Gã không hiểu, đương nhiên muốn hỏi, nhưng muội muội đã nói quá nhiều rồi, tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, cho nên cái gì có thể không hỏi thì không hỏi.
Nhưng, cho dù lòng hắn thương muội muội, sự nghi hoặc khác trong lòng gã lại vẫn phải hỏi, bởi vì gã là gia chủ của Độc Cô thế phiệt, việc cuối cùng vẫn phải do gã quyết định, không hỏi rõ, gã không dám quyết định.
Độc Cô Vũ thở dài một hơi, nhẹ giọng hỏi:
- Nhưng, bây giờ Dương Phàm đã đắc tội với sĩ tộc Sơn Đông, cá lớn sắp thành cá chết rồi, hắn còn có tác dụng gì?
Ninh Kha khẽ lắc đầu, nói:
- Không! Hắn đắc tội chỉ là với Lư gia, lại đạt được sự khen ngợi của toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông.
Độc Cô Vũ nhíu mày, gã vẫn không hiểu, nhưng nhìn thấy muội muội đã lộ ra sự mệt mỏi, gã lại đành không hỏi tiếp, nhưng Ninh Kha vẫn cố hết sức giải thích.
- Sĩ tộc Sơn Đông không bền chắc như thép. Tựa như…. Triều đình Đại Chu hiện giờ có lúc thù ngoài, văn võ cả triều tề tâm hợp lực chống đỡ kẻ thù bên ngoài, nhưng lúc này không thể tránh được sự lục đục lẫn nhau giữa bọn họ, ngươi lừa gạt ta! Dương Phàm có khả năng nắm giữ chừng mực rất tốt, hắn chỉ khiêu chiến với Lư gia, chứ không phải…sĩ tộc Sơn Đông.
Độc Cô Ninh Kha nói xong câu này, liền khép đôi mắt thông minh lại, nàng phải nghỉ ngơi một lát.
Độc Cô Vũ đã hiểu, sĩ tộc Sơn Đông, đối ngoại là một chỉnh thể, đối nội lại lục đục với nhau.
Ngày xưa Ngụy Hiếu Văn đế sắp xếp các cao môn thiên hạ, lấy bốn dòng họ Phạm Dương Lư thị, Thanh Hà Thôi thị, Huỳnh Dương Trịnh thị, Thái Nguyên Vương thị, là sĩ tộc thiên hạ. Lúc đó Lũng Tây Lý thị lo lắng không ở tôn vị, gia chủ đêm tối đi Lạc Dương, đúng là vẫn muộn một bước, “ Tứ tính cao môn” đã định.
Nhưng đầu thời Tùy Mạt, thế lực của Thái Nguyên Vương thị giảm nhiều. Cao môn sĩ tộc thiên hạ lại sắp xếp lại. Tứ tinh cao môn trở thành Thôi, Lư, Lý, Trịnh. Vương thị bị loại bỏ, Lý thị không những tiến vào tứ tính cao môn, mà còn sếp thứ ba, Lư thị xếp thứ nhất thành thứ hai, Thôi thị xếp thứ hai thành thứ nhất.
Sự tranh đấu âm thầm giữa các cao môn rất kịch liệt, bởi vậy không cần bàn cãi.
Tiếp theo, Tứ tính cao môn trở thành thất tông ngũ tính. Sự cạnh tranh càng kịch liệt hơn. Giữa Bắc Lăng Thôi thị và Thanh Hà Thôi thị cũng xếp hạng và địa vị không ngừng phân cao thấp, Lũng Tây Lý thị và Triệu Quân Lý thị cũng không ngừng cạnh tranh, giữa cùng họ lại còn như vậy, quan hệ giữa những họ khác không cần nghĩ cũng biết.
Tuy rằng đối ngoại của sĩ tộc Sơn Đông luôn cùng tiến cùng lui, hơn nữa giữa họ lại là thông gia với nhau, cạnh tranh ở ngoài, cũng có nghĩa vụ và tình nghĩa quan tâm lẫn nhau, nhưng hành động này trên lầu Phù Dung của Dương Phàm, ai có thể hiểu được đây là sự uy hiếp và khiêu chiến đối với toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông?
Hoàn toàn ngược lại, thiếu một Lư thị thực lực kém hơn Thôi thị, các sĩ tộc Sơn Đông khác có rất nhiều lợi ích có thể chia nhau, thậm chí mấy đại thị tộc xếp dưới Lư thị còn có hi vọng lợi dụng cơ hội này để đuổi kịp thậm chí vượt xa Lư thị, bọn hoặc hoặc là sẽ không vì điều đó mà cảm kích Dương Phàm, hoặc ít nhất sẽ không sinh lòng ghen ghét với hắn.
Nghĩ thông suốt điểm này, trái tim Độc Cô Vũ cuối cùng cũng kiên định lại.
Thấy dung nhan tiều tụy của muội muội. Độc Cô Vũ vừa áy náy, vừa đau lòng, nhẹ nhàng kéo cái chăn mỏng đắp trên hông nàng, hạ giọng nói:
- Muội nghỉ ngơi một lát đi.
Xe bò “kít” một tiếng, men theo con đường Chu Tước chạy rì rì về phía trước, xa xa, cửa phường cao lớn của Vĩnh Khang phường đã ở phía trước.
Độc Cô Ninh Kha thở rất nhẹ mà bình ổn tựa như một con mèo con ngủ trưa, nhưng khi xe quẹo vào Vĩnh Khang phường, gần tới phủ công chúa, nàng tỉnh dậy giống như đã tính toán chính xác thời gian:
- Huynh, đến rồi sao?
Độc Cô Vũ vội đỡ nàng ngồi dậy, nói:
- Sắp rồi, tới ngay rồi.
Độc Cô Vũ nhắc bức màn che lên nhìn ra ngoài, khóe miệng khẽ nhếch lên, chợt cười nhẹ nói:
- Ta nghe nói, Dương Phàm này là trai lơ của Thái Bình. Ôi! Thái Bình à… Nếu Tiết phò mã còn sống, Thái Bình sẽ không đến nỗi như vậy.
Ninh Kha cười nhẹ một tiếng, nói:
- Huynh cảm thấy có thể sao?
Độc Cô Vũ ngẫm nghĩ, thần sắc mỉa mai trên mặt lặng lẽ thu lại.
Đúng vậy, có thể sao?
Một thửa ruộng tốt, hai đống muối, trăm mỹ nữ Triều Tiên Tân La, người mà cơ hôi làm quan cho ba vị trí đều coi như không, một người thà đắc tội với Lư gia cũng không muốn thuận thế hạ đài, lùi một bước, sao có thể làm trai lơ?
Ninh Kha vẫn giọng nói yếu ớt như vậy, nàng ngưỡng mộ từ tận đáy lòng:
- Hắn, là đại trượng phu.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Dương Phàm tò mò hỏi Phùng Nguyên Nhất:
- Tại sao không đi Trường An, Tôn lang trung đã đồng ý trước khi ta quay lại kinh thành, thay ta chăm sóc đệ rồi.
Vị thiếu niên dáng cao tầm mười bốn mười lăm tuổi này, tuổi tác và trí tuệ lại vẫn như một đứa trẻ mười tuổi, nó nghe nói Dương Phàm không theo Công chúa xa giá trở về Lạc Dương, liền có chút nóng lòng bất an. Vừa rồi rút cuộc nhìn vào chỗ trống, lén lút kéo áo Dương Phàm.
Dương Phàm tỉnh lại, mang theo hắn đi vào một góc sân, Phùng Nguyên Nhất chần chừ nói ra cách nghĩ của nó:
- Ta…, ta muốn theo Dương đại ca, Dương đại ca sẽ quay về Lạc Dương, phải không?
Dương Phàm sờ cằm, nói:
- Ừ, ta đương nhiên sẽ về Lạc Dương, nhưng…
Phùng Nguyên Nhất vội nói:
- Vậy không sao rồi, vậy đệ đợi! Đợi Dương đại ca trở lại Lạc Dương cùng đi. Dương đại ca, huynh yên tâm, đệ sẽ không gây phiền phức cho huynh, đệ hàng ngày sẽ đợi trong nhà, không đi đâu cả.
Phùng Nguyên Nhất đột nhiên gặp biến lớn, nhà tan cửa nát, là Dương Phàm cứu nó. Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ đương nhiên chưa từng có lời nói gì ác ý với nó, nhưng cũng chưa từng có hành động thân thiết. Trong lòng Phùng Nguyên Nhất, Dương Phàm đã là người duy nhất ở Trường An có thể đủ thân cận và tin cậy, Dương Phàm hôm nay muốn gửi gắm nó cho một người hoàn toàn xa lạ đối với nó mà nói, nóđương nhiên cảm thấy thấp thỏm lo âu.
Dương Phàm tuy không phải rất hiểu hắn, nhưng thấy bộ dạng căng thẳngnhìn mình của nó, hắn do dự một lát, liền gật đầu, nói:
- Được! Vậy đệ ở lại, lát nữa đi tiễn công chúa, đệ đi cùng ta, ở trong phủ Công tôn đi.
- Tạ ơn Dương đại ca.
Phùng Nguyên Nhất vui mừng ra mặt, cúi mình vái Dương Phàm, liền ngoan ngoãn đứng sang một bên, để tránh làm phiền Dương Phàm nói chuyện với người khác. Phùng Nguyên Nhất là con trai của Phan châu thứ sử, con trai của Hoàng đế Lĩnh nam thổ, từ nhỏ cũng là một công tử an nhàn sung sướng, nhưng trải qua đại nạn, rất nhanh đã chín chắn lên.
Cực khổ luôn làm con người ta chín chắn.
- Phàm ca, khi nào ngươi về Lạc Dương?
Mã Kiều phóng khoáng đi tới, hoàn toàn không còn cái phong thái nghiêm khắc giống như khi ở trên lầu Phù Dung nữa.
- Ha ha, ngươi yên tâm đi, ta thế nào cũng không kéo dài tới tận lúc ăn uống chè chén xong đầy tháng của bảo bối nhà ngươi rồi mà còn không quay về đâu.
Dương Phàm nói câu này với Mã Kiều, lúc này mới nghiêm túc nói:
- Ta muốn kéo dài lâu thì triều đình cũng không đồng ý, tuy bệnh nói rất nặng, nhưng…nhiều nhất cũng kéo dài một tháng, hơn nữa thời gian cần thiết để về, chậm nhất là nửa tháng, ta sẽ về Lạc Dương rồi.
Dương Phàm sở dĩ ở lại là vì hắn mắc “bệnh nặng”.
Người ở đây ngoài người của Thái Bình công chúa ra chỉ có Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên, hai người này đều là trải qua hoạn nạn, hôm nay Dương Phàm ở lại, chỉ là để đợi con của hắn sinh ra, đây là chuyện thường tình của con người, lại không phải là việc sai phạm gì, ai có thể không thành toàn cho hắn chứ?
Về phần Liễu Tuẫn Thiên, Liễu phủ quân đang dẫn một đội văn võ của Trường An phủ đang chờ ở ngoài sảnh, đám Dương Phàm là ngoại lệ, được dẫn vào trong Trung đường.
Lát nữa khi đi ra, Dương Phàm muốn đểcho người dìu, giả bộ không còn sức lực, uể oải, buồn bã ỉu xỉu.
Về Liễu phủ quân hôm qua còn tận mắt nhìn thấy Dương Phàm sinh long hoạt hổ tranh giành một người phụ nữ trong Cô Độc thế gia với tiểu công tử của Lư gia.
Khụ khụ, rất xin lỗi, Dương đại quan nhân chính là bệnh bộc phát nặng vào sáng nay.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※
Một chiếc xe ngựa chạy đường dài chạy tới Lam Kiều, con sông dưới cầu chảy xiết, làn nước suối xanh biếc giống như từng mảnh ngọc bị vỡ, bắn tung tóe lên tựa như những cành hoa màu trắng, xoay tròn lặn lội, rồi trôi đi…
Xe ngựa rõ ràng là đi đường xa tới, nhưng xe ngựa lại sạch sẽ giống như không bị nhiễm bởi hạt bụi nhỏ nhất, ngay cả càng xe đều rửa rất sạch sẽ, lộ ra cả màu nguyên bản của gỗ.
Trong xe, Khương công tử một thân áo trắng như tuyết, sạch sẽ giống như không nhuốm một hạt bụi.
Theo ngón tay thon dài của y, trải ra một tờ giấy trắng toát để viết thư.
Xe đi rất ổn, Khương công tử dần dần xem xong bức thư trong tay, năm ngón tay dài từ từ khép lại, nắm chặt thư trong tay.
Lục Bá Ngôn tóc trắng xóa ngồi bên cạnh, bình tĩnh nhìn y.
Khương công tử hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói:
- Tộc nhân Lư thị ta lại toàn bộ trở về Phạm Dương, trong vòng ba năm, cấm túc không ra.
Lục Bá Ngôn hơi cau mày, vẫn không nói gì.
Khương công tử khóe miệng hơi gợn lên, quái dị cười:
- Dự định tới Trường An lần này của ta, toàn bộ đều bị hủy rồi.
Lục bá Ngôn không kìm nổi mà mở miệng:
- Bởi vì cớ gì?
Khương công tử từ từ dựa vào chỗ ngồi, nhắm mắt, một lúc lâu sau, mới hiu quạnh phun ra hai chữ tựa như thu sương:
- Dương Phàm.
Khương công tử chuyến này bí mật trở về Trường An, thế nào cũng là vì cái ghế trống ở Nam Cương, vận may tốt rồi, tranh thủ thêm mấy vị trí nữa, trợ giúp rất lớn cho y.
Mặc dù đối với triều đình mà nói, nhân vật then chốt quyết định việc này đều ở Lạc Dương, nhưng đối với các thế gia mà nói, nhân vật then chốt quyết định việc này lại ở Trường An. Khương công tử muốn đắc lợi từ giữa, phải hiệp thương, kết nối, đàm phán, thỏa hiệp với các đại lão phía sau bức màn có xuất thân thế gia này.
Khương công tử tuy bại trong tay Thẩm Mộc, nhưng thứ bọn họ tranh giành dù sao cũng chỉ là quyền lực và địa vị nội bộ, mọi người nhất mạch liền cành, ai cũng không thể giành sinh tử với đối phương, y muốn thoải mái quay về Trường An cũng không sao. Nhưng ở đây vốn là địa bàn của y, hôm nay thua Thẩm Mộc, Khương công tử tâm cao khí ngạo đâu còn có mặt mũi quay về.
Hơn nữa, việc y cần làm cũng không cần rõ thân phận, cứ âm thầm sẽ dễ hành sự hơn, cho nên Khương công tử hành tung rất bí ẩn. Ai ngờ y còn chưa tới trường An, bao nhiêu kế hoạch đã như ảo ảnh, chớp mắt một cái đã thành vô ích.
- Dương Phàm.
Khương công tử bỗng dâng lên cơn tức giận từ trong lồng ngực, hai mắt trợn lên, trong ánh mắt tỏa ra một sự uy nghiêm đáng sợ!