Truyện : Bán Thân - chương cuối
Một mình con Vân ở trong phòng , từ lúc nó quyết định ở lại đến giờ Hải vẫn chưa từng vào phòng nói chuyện với nó lần nào . Anh ta cứ đi ra ngoài mãi thôi , mẹ anh ta thấy vậy động viên nó .
- Tính thằng Hải ham chơi , con đừng có lo lắng quá , chơi chán nó về ấy mà .
Biết bao giờ mới chán , biết bao giờ mới không muốn đi nữa đây ? Phải chăng tất cả những chuyện này đều là do nghiệp của nó tạo ra , nó không muốn người khác hạnh phúc , nó hành hạ người khác nên bây giờ nó mới không được Yêu Thương . Tuy vậy vì mẹ của Hải quá tốt với nó nên nó không muốn khiến cho bà ấy phải lo lắng nhiều , nó cố gắng vui vẻ .
- không sao đâu mà mẹ . Tuy anh ấy hơi vô tâm một chút nhưng con người anh ấy rất tốt , hơn nữa bố mẹ cũng đối xử tốt với con .
- cứ cố gắng thuần hóa nó dần dần con ạ . Nó đúng là không phải người xấu chỉ mỗi cái lăng nhăng . Nhưng mà con có thế mạnh là có con , một lúc nào đấy nó sẽ phải trở về thôi.
- Con cảm ơn mẹ đã động viên con.
- chúng ta đều là thân phận phụ nữ , Mẹ hiểu mà . Mang thai vất vả thế này nếu như mẹ không quan tâm đến con nữa thì gia đình mẹ còn mặt mũi nào nhìn gia đình con .
Bà ấy đi ra ngoài , nó cảm thấy buồn , nó lang thang bên ngoài đến tận tối mịt . Đã quá nửa đêm vẫn chưa thấy Hải về , nó không thể nào ngủ được , nó đi ra cổng ngóng trông anh ta . Đợi một lúc lâu thật lâu mới thấy anh ta loạng choạng về , nó muốn chạy đến đỡ nhưng anh ta hất tay nó ra.
- cô không phải đến đây làm gì , tôi có chân tôi tự đi được.
- sao anh uống nhiều quá vậy.
- uống nhiều hay ít thì liên quan gì đến cô.
- em... em chỉ muốn quan tâm anh thôi.
- không cần cái lòng tốt của cô cũng không cần quan tâm , tôi tự lo cho mình được.
- Anh ghét em đến vậy sao ?
- Đúng vậy , Tôi Ghét Cô , ghét chính bản thân mình .
- sao anh lại....
- từ giờ đừng có mà đến gần tôi . Cuộc sống của tôi đang vui vẻ tự do là thế bây giờ cô đến , có biết tôi cảm thấy bực bội đến thế nào không?
- Em xin lỗi..
- xin lỗi cũng chẳng có ích gì cả . Tôi không yêu cô , tôi không cần cô , tôi không vui vẻ gì khi sống cùng cô .
- em biết . Nhưng mà em có thai rồi , đứa bé này lại không thể không có bố.
- vậy nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với đứa bé.
- chỉ vậy thôi sao ?
- tội nhận con chứ không nhận cô , sau này khi có sinh đứa con ra tôi sẽ nuôi nó , còn cô sống sao thì sống.
- Anh lại nhẫn với em đến như vậy hả ? Anh có biết là...
- Cô đừng có nói là cô yêu tôi , chẳng qua cô nhìn tất cả mọi thứ đều ở vẽ bên ngoài .
- anh tàn nhẫn thật.
- Đúng vậy , tôi chỉ là một thằng sở khanh , không có tình yêu , không có tất cả.
- anh có thể nào đón nhận em một lần được không ? Chỉ một lần duy nhất thôi , em hứa nếu không thể làm thay đổi mọi thứ em sẽ bỏ cuộc.
- cô muốn thế nào đây ? Cô muốn tôi phải làm sao đây ? Tôi phải ghét cô thêm hay sao ?
- Cho dù sau này anh có ghét em đến mức không muốn nhìn mặt em cũng được . Nhưng xin anh lần này thôi , con của chúng ta , cho em một cơ hội , nhất định sẽ thay đổi , nhất định em sẽ sống thật tốt , sẽ không để anh phải mất mặt .
Anh ta cười khổ . Anh ta có tử tế cái nỗi gì đâu mà muốn người khác vì mình mà thay đổi chứ . Chẳng qua là anh ta không muốn đánh mất đi tự do , anh ta không muốn con Vân với đứa trẻ làm vướng chân anh ta . Nhưng mà khi anh ta nhìn vào cái bụng nó , nghĩ rằng ở trong đó có sự sống mãnh liệt , anh ta lại không thể nào quyết tâm mà đẩy nó ra xa được .
- Trời ơi là trời , tôi đã gây ra chuyện gì thế này . Tại sao những thứ tôi ghét bỏ nhất trên đời này lại cứ bám lấy tôi vậy .
Anh ta gào lên trong bất lực , con Vân cũng khóc , nó không biết làm gì nữa , nó chỉ có thể khóc thôi .
Hoàng đứng từ một góc nhìn ra , cảm thấy xót xa quá . Con Vân là người xấu thật , luôn làm những chuyện không giống ai , có lúc còn bày mưu mà hại người khác . Nhưng mà bây giờ nó thay đổi rồi , muốn trở thành người tốt rồi , ấy vậy mà lại vướng phải mối quan hệ với một người chẳng muốn nó ở cạnh một chút nào .
Sai có thể sửa , nhưng quả báo quả thực không chứa 1 ai . Nó có hạnh phúc hay không cũng còn do sự cố gắng của nó , do Hải có chịu nhìn nhận .
Sau khi hành hạ con Linh chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần bọn chúng thấy nó không còn giá trị nên quyết định đem bán nó , nó bị bán vào ổ chứa để tiếp tục phục vụ những tên đàn ông khác . Bây giờ nói như một cái xác không hồn , không còn suy nghĩ được gì , chỉ như một cỗ máy để cho người khác giải quyết bức bối trong người . Ở một nơi thật xa , xa đến nỗi chẳng ai có thể tìm được nó , không một người thân quen , không một ai có thể cứu giúp.
Phượng không hề biết điều này , cô vẫn cứ nghĩ nó đã trốn được đến một nơi nào đấy rồi sống thật tốt , cảm giác nhẹ lòng , không phải chứng kiến nó bị người ta hành hạ hay chứng kiến nó bị người ta bắt vào tù . Cô vẫn hi vọng nó sẽ hạnh phúc , sẽ không sống như hiện tại nữa .
Cuộc sống hiện tại của cô bây giờ rất tốt , ở bên cạnh người cô yêu mỗi ngày , cũng được người ấy yêu thương , chăm sóc .
Một buổi sáng đặc biệt , cô mở tất cả mọi cửa sổ trong nhà , tự mình xuống bếp chuẩn bị mọi thứ , hôm nay là sinh nhật của Hưng .
Cô nấu chè mà anh thích , cắm hoa anh thích , còn tự mình làm bánh để chúc mừng sinh nhật anh nữa . Bà Liên cũng xuống dưới bếp làm cùng với Phượng , con Mọc chạy lăng xăng bên ngoài , nó vui lắm , vì chỉ sau một cái sinh nhật nữa thôi là nó có thể trở về nhà rồi .
Đang nhào bột làm bánh tự nhiên bà Liên nắm lấy tay Phượng .
- Chắc sắp tới đây Mẹ không thể ở trong nhà này được nữa .
Phượng lo lắng hỏi bà ấy.
- Có chuyện gì vậy hả mẹ ?
- mẹ muốn nói sự thật cho bố con biết , tất cả.
- không được đâu mẹ.
- mẹ cảm thấy có lỗi với ông ấy , có lỗi với Hưng với Bảo . Mẹ tính sau khi nói chuyện này xong sẽ đến chỗ Bảo học , nó một mình học xa nhà mẹ không yên tâm .
- bây giờ Bảo lớn hơn nhiều rồi , không còn trẻ con như trước đây nữa , mẹ đừng quá lo lắng cho em ấy . Còn chuyện mẹ muốn nói tất cả mọi thứ cho bố biết thì con nghĩ là không nên , vì bố sẽ đau lòng lắm , tất cả mọi người sẽ nhìn mẹ với ánh mắt khác.
- nhưng cũng không thể nào giấu mãi.
- mẹ với ông ấy đã chấm dứt mối quan hệ rồi mà, hai người không còn qua lại gì nữa , là mẹ đã biết sai biết sửa.
- Mẹ cảm thấy rất nặng lòng.
- gia đình mình đang rất hạnh phúc , mẹ nhẫn tâm sao mẹ ?
- trước đây là mẹ xin con giấu diếm chuyện này cho mẹ , bây giờ mẹ lại không biết làm thế nào.
- mẹ không có ở đây ai sẽ là người chăm sóc con lúc còn mang thai hả mẹ?
Bà ấy nghe Phượng nói như vậy thì vội hỏi.
- Con có thai rồi sao ? Bao lâu rồi ?
- con không chắc nữa , chỉ là dạo này thấy người khác lắm , con định ngày mai sẽ đi khám .
- sao không phải là hôm nay ?
- hôm nay đang tổ chức sinh nhật cho anh Hưng mà mẹ.
- mọi thứ cứ để con Mọc nó làm , vài hôm nữa mẹ tìm thêm giúp việc mới về làm cùng với nó , con đừng có làm việc nhà nữa không vất vả , ảnh hưởng tới sức khỏe.
- còn làm quen rồi , cũng đâu phải tiểu thư xuất thân cao quý gì đâu mẹ , ở một chỗ còn cảm thấy chán lắm . Mẹ đừng tìm thêm giúp việc làm gì , cứ để con làm với Mọc . Ở đây chỉ có cô ấy tầm tuổi con nói chuyện cũng dễ , con không muốn làm phiền anh Hưng vì anh ấy đi làm đã bận rộn rồi .
- Lúc nào con cũng suy nghĩ cho người khác như vậy .
- Con muốn cuộc sống của con trôi qua thật nhẹ nhàng thanh thản , con không muốn lúc nào cũng ôm những thứ nặng nề trong lòng , con muốn gia đình chúng ta thật hạnh phúc bên nhau . Mẹ đừng nói gì với ai cả , chuyện này chỉ có con biết mẹ biết , chúng ta sẽ đem theo bí mật này xuống mồ .
Bà Liên thở dài , đúng là bây giờ chuyện này chị có bà ấy với Phượng biết . Ông thầy thuốc kia sau khi bị người ta phát hiện lừa đảo thì đã cao chạy xa bay , chắc sẽ chẳng bao giờ quay trở lại . Nói ra thì mọi thứ sẽ tan vỡ hết , mà không nói ra thì...
- mẹ , mẹ hãy dùng khoảng thời gian sau này để bù đắp cho bố , như vậy mẹ sẽ không cảm thấy có lỗi nữa . Hãy yêu thương bố thật nhiều , quan tâm bố thật nhiều , nha mẹ .
- mẹ biết rồi , nhưng mà nhớ ngày mai đi khám đấy , mẹ mong cháu lắm .
Lúc nhắc đến cháu bà ấy buồn hẳn.
- không biết con Vân bây giờ thế nào rồi , nó có hạnh phúc không ?
Nhắc đến Vân Phượng lại buồn theo , nghe phong phanh người ta nói là Hải đi tối ngày , đi hết vào quán hát này đến quán hát khác, cặp kè với không biết bao nhiêu cô gái . Phượng không dám nói cho ai nghe , sợ mọi người sẽ đau lòng thêm . Nếu khổ sở như vậy sao không trở về nhà , ít nhất thì ở đây cũng sẽ không ai ruồng rẫy .
Phượng lại nhớ đến cái lần Phượng tình cờ gặp con Vân ở ngoài đường , nhìn nó hốc hác cô lo lắng hỏi han.
- em dạo này thế nào ? Anh ta...
Con Vân nó cười buồn..
- vẫn như thế thôi , chẳng có gì thay đổi cả . Thậm chí có lúc còn hơn cả những gì có thể suy nghĩ đến.
- về nhà đi .
- về nhà ư ? Không được . Đứa trẻ này nhất định phải có bố , em không thể để nó khổ.
- bố mẹ nó không hạnh phúc nó có thể hạnh phúc được không ?
- Em yêu anh ấy . Bảo em ở lại đây tự đày thân mình cũng được , nhưng em muốn ở lại .
- Vân à...
- em biết chị muốn tốt cho em, nhưng em đã quyết định như thế rồi , chị có khuyên em thêm nữa thì cũng không thay đổi được.
- Em thực sự cảm thấy hạnh phúc không ?
- em không hạnh phúc , nhưng em muốn cuộc sống này .
Nghĩ lại mấy lời đấy mà Phượng vẫn còn cảm thấy buồn , cuộc sống của nó nó lựa chọn nó quyết định chứ cô cũng không có quyền xen vào . Chỉ là thương thay cho thân phận một người phụ nữ , người tìm được bến đậu người lại không.
Ở nhà hết vài thứ Phượng định đi ra chợ mua thì gặp bà Thìn đang đứng ở ngay cổng , bà ta nhìn thấy Phượng có vẻ lấm lét lắm .
- dì gặp con một chút có được không ?
- dì có chuyện gì muốn nói ?
- dì muốn gặp cái Linh.
- Linh không còn ở đây nữa rồi.
- Sao cơ ? Sao nó lại không ở đây nữa ?
- Tôi không biết , nó đã bỏ đi rồi .
- đi đâu ?
- nó không nói.
- vậy bây giờ dì phải làm sao đây ?
- một thời gian nữa nó sẽ quay về tìm dì thôi.
- nhưng mà không ai lo lắng cho dì cả .
- đến bây giờ mà Dì vẫn muốn có người khác lo cho à ? Dì không thể tự làm việc để nuôi sống bản thân hay sao ?
- bây giờ già rồi , làm gì có sức mà đi làm thuê nữa . Con cũng phải hiểu là dì đã từng rất vất vả khi ở cạnh bố con mà . Bây giờ ông ấy nhà cao cửa rộng...
- Sao dì không đem mấy lời này đến mà nói với ông ấy ? Nói với tôi làm gì ?
- đến rồi , nhưng ông ấy không chịu quay lại . Ông ấy nói muốn chấm dứt tất cả mọi thứ , vậy nên dì mới đến đây tìm con.
- Thì ra là như vậy , chứ làm gì có chuyện dì tốt đến mức đến hỏi thăm tôi .
- Không phải như vậy đâu , dì biết dì sai thật rồi , con hãy tha thứ cho dì.
- muộn rồi . Bây giờ cho dù dì có làm gì thì tôi cũng sẽ không tha thứ cho dì đâu , tôi bận lắm , dì đi tìm người khác mà nhờ vả.
Một câu nói hết tình hết nghĩa để kết thúc tất cả những oán hận trong lòng . Không còn liên quan gì đến nhau nữa , không phiền muộn gì nữa , sẽ để tất cả quá khứ lại phía sau , tương lai sau này phải sống thật hạnh phúc .
Buổi tối Hưng từ công trường về , thấy phòng không có ánh đèn , anh mở cửa bước vào trong , đang định đi bật đèn thì thấy có anh lên lấp lánh từ phía cuối phòng đi tới , anh nhìn thấy bóng dáng cô , nụ cười của cô , anh mỉm cười lại. Cô nói.
- Chúc mừng sinh nhật anh.
- Hôm nay lại còn tổ chức sinh nhật cho anh nữa.
- em muốn anh đón một sinh nhật thật đặc biệt và bên em.
Bánh là do cô tự làm , tất cả những thứ được trang trí trong căn phòng này cũng là do cô tự làm . Cô chỉ muốn anh biết rằng , cô luôn ở phía sau anh , chỉ cần anh quay đầu lại là sẽ nhìn thấy cô . Và cô biết anh cũng giống như cô vậy , luôn muốn là người bảo vệ cô , yêu thương cô suốt cả đời .
Sáng hôm sau bà Liên gọi cô từ sớm , Hưng có vẻ không hài lòng .
- Hôm qua bọn con ngủ muộn , mẹ gọi cô ấy dậy sớm như vậy con thấy không hay đâu .
Bà Liên hoảng hốt.
- cái gì ? Hôm qua ngủ muộn á ? Hôm qua đã làm cái gì rồi ?
- Làm gì là làm gì ạ ?
- Trời ạ , không được rồi , kiểu này là không được rồi.
Rồi bà ấy chạy xồng xộc vào trong phòng mặc kệ Hưng đang không hiểu chuyện gì xảy ra , Phượng vẫn còn hơi ngái ngủ , nhìn thấy mẹ chồng thì vội chào hỏi , bà ấy xua tay.
- bỏ qua mấy cái chuyện chào hỏi dư thừa đấy đi . Mẹ hỏi này , hôm qua hai đứa đã làm gì ?
- làm gì là sao ạ ?
- ý là chuyện đấy đấy.
Phượng đỏ mặt.
- Không có đâu mẹ ơi.
- thật không.
- thật mà . Nhưng mà sao mẹ lại hỏi thế ?
- con quên rồi à . Hôm nay có lịch đến bệnh viện khám còn gì . Lỡ có thật sẽ rất ảnh hưởng đấy .
Hóa ra bà ấy hỏi như vậy là lo Phượng có thai chuyện sinh hoạt vợ chồng không cẩn thận sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé , bà ấy tất cả cũng xuất phát từ lòng tốt thôi , sau đó Phượng vui vẻ cùng bà ấy đến bệnh viện , chuyện này Hưng cũng biết , thế nên anh chở họ đi luôn . Sao anh cảm thấy hồi hộp quá , cứ nghĩ đến chuyện sắp trở thành bố của một đứa trẻ lại vui đến mức không thể không mỉm cười .
Một người ngồi trong phòng khám còn hai người ở ngoài chờ, mới chỉ có nửa tiếng thôi mà có cảm giác như cả ngày ấy , lâu ơi là lâu . Đến lúc Phượng vừa bước ra thì Hưng với bà ấy đã chạy vội tới , bà Liên Hỏi dồn.
- sao rồi ? Có phải có thai không hả con ? Có phải có hỉ rồi không hả con?
Phượng gật đầu , Hưng vui đến mức chẳng kìm nén nổi mà bế cô lên quay liền mấy vòng , mọi người xung quanh cứ nhìn mãi , còn bà Liên lo ảnh hưởng đến cháu nên cố gắng Hưng không được làm như thế một lần nào nữa . Anh nắm chặt lấy tay Phượng , anh đỏ hoe .
- Cảm ơn em , cảm ơn em vì đã bước đến bên cuộc đời anh .
Cô cũng đáp lại anh.
- em cũng cảm ơn anh vì đã đến . Anh giống như cả bầu trời của em vậy . Sau này em muốn cùng anh và các con sống cuộc sống thật hạnh phúc , bên gia đình của chúng ta...
Danh Sách Chương: