắp xong việc rồi , cậu cũng chưa ngủ sao ạ ?
- còn việc gì nữa.
- em múc nước đổ đầy vào hai cái chum này là xong , ngày mai có sẵn nước cho ông bà với các cô cậu rửa mặt .
- không có ai làm phụ cô hay sao ?
- mọi người chia việc làm , phần việc ai thì người đấy làm . Tại...tại em làm chậm nên lâu ạ .
Hưng lúc nào cũng thấy Phượng làm hết , không hề có chuyện chậm chạp hay lười biếng , rõ ràng là công việc quá nhiều cho nên làm đến tận bây giờ vẫn chưa xong . Hưng hỏi.
- em gái của cô đâu rồi ?
- em ấy... em ấy bị mệt ạ .
- cô chắc không biết mệt đâu nhỉ ?
- em... sao cậu lại nói như vậy ạ ?
- không có gì . Tại tôi thấy cô luôn thích làm hết phần việc của người khác .
- Không phải đâu ạ .
Rồi nhớ mình vẫn chưa cảm ơn Hưng nên Phượng vội nói .
- Em cảm ơn cậu đã giúp em.
- chuyện gì.
- Cảm ơn cậu đã nhận là cậu ăn cái đùi gà.
- Cũng đâu phải do cô ăn.
- Không phải đâu , là em , là do em...
- cô không phải nói dối tôi làm gì , đừng nghĩ đến chuyện lừa tôi.
- em không dám ạ .
- Tôi không có ý nhận tội thay cho em gái của cô đâu , nhưng cô cũng đừng vơ vào người , không phải lúc nào tôi cũng có thể bảo vệ cô được .
- em....
- Mau đi ngủ đi.
- nhưng mà em chưa làm xong hết việc.
- bảo cô đi ngủ thì đi ngủ đi , cô muốn làm trái lời chủ hay sao .
Hưng đã nói như vậy rồi làm sao mà Phượng dám cãi, cô đành phải xuống bếp nhưng mà trong lòng cứ lăn tăn mãi về câu nói của Hưng . Chắc là Hưng chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ cô có là gì đâu mà anh phải bảo vệ .
Vì đêm qua còn việc chưa làm xong nên hôm sau Phượng dậy rất sớm , cô đi ra để múc nước thì thấy 2 chum nước đã đầy .Cô ngạc nhiên lắm, rõ ràng là hôm qua cô đã đi ngủ sớm , rõ ràng là cô chưa làm xong hết công việc mà . Còn đang không biết ai là người múc đầy nước vào chum thì nghe thấy có tiếng gọi phía sau , nhìn thấy Vân mà Phượng ngạc nhiên lắm . Bình thường hay quát mắng cô thế mà hôm nay lại nhẹ nhàng đến lạ .
Danh Sách Chương: