- Hắn không phải Chu Cảnh?
Võ Diên Tú khi biết rõ thân phận của Tạ Thụy Kỳ, lập tức cao giọng quát:
- Đi mau, khẩn trương đi bắt người!
Y vội vàng đi vài bước, chợt lại nhớ ra gì đó, xoay người nói với Tạ Thụy Kỳ:
- Ngươi, lại mang vài người biết mặt Chu Cảnh, cùng bản Quốc công đi bắt người, chỉ cần có thể tóm được Chu Cảnh, các ngươi đều lập công lớn.
Tạ Thụy Kỳ hoảng loạn nhanh chóng chọn điểm vài tiểu quan lại Thư biện cùng Dương Phàm và Võ Diên Tú xông ra phía ngoài đi, Huyện nha này giống như triều đình thu nhỏ, chiếm đất cũng không nhỏ, đi đến trước tiến viện, mắt thấy đến cửa lớn rồi, bắt gặp mấy công sai đi tới.
Thấy Tạ Thụy Kỳ, bọn họ chào hỏi:
- Tạ huyện tá, ngài muốn đi ra ngoài à?
Tạ Thụy Kỳ vội hỏi:
- Các ngươi từ bên ngoài đến, có nhìn thấy Chu Huyện úy không?
Mấy quan sai mờ mịt lắc đầu, lúc này có một người đứng bên cạnh lại đột nhiên chen lời nói:
- Chu Huyện úy sao? Ty chức nhìn thấy chu Huyện úy đi hướng bên kia, Tạ huyện tá có chuyện tìm hắn ư?
Võ Diên Tú một bước phóng qua, nhéo người nọ áo quát:
- Mau! Lập tức mang chúng ta đi tìm hắn!
Viên thư lại kia không biết thân phận của Võ Diên Tú, không khỏi có chút thất kinh, Tạ Thụy Kỳ vội vàng nói:
- Còn không mau chút? Chu Cảnh phạm vào đại án, đây là quan viên triều đình phái tới truy bắt hắn!
Viên thư lại này mới bừng tỉnh ngộ, hoảng hốt nói:
- Mời, mời đi bên này.
Chu Cảnh trèo tường nhảy ra khỏi Huyện nha, dọc theo ngõ nhỏ lao ra phía ngoài chạy như điên, chỉ chốc lát sau, phía sau có đại đội nhân mã đuổi theo. Chu Cảnh chạy đến đường lớn, mắt thấy sĩ tốt càng đuổi càng gần, đột nhiên từ trên quán thịt heo bên cạnh đoạt lấy một con đao nhọn, lại cầm lên một giỏ đồ ăn ném về hướng binh lính đuổi theo.
Chu Cảnh thân là Huyện úy, chịu trách nhiệm tập hung bắt trộm, công phu quyền cước vẫn phải có, chỉ có điều muốn đối phó quan binh thì vẫn còn kém rất xa, huống chi quan binh này là là Vạn kỵ binh, tinh nhuệ trong cấm quân. May mà Dương Phàm vội vàng đuổi theo gào to một câu:
- Kinh kỳ trọng địa, không được gây ra nhiễu loạn lớn.
Những binh lính kia chỉ nghe Dương Phàm chỉ bảo, khi đuổi theo liền có chút e dè, không gây hại mạng người vô tội, cũng không quấy phố xá hỏng bét, bởi vậy mới khiến Chu Cảnh trốn xa hơn chút. Nhưng Chu Cảnh làm quan lâu rồi, thể lực thật sự kém nhiều so với cấm quân binh lính, khi chạy đến đầu phố, hai chân Chu Cảnh đã nặng như chì.
Mắt thấy lại trốn như vậy nhất định sẽ bị bắt sống, Chu Cảnh giương mắt nhìn lên, thấy phía trước có một tòa miếu nhỏ, lập tức cầm đao vọt vào.
Võ Diên Tú ở trên thảo nguyên bị vài năm khổ đắng nhưng lại rèn luyện được thể trạng tốt, y dắt vạt áo chạy nhanh, mắt thấy Chu Cảnh chạy đến miếu nhỏ, Võ Diên Tú lập tức hô lớn:
- Mau! Lập tức bao vây miếu!
Tòa miếu này không lớn, xem ra chỉ lớn hơn một chút so với miếu thổ địa, trong miếu căn bản không có hương khói, vắng ngắt. Chỉ có một lão ông trông coi miếu nhỏ, lão đang ngồi ở cửa phơi nắng phá áo bông, mắt thấy Chu Cảnh cầm trong tay đao nhọn chạy vội mà vào, khiến lão sợ tới mức đứng ở cửa không dám nhúc nhích.
Bọn lính hô lên vây quanh miếu nhỏ, lập tức bắt đầu xua đuổi người bán hàng rong bày quầy bán hàng và người đi đường xung quanh. Dương Phàm thấy thế nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, nói với Võ Diên Tú:
- Kẻ tặc mặc dù chỉ là một người, nhưng vẫn cần phòng hắn chó cùng rứt giậu, cầm đao đả thương người. Quốc công dẫn người thủ ở bên ngoài, Dương mỗ đi vào bắt hắn.
Dương Phàm an bài như vậy, Võ Diên Tú đương nhiên thoải mái, tiện nói:
- Dương tướng quân cẩn thận.
Dương Phàm cười cười nói:
- Dựa vào hắn? Không phải đối thủ của Dương mỗ đâu.
Dương Phàm dứt lời cao giọng nói:
- Các ngươi thủ tại chỗ này, bản quan đi vào bắt hắn.
Thủ hạ của Dương Phàm chính là một Hỏa Trưởng kêu lên:
- Đại tướng quân vạn kim thân thể sao có thể mạo hiểm, chỉ là một Huyện úy thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ, để ty chức dẫn người đi vào bắt hắn.
Dương Phàm khoát tay áo, cầm đơn đao một mình đi vào, Võ Diên Tú lập tức nói:
- Các ngươi bao vây hết toàn bộ nơi này, nếu để cho hắn chạy, bổn Quốc công bắt các ngươi hỏi tội!
Chữ viết trên tấm biến treo ở trên cửa miếu nhỏ bong ra từng mảng, Dương Phàm cũng không thấy rõ chỗ miếu này tên gọi là gì, hắn đi vào miếu nhỏ, lại vượt qua một sân nho nhỏ, liền đi vào chính điện, chỉ thấy Chu Cảnh nắm chặt đao nhọn, si ngốc nhập thần ngẩng đầu nhìn tượng thần phía trên.
Tượng thần kia cũ kỹ mộc mạc, bởi vì có lão ông chăm chỉ lau dọn, ngũ quan vẫn còn có thể phân biệt rõ ràng. Chỉ có điều tượng thần của vị thần này tương đối ít thấy, Dương Phàm tuy rằng nhìn thấy vẫn là không nhận ra là vị thần tiên nào.
Chu Cảnh nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm:
- Thời vậy. Mệnh vậy. Chu mỗ vào thời khắc sinh tử tồn vong, không ngờ chạy trốn tới miếu Tỷ Can này, đây... nhất định chính là thiên ý.
Dương Phàm lúc này mới biết chỗ miếu nhỏ hương khói gần như đoạn tuyệt này không ngờ cung phụng là trung thần Tỷ Can thời Ân Thương.
Hắn nhẹ thở phào một người, chậm rãi nói:
- Ta thì cái gọi là phụng thiên mệnh đấy, ta tin tưởng chuyện do con người làm hơn. Tuy nhiên, không thể không nói, đám người các ngươi có một lời nhiệt huyết, cũng là thành sự không đủ, bại sự có dư. Chuyện lớn như thế, các ngươi không ngờ có thể bị người ta nghe được, việc cơ mật không chặt chẽ như thế, có thể làm nên đại sự gì?
Chu Cảnh bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Dương Phàm, lạnh lùng nói:
- Là ai cáo trạng? Trương Trọng Chi, Tổ Diên Khánh, hay là...
Dương Phàm cắt ngang lời của y:
- Nếu như là đồng đảng của ngươi mật báo, vậy chỉ có thể nói các ngươi không hiểu biết người khác đầy đủ, người mật báo là kẻ sống nhờ ở Phò Mã Vương phủ, con trai của Tống Chi Tốn - Tống Đàm, chuyện trọng yếu như vậy không ngờ bị gã nghe được, có phải buồn cười lắm không?
- Hóa ra là gã!
Chu Cảnh trước tiên là hận đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức nghĩ đến chuyện lớn như thế không ngờ lại dễ dàng bị người ta nghe được, lại không khỏi tự giễu bản thân.
Dương Phàm tiến lên hai bước, ngẩng đầu nhìn tượng thần Tỷ Can, nói:
- Chu Huyện úy, khi vừa mới cùng ngươi ở Vạn Niên Huyện nha gặp nhau, ta cũng đã hoài nghi ngươi rồi.
Chu Cảnh cả kinh, ngạc nhiên nhìn về phía Dương Phàm.
Dương Phàm nói:
- Ngươi không mặc quan phục, lại đi giày quan. Ta biết rằng ngươi mới từ phủ Phò Mã trở về, nếu không mặc quan phục cũng bình thường. Bên trong một tòa Huyện nha kỳ thật cũng không có mấy người là có chức quan, cho nên lúc đó ta ít nhất nên ngăn ngươi lại để hỏi thân phận, nhưng ta không làm như vậy.
Chu Cảnh kinh ngạc nhìn hắn, có chút không biết làm sao.
Dương Phàm lại nói:
- Khi chúng ta đuổi tới thư phòng của ngươi, khi Tạ huyện tá trả lời vẻ mặt mờ mịt, ta đều thấy hết thảy, ta biết rằng gã không phải là ngươi, nhưng ta vẫn hạ lệnh đem gã lại, chỉ hy vọng có thể kéo dài thêm chút thời gian. Bao gồm mới vừa rồi trên đường, ta vẫn hy vọng ngươi có thể chạy thoát...
Ánh mắt Chu Cảnh lóe sáng lên, thanh âm hưng phấn có chút phát run:
- Ngươi... Ngươi cũng oán hận Võ thị chuyên quyền tai họa làm loạn triều cương? Ta và ngươi là đồng đạo, ngươi có thể thả ta đi?
Dương Phàm tiếc hận nhìn y, khẽ lắc đầu, nói:
- Ta từng muốn cho ngươi cơ hội, ta đã tạo ba cơ hội cho ngươi, đáng tiếc ngươi không chạy thoát. Trong đám người cùng ta có người của gia tộc Võ thị, hiện tại ta đã không có khả năng thả ngươi trốn được rồi.
Chu Cảnh nghe xong, huyết sắc trên mặt mất hết, biến thành một màu trắng bệch.
Dương Phàm nói:
- Thiên tử muốn ta bắt sống ngươi trở về, ngươi hiểu là tại sao không?
Chu Cảnh mờ mịt nói:
- Vì sao?
Dương Phàm không kìm nổi trong lòng thở dài, mấy người như vậy, ngoại trừ một lời nhiệt huyết thì không có gì cả, thật đúng là không thể lường trước sự thay đổi của triều đại mà. Hắn hạ giọng nói:
- Bởi vì, Hoàng đế... hoặc là nói Lương Vương, muốn thông qua các ngươi để kéo Tương Vương và Thái Bình công chúa liên lụy vào, ngươi hiểu không?
Chu Cảnh lúc này mới bừng tỉnh ngộ. Dương Phàm thông cảm nhìn y, nói:
- Có một số người vì chí hướng có thể không tiếc sinh mạng, nhưng hắn chưa chắc có thể chịu được khổ hình tra tấn, cuối cùng một đời anh danh cũng bị chôn vùi. Cho nên, ta không thể để cho ngươi bị bọn họ bắt sống.
Chu Cảnh chậm rãi gật gật đầu, lộ vẻ sầu thảm cười, nói:
- Ta hiểu.
Dương Phàm chậm rãi hoành đao trước ngực, theo dõi y hỏi:
- Là tự ngươi động thủ, hay là muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường?
Chu Cảnh cao giọng cười, nói:
- Không nhọc túc hạ động thủ, Chu mỗ không phải người nhu nhược!
Cổ tay nâng lên, mũi đao nhọn để ở bộ ngực của mình, ngửa đầu nhìn về phía tượng đắp Tỷ Can uy nghiêm, trầm giọng nói:
- Túc hạ đã là người trong chúng ta, chuyện ta chưa chờ được, liền kính nhờ túc hạ rồi!
Chu Cảnh dứt lời, hai tay nắm ở chuôi đao, đâm mạnh vào ngực của mình. Dương Phàm thấy hành động của y, không đành lòng chuyển dời ánh mắt, sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng động, hắn nhìn lại, chỉ thấy Chu Cảnh vững vàng đứng ở trước tượng thần Tỷ Can, hai mắt trợn trừng, khí tuyệt bỏ mình.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Vương Đồng Kiểu, Trương Trọng Chi, Tổ Diên Khánh đều bị Lý Hiển phái người bắt sống, Lý Hiển đưa Vương Đồng Kiểu đưa tới trong cung chửi bới thậm tệ một phen, mặc cho Vương Đồng Kiểu giải thích như thế nào, ông ta cũng không tin Vương Đồng Kiểu chỉ là muốn ám sát Lương Vương, không tính toán muốn ám sát nhạc mẫu, bức nhạc phụ thoái vị.
Lý Hiển nghĩ như vậy kỳ thật cũng không tính thái quá, nếu như muốn đảm bảo chính biến thành công, quả thật không có khả năng chỉ diệt trừ Lương Vương là xong việc, nếu muốn đạt tới mục đích mình muốn, như vậy sau khi giết Võ Tam Tư, nhất định phải giết chết Vi hậu, như thế mới có thể bảo đảm Võ thị, Vi thị hoàn toàn sụp đổ.
Sự việc đến đó liền kết thúc?
Không!
Thê tử của hoàng đế, đại thần mà Hoàng đế tin cậy nhất bị ngươi giết, sau đó ngươi khóc lóc kể lể, Hoàng đế sẽ không để ý đến hiềm khích lúc trước mà lập tức hoàn toàn tin tưởng ngươi, sẽ không lo lắng có một ngày khi không nghe lời ngươi nói ngươi sẽ ngay cả mình cũng giết chết, nếu đồng ý dựa theo chủ trương của ngươi thì ngươi làm Hoàng đế rồi?
Quá khờ dại.
Lúc trước Thần Long chính biến tru sát Nhị Trương, nếu Trương Giản Chi và Hoàn Ngạn Phạm tính toán tru sát Nhị Trương sau đó để Võ Tắc Thiên chủ trì triều chính, như vậy bất kể là Tương Vương, Thái Bình, Lương Vương hoặc là nhiều tướng lĩnh trong quân, căn bản sẽ không có một người hưởng ứng hành động của bọn họ, đây không phải là lấy tính mạng cả nhà mình đùa giỡn sao?
Cho nên, Lý Hiển không tin mục đích của Vương Đồng Kiểu sẽ đơn giản như vậy. Dù trên thực tế mục đích của đám người Vương Đồng Kiểu đúng là đơn giản như vậy. Ở trong chính trị, bọn họ quả thật ngây thơ vô cùng, bọn họ ngay cả ý nghĩ giết Vi hậu đều chưa từng có, bọn họ rất đơn thuần chỉ nghĩ giết Võ Tam Tư là có thể làm cho chính trị thanh minh, thiên hạ thái bình rồi.
Nhưng lần này lời thật lòng có ai chịu tin đâu? Lý Hiển chẳng những không tin lời bọn họ, hơn nữa cảm thấy chỉ bằng mấy người bọn hắn, ngoại trừ Vương Đồng Kiểu thì không có một người nào có thể ra tay được, lại dám bày ra ám sát Hoàng hậu và Lương Vương, cưỡng bức thiên tử thoái vị, điều đó không có khả năng!
Dù việc Chu Cảnh đã sợ tội tự sát rồi, nhưng ba người Vương Đồng Kiểu, Trương Trọng Chi, Tổ Diên Khánh còn sống, Lý Hiển cho rằng thông qua bọn họ có lẽ có thể truy tra ra chủ mưu chân chính phía sau màn. Vì thế, ông ta đem ba người giao cho Ngự Sử Đại Phu Lý Thừa Gia, giám sát Ngự Sử Diêu Thiệu Chi chủ thẩm, Tể tướng Dương Tái Tư, Lý Kiệu, Vi Đại Nguyên bồi thẩm.
Mũi đao lấp lánh, nhằm thẳng vào Tương Vương, Thái Bình rồi.
Danh Sách Chương: