Bà Thìn trố mắt nhìn Hưng , ngay sau đó thì Phượng bước vào , bà ta càng ngạc nhiên hơn nữa. Bà ta vội chạy đến chỗ Phượng.
- chuyện này là thế nào ? Sao nó lại nói như vậy ?
- dì muốn hỏi chuyện gì ?
- thì cái chuyện mà nó bảo sẽ mua cho bố mày một ngôi nhà khác rồi không ở với tao nữa đấy.
Không đợi Phượng trả lời Hưng nói thay Phượng luôn.
- cô ấy bây giờ là bạn gái của tôi , sau này sẽ trở thành vợ của tôi . Bố của cô ấy cũng như bố của tôi , thế nên tôi sẽ lo cho ông ấy .
Vừa nghe Hưng nói như vậy bà ta lập tức chuyển thái độ sang nhẹ nhàng tình cảm .
- Sao cậu lại nói như vậy ? Nói như vậy nó mất hết cái hay đi . Nếu như cậu đã coi bố của cái Phượng như bố của mình thì cậu cũng phải coi tôi như dì của cậu chứ ? Đúng không nào ? Dù gì thì tôi với nó cũng ở chung nhà từ lúc nó còn bé xíu , tôi cũng phải vất vả lo lắng cho nó...
- được rồi . Dì không cần phải trình bày làm gì , con người dì thế nào tôi biết rõ . Tiện đây tôi cũng nói luôn , tôi sẽ chỉ lo cho bố tôi thôi , còn dì tự lo cho mình đi .
- nói thế mà được à ? Uống nước phải biết nhớ nguồn chứ.
- nhớ gì ? Nhớ những năm tháng dì hành hạ cô ấy à ? Hay nhớ dì là một mụ dì ghẻ ác độc ?
- Cậu đừng có mà ngậm máu phun người . Được rồi , cứ cho là cậu không muốn giúp đỡ hay lo lắng gì cho tôi đi . Nhưng mà dù sao bây giờ nếu cậu lấy cái Phượng thì con Linh là em gái của Phượng đấy , cậu tính thế nào ?
- bà muốn nói chuyện gì ?
- Nhà giàu mà sao chậm hiểu thế ? Mang tiếng đi Tây mà chẳng biết cái đếch gì . Ý tôi là bây giờ con Linh nó đã là em vợ của cậu , cậu đâu thể nào để em vợ của mình làm con ở trong nhà mình được .
- Sao lại không ?
- Ơ cái cậu này buồn cười nhỉ ? Tôi nói như thế mà cậu không hiểu gì à ?
- Tất nhiên là hiểu , hiểu rất rõ là đằng khác . Nhưng tôi sẽ không cho con gái bà trở về nhà đâu , càng không có chuyện cho cô ta sống cuộc sống thoải mái.
- cái gì ? Mày nói cái gì ?
- Tôi đã từng chĩa mũi súng về phía bà một lần rồi thì không ngại chĩa thêm một lần nữa đâu . Các người làm gì Phượng tôi đều ghi nhớ hết trong lòng , không bao giờ quên .
Bà ta liền quay sang trách móc Phượng.
- để nó nói người nhà mình như thế mà cứ đứng trơ mắt ra nhìn được à ? Hay tiền bạc nó che mờ con mắt của mày rồi nên mày không biết đâu là người nhà ?
- các người từng xem tôi là người nhà chưa ? Tại sao tôi phải xem các người là người nhà mà bảo vệ ?
- cái con ranh kia ? Mày còn chưa về Làm Con Dâu Nhà Giàu mà mày đã có thái độ như thế , cái loại khốn nạn , cái loại chó má , đồ con đ*...
Bà ta còn định chửi thêm nữa thì ăn nguyên hai cái bạt tai của ông Liêm , ông ấy gằn giọng .
- đủ rồi , bấy nhiêu năm tháng là quá đủ rồi . Nếu như bây giờ tôi còn không dạy cho bà một bài học thì đến khi chết tôi cũng chỉ là một thằng cha khốn kiếp thôi . Ngày hôm nay tôi tuyên bố không còn bất cứ quan hệ gì với bà . Tôi không cho phép mình im lặng để bà sỉ nhục con gái tôi thêm nữa.
Bà ta gào lên.
- bây giờ nó nói nó cho nhà ông nó chăm sóc cho ông nên ông quay sang hắt hủi tôi có phải không ?
- là do tôi vô dụng , do tôi không bảo vệ được con gái mình , tôi lúc nào cũng cần bà cho nên mới để bà được nước mà lấn tới . Từ giờ trở đi bà đừng có hòng mà làm tổn thương con gái của tôi nữa .
- điên hết rồi , các người cứ đi hết đi , tôi không cần các người nữa . Sau này bị nó đối xử tệ ông cũng đừng có hòng mà quay về đây , tôi không bao giờ cho bước chân vào cái nhà này đâu .
Ông Liêm không thèm nói gì nữa mà đi thẳng vào trong phòng gấp quần áo , xong xuôi đâu đấy ông ấy đi cùng Phượng với Hưng luôn .
Lúc nghỉ ở giữa đường uống nước ông Liêm tranh thủ nói chuyện riêng với Hưng.
- Tôi không muốn nói chuyện này trước mặt con gái vì sợ nó buồn , nhưng câu chuyện này tôi muốn nói riêng với cậu.
- Bố cứ nói đi ạ.
- cậu đừng gọi tôi như vậy , tôi không dám nhận.
- Bố của cô ấy , cũng là bố của con , bố không cần phải ngại.
- tôi trước giờ sống có ra cái gì đâu làm sao dám nhận hồng phước của con gái mình . Bây giờ tôi chỉ dám nhờ cậu tìm cho tôi một công việc , tôi sẽ trả tiền thuê nhà đầy đủ , không dám phiền đến cậu . Cậu yêu thương con gái tôi là được , không cần phải gánh tôi làm gì .
- Sao bố lại nói như vậy . Con tuy không phải là đại gia gì nhưng mà con vẫn có thể lo được cho bố. Nếu như bố không hạnh phúc thì bố bảo làm sao mà Phượng hạnh phúc được đây ? Bố cũng biết là cô ấy rất có hiếu mà.
- nhưng mà tôi.... tôi thực sự cảm thấy rất xấu hổ . Không có mặt mũi nào để nhận những thứ này từ cậu từ Phượng cả .
- Cho dù trước đây bố đã làm tổn thương cô ấy nhưng mà cô ấy vẫn luôn yêu thương bố , vậy nên con tôn trọng tình cảm của cô ấy . Hi vọng sau này bố sẽ không vì bất cứ một điều gì mà tiếp tục như thế nữa . Con rất yêu cô ấy , vì vậy con sẽ làm tất cả để bảo vệ cô ấy .
Nghe những câu nói này của Hưng tuy rất nhẹ nhàng nhưng mà ông Liêm hiểu ra được là Hưng đang cảnh cáo mình . Đối tốt với ông thật đấy nhưng chỉ cần ông làm gì tổn thương đến Phượng là Hưng chắc chắn sẽ không để yên . Biết rõ như vậy nên khi thấy Phượng đến ông ấy lập tức im lặng . Cả phần đời còn lại sẽ chỉ dành để trả nợ cho Phượng , món nợ của một người cha bất tài vô dụng .
Phượng nhìn bố rồi lại lén nhìn Hưng , trong lòng cô đang rất khó chịu , cảm giác tự ghét chính mình .
Chỉ vì muốn ở bên cạnh cô mà Hưng bị bố mẹ nặng lời , bây giờ lại còn phải lo thêm cho cả bố cô nữa , cô không biết làm thế nào cả , cũng không biết phải nói làm sao , nét mặt cũng vì thế mà trở nên u ám . Hưng nhận ra điều đó , nhưng mà bây giờ anh còn cách nào khác , nếu cứ thương cô trong thầm lặng thì cô phải chịu bao nhiêu thiệt hỏi nữa , anh không chịu đựng được . Chỉ cần nghĩ đến bữa cơm cô ăn lại những thứ đồ ăn thừa của gia đình anh là anh đã đau thấu tâm can rồi , chưa nói gì đến chuyện hết lần này đến lần khác bị người ta đánh đập chửi rủa .
Hưng sau đó sắp xếp cho ông Liêm ở tại một nhà trọ , cũng đưa tiền cho ông ấy , lúc đầu ông ấy không dám nhận nhưng sau đó vẫn phải nhận vì Hưng rất nhiệt tình . Cuộc đời của ông không nói làm gì rồi , thấy Hưng như vậy mừng cho con gái lắm , mừng vì con gái tìm được một người đàn ông tốt . Con gái ông hiền lành tốt bụng đến mức ngốc nghếch , nhiều lúc cảm thấy lo lắng không yên .
Trên đường trở về nhà Phượng im lặng mãi , chỉ đến khi Hưng hỏi cô mới trả lời .
- em có chuyện gì vậy ? Sao cứ thấy em buồn ? Có phải anh làm chuyện gì khiến em không vui không?
Phượng vội lắc đầu.
- Không có chuyện đó đâu . Em mang ơn cậu còn không hết.
- mối quan hệ của chúng ta bây giờ đã là gì rồi mà em còn gọi anh là cậu này cậu nọ ?
- Em xin lỗi cậu , tại em quen rồi.
- bỏ qua chuyện này cũng được , anh muốn biết lý do vì sao em buồn hơn .
- em cảm thấy có lỗi.
Hưng lo lắng hỏi.
- em làm gì có lỗi gì ?
- vì em mà cậu phải chịu những lời trách móc của gia đình rồi , bây giờ còn vì em mà lo cho cả bố em nữa , em không cảm thấy có lỗi làm sao được.
- ngốc quá đi mất . Tất cả đều là do anh tự nguyện , em có ép buộc gì anh đâu sao phải cảm thấy có lỗi .
- nhưng mà , em xin lỗi , em cảm thấy em không xứng đáng với cậu.
Anh nhăn mặt.
- Nếu em còn tiếp tục nói như vậy anh sẽ không vui đâu.
- Em xin lỗi.
- đừng xin lỗi anh nữa . Em có lỗi gì đâu , sao cứ phải vơ tất cả về mình ?
- em...
- được rồi . Chuyện này chỉ nói đến đây thôi . Chúng ta về nhà thôi .
Phượng với Hưng trở về nhà , lúc này cảm thấy khá ngạc nhiên khi thấy có người lạ trong nhà . Hoàng nhìn thấy Hưng về thì chạy ra cười hớn hở.
- Ông đi đâu về đấy ? Chờ mãi .
Rồi Hoàng gật đầu chào Phượng .
- anh chào Phượng nhé .
Phượng cúi đầu lễ phép .
- Em chào cậu .
Rồi Phượng cũng gật đầu chào luôn cả người lạ kia nữa , anh ta cứ thế mà nhìn Phượng chằm chằm. Hoàng cảm thấy hơi ngại nên kéo tay anh ta nói nhỏ.
- vợ tương lai của Hưng đấy , anh đừng có mà nhìn linh tinh .
Nghe Hoàng nói như vậy anh ta lập tức thu ánh mắt , gật đầu chào Hưng.
- chào cậu . Xin giới thiệu tôi là anh trai của Hoàng . Cùng Hoàng qua đây để giúp nó làm dự án . Nói chung là tôi có kinh nghiệm , tôi sẽ giúp đỡ hai người .
Nghe anh ta nói như vậy Hưng rất niềm nở .
- anh bận rộn như vậy mà vẫn bỏ thời gian đến tận đây , thật cảm ơn anh quá .
- không có gì phải khách sáo , người nhà cả .
Thấy mọi người bàn chuyện công việc nên Phượng cũng không ở đấy nữa , cô đi pha trà . Đang đi thì gặp con Vân , người không muốn gặp mà cứ gặp hoài. Phượng lại cúi đầu chào nó.
- Em chào cô.
- cô cái gì mà cô . Sắp thành vợ của anh Hưng rồi thì phải xưng chị chứ .
Phượng thản nhiên nói.
- vậy thì chị chào em .
Nó tức đen mặt.
- nói mày một cái là mày thái độ luôn đúng không ?
- đúng theo ý cô rồi còn gì ạ .
- mày đừng có tưởng ông Hưng bênh vực mày thì mày thích làm gì thì làm . Mẹ con tao không thích mày đâu , đừng có mơ mà sống sung sướng trong cái nhà này.
- Em chỉ cần cậu Hưng thích em là được rồi , cô không cần phải lo đâu , em sống khổ quen rồi , không sợ khổ hơn nữa , bây giờ mà sướng quá có khi em lại không quen.
- con ranh con , ăn nói thế đấy hả ?
- cô đừng đứng ở đây mắng mỏ em làm gì nữa cho mất thời gian , em còn phải đi pha trà cho các cậu .
Nghe thấy Phượng nói các cậu con Vân sáng mắt .
- Anh Hoàng đến rồi hả ?
- không phải chỉ có mỗi cậu Hoàng thôi đâu , còn có một cậu đẹp trai lắm.
- cậu nào ? Cậu nào mà đẹp trai hơn anh Hoàng của tao được , mày đừng có nói vớ vẩn .
- cô không tin thì cô đi mà xem thử . Đẹp trai hơn cậu Hoàng nhiều.
Con Vân nghi hoặc .
- mày nói có thật không ?
- Em nói thật mà .
Con Vân lườm Phượng.
- tao đi xem thử mà không đúng thì mày ăn no đòn .
Con Vân háo hức rời đi , Phượng nhìn theo chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm . Bảo thích cậu Hoàng lắm mà , bây giờ nghe thấy cậu khác đẹp trai hơn thì lại háo hức như vậy , thật chẳng biết trái tim có bao nhiêu ngăn nữa , thích người này rồi vẫn còn có thể thích thêm được vài người khác .
Con Vân thập thò ở phía sau gốc cây , nó vừa nhìn thấy Hải là đã lập tức như say nắng , nhìn mãi không thôi .
- cô làm gì thế ?
Con Linh bỗng nhiên hỏi khiến cho con Vân giật mình, nó quay lại nghiến răng ken két .
- con điên này , mày có im cái mồm mày đi không ?
- nhưng mà cô nhìn cái gì vậy ?
- trai đẹp , còn đẹp trai hơn cả anh Hoàng .
Nghe con Vân nói như vậy con Linh lập tức lén nhìn , con Vân quát.
- tao cấm mày nhìn anh ấy nghe chưa.
Con Linh phụng phịu .
- nhưng mà cô đã có cậu Hoàng rồi mà , cô còn thích thêm ai nữa ?
- đấy là việc của tao . Thích anh Hoàng thì vẫn là thích anh Hoàng , thêm anh nữa cũng không làm sao cả.
- nhưng cô đã biết người ta là ai đâu .
- không biết thì bây giờ đi hỏi , sao mày ngu thế .
Con Vân đi vào trong đó con Linh đứng ở ngoài gốc cây nhìn trộm , đúng là người đàn ông kia đẹp trai hơn Hoàng thật , mà lại có vẻ thân thiện nữa , ăn mặc thế kia chắc chắn không phải nhà nghèo rồi , nó lại bắt đầu nuôi thêm một hy vọng mới .
Tự nhiên con Vân lù lù đi vào khiến cho Hưng với Hoàng ngán ngẩm , chỉ có Hải là nhìn nó rồi cười vui vẻ .
- Chào cô bé .
Cái nụ cười này của Hải càng khiến cho nó say hơn , nó chẳng để ý gì đến ai nữa mà chỉ nhìn mỗi mình anh ta.
- Em chào anh ạ .
Lúc này Hưng hỏi nó.
- Có chuyện gì vậy ?
Nó không thể nói là do nó mê trai nên mới tìm đến được . Nó bịa.
- em đến hỏi xem các anh có cần gì không , bàn công việc chắc là cũng mệt mỏi .
- không cần gì cả . Em đi ra chỗ khác để anh với mọi người làm việc.
- em đứng ở đây không được sao ? Cũng không làm phiền gì đến các anh cả.
- không được.
Thấy Hưng dứt khoát như vậy nó bực lắm , cơ mà mới bị Hưng đe dọa nên nó không dám nói thêm gì , nó đành phải đi khỏi đấy .
Không ai để ý ánh mắt của Hải nhìn nó lúc này , ánh mắt của một con sói khi nhìn thấy thỏ non.
- cô bé đó là em gái của Hưng à ? Nhìn có vẻ hơi nghịch ngợm.
Hoàng lắc đầu chán nản.
- Không phải chỉ nghịch ngợm thôi đâu , còn nhiều thứ lắm .
- mấy cô tiểu thư hay ngang ngược thôi.
- Đâu phải ai tiểu thư người ta cũng ngang ngược. Thôi không nói linh tinh nữa , chúng ta bàn công việc thôi . chỉ mấy hôm nữa là bắt đầu quy hoạch rồi .
- yên tâm đi , anh có kinh nghiệm , em không cần phải lo lắng quá , Hưng cũng không cần phải lo lắng .
Con Vân lang thang ở phía sau vườn , đang buồn bực vì không được ở đấy nói chuyện thêm với Hải thì nó nghe thấy có tiếng gọi phía sau.
- cô gái, em đang có tâm sự gì ? Không biết anh có thể là nơi để em giải bày được không ?
Danh Sách Chương: