Thường Chi Viễn có tội, nhưng lấy hiếu đạo làm cảm thiên động địa, Nữ hoàng bệ hạ đặc biệt hạ chỉ đặc xá, nói cho khắp thiên hạ, rằng án giết người vẫn là án giết người, chỉ có điều Hoàng đế nhân từ, ban đặc xá rồi, cho nên không thể trở thành phạm lệ mà noi theo được. Nhưng đối với người trong quan trường mà nói, nhất là người của Tam pháp tư mà nói, thì thắng bại đã định rồi.
Dựa vào cái gì mà các vụ án khác Hoàng đế không sử dụng quyền đặc xá, mà vụ án này lại đạt được Thiên Thính, ý tứ đằng sau chẳng phải rất rõ ràng rồi sao? Trận đấu sức trong Tam Pháp tư, ai mới là người thắng, có thể nghĩ ngay được!
Ngự sử đài và Đại Lý Tự cũng không cam lòng thất bại, Đại Lý Tự nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị tìm kiếm nhược điểm của Dương Phàm, bắn một mũi tên để trả thù, mà Ngự sử đài lần này mất đi cơ hội nổi danh lập vạn, ngược lại bám chặt lấy vị Lại bộ Khảo công Viên Ngoại Lang Phan Tử Văn - phụ thân của người chết Phan Quân Nghệ kia, công kích lão dạy dỗ không nghiêm, công kích lão phẩm hạnh không đứng đắn, công kích lão ăn hối lộ...
Dù sao Ngự sử đài tố cáo người là không cần chứng cớ, một chậu nước bẩn trong khoảnh khắc tạt vào người Phan viên ngoại trở thành người mang tiếng xấu không thể gột rửa được.
Ngự sử đài điên cuồng cũng là vì không có cách nào, vốn từ sau khi Lai Tuấn Thần bị giáng chức quan, Ngự sử đài liền ngày càng sa sút, lúc này đây lại đấu sức thất bại với Tam pháp tư, uy vọng của Ngự sử đài lại xuống dốc không phanh, bọn họ không khẩn trương tìm một chút chuyện để làm, thì sẽ mất đi hoàn toàn sự tồn tại của mình.
Quyết định của Chính Sự Đường và ý chỉ đặc xá của Hoàng đế đồng thời được đưa đến Hình Bộ. Sau khi Dương Phàm nhận được quyết định của Chính Sự Đường và thánh chỉ đặc xá của Hoàng đế liền lập tức hạ lệnh thả Thường Chi Viễn, đồng thời cũng cho gọi người cha Thường Lâm tới, dùng lời lẽ nghiêm khắc khiển trách một hồi, Thường Lâm đương nhiên dạ vâng, còn về phần ông ta có chịu từ nay về sau hoàn toàn thay đổi không cờ bạc nữa hay không thì không thể đoán trước được.
Dương Phàm đi ra đại sảnh, Viên Ngoại Lang Tả Nguyên Khánh của Tư Hình Ti, Tào Kỳ Căn suất lĩnh các vị chủ quản bản ti, thư lệnh, Thư lệnh sử lập tức đến chúc mừng. Viên Ban trưởng và Phùng chủ sự đứng ở sau Dương Phàm nhìn như là hộ pháp kim cương, chăm chú canh giữ xung quanh.
Theo sau đó, Đô Quan Lang Trung Tôn Vũ Hiên, Bỉ Bộ Lang Trung Bì Nhị Đinh, Ti Môn Lang Trung Nghiêm Tiêu Quân cũng suất lĩnh quan viên bản ti tiến lên chúc mừng, còn nói phải mở tiệc chiêu đãi Dương Phàm, mừng hắn trận đầu công thành, Hình Bộ được hãnh diện trong Tam pháp ti.
Dương Phàm đương nhiên nhìn ra được, bọn họ mời là thành ý, chứ không phải là loại tiệc rượu suông mà Trần Đông nói khi hắn mới đến Hình Bộ. Mà Dương Phàm đương nhiên cũng không bày ra bộ dạng đắc chí càn rỡ, trận chiến này là khẳng định địa vị của hắn ở Hình Bộ, mà muốn đạt được sự ủng hộ rộng lớn, đương nhiên không thể thiếu việc qua lại với những người này.
Sau một hồi hàn huyên vui vẻ náo nhiệt, mọi người mới giải tán.
Dương Phàm trở về Tư Hình Ti, Viên Ban trưởng và Phùng chủ sự cũng không còn việc làm, lại vẫn đi theo sau hắn, đi thẳng vào cửa sân Hình Bộ Ti.
Đối diện, vẫn là vách tường điêu khắc bộ Hải Trãi Thần thú, giữa sân là một cây hoa quế sum suê. Trong viện rất kỳ lạ là không có một ai, chỉ có một mình Trần Đông đứng quay lưng, hai tay chắp phía sau, quan sát cây hoa quế.
Phùng Tây Huy và Viên Hàn không hẹn mà cùng đứng lại, tuy rằng hai người đã quyết tâm đi theo Dương Phàm, nhưng Trần Đông nắm giữ Hình bộ Ti lâu rồi, dư uy vẫn còn, hai người gặp ông ta vẫn không tự chủ mà khiếp sợ.
Dương Phàm khoát tay, một mình đi vào sân.
Dương Phàm đến bên Trần Đông đứng lại, Trần Đông cũng không quay đầu lại, thật lâu mới bùi ngùi nói:
- Hoa quế nở rồi!
Dương Phàm nhìn đầu cành có một đóa hoa màu trắng ngà nhỏ, lúc này mới phát hiện, có một mùi thơm thanh khiết quanh quẩn ở toàn bộ trong sân.
Dương Phàm hít mũi một cái, nói:
- Rất thơm!
Trần Đông cười cười, từ từ xoay người, mặt hướng về Dương Phàm.
- Dương lang trung, chúc mừng ngươi!
- Không dám, chỉ là may mắn thôi!
- Ha hả, Dương lang trung quá khiêm nhường. Ta, là khôn vặt. Ngươi, là đại trí tuệ!
Trần Đông nhẹ nhàng thở dài, ngẩng đầu lên, nhìn cành lá che đậy không trung, cười như mất mát:
- Trần mỗ không biết lượng sức, vẫn muốn đấu cùng ngươi. Sau khi biết vụ án này cuốn cả Đại Lý Tự và Ngự sử đài vào, ta còn dương dương tự đắc, nghĩ ngươi đã rước lấy phiền toái rồi. Nhưng thật ra....từ lúc đó trở đi, ta đã thất bại rồi.
Trần Đông thu hồi ánh mắt, nhìn Dương Phàm thật sâu, nói;
- Ta muốn đấu với ngươi, nhưng từ đó trở đi, ngươi đấu là Đại Lý Tự, là Ngự sử đài, đã ném ta ra tận phía sau rồi, căn bản không xứng tiếp tục làm đối thủ của ngươi. Bất kể là ngươi thắng hay bại, thì cũng đã đánh bại ta trước rồi.
Trần Đông lắc đầu, cười khổ nói:
- Nực cười cho ta khi đó còn tại dương dương tự đắc, thật quá nực cười.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Tiểu đệ đúng là may mắn, lựa chọn vụ án lão phụ Thường gia đánh chết con dâu, ta cũng thật không ngờ, đằng sau đó lại chọc ra nhiều phiền toái đến vậy.
Trần Đông gật đầu nói:
- Đích thật là ngươi có may mắn, tuy nhiên tài cán là một loại năng lực, cơ trí là một loại năng lực, mạng lưới quan hệ là một loại năng lực, sự may mắn cũng là một loại năng lực, ngươi có mà ta không có, ta phải chịu phục. Huống chi, những việc ngươi làm tiếp đó, cũng không phải là do vận khí.
Nếu ngươi khuất phục bất cứ bên nào, ngươi sẽ bại rất thảm. Nhưng ngươi, lại đứng cao hơn so với chúng ta, việc làm vượt xa hơn chúng ta. Đương lúc người khác còn đang tính toán nên đứng ở đâu mới có thể mang đến lợi ích tốt nhất, thì ngươi đã đứng vĩnh viễn ở một nơi chính xác rồi. Khi ta còn đang đắc ý chờ xem ngươi làm thế nào để khiến các bên cảm thấy vừa lòng thì ngươi đã biết rất rõ...Ngươi không cần phải có một sự giải thích nào với bất kỳ bên nào!
Trần Đông lại ngẩng đầu, nheo mắt lại, như đang nhìn thấy gì đó từ qua cành lá rậm rập.
Ông yên lặng nhìn ra ngoài một hồi, mới nói với Dương Phàm:
- Ta thua rồi! Tuy nhiên, điều này đối với ngươi mà nói, chỉ là một sự bắt đầu! Mặt sau...
Dương Phàm gật đầu nói:
- Ta hiểu, hiện tại ta mới chỉ đứng vững, chỉ đứng vững mà thôi!
Có mấy lời, không thể nói rõ để hiểu ngay được, tựa như có một số việc không thể đặt lên bàn về bàn bạc, hai người đều là người thông minh, nói đến đây thì đều ngừng lại.
Trần Đông cười cười, bỗng nhiên lại nói:
- Ta rất nhiều năm chưa trở về Nhữ Châu rồi. Trong phủ nha Nhữ Châu cũng có một gốc hoa quế, không biết lúc này có nở hoa không.
Dương Phàm nhíu nhíu mày, hỏi:
- Trần lang trung chuẩn bị rời khỏi Hình Bộ?
Trần Đông cũng nhíu nhíu mày, nói:
- Hiện tại rời khỏi, còn có người tiễn ta, có người nhớ ta. Đợi khi ngươi nắm toàn bộ Hình bộ ti trong tay rồi, khi một cước đá văng ta đi, thật sự Trần mỗ sẽ trở thành chó nhà có tang. Dương lang trung không chịu để cho ta một chút thể diện mà đi hay sao?
Dương Phàm nói:
- Tại sao lại phải đi chứ? Ta và ngươi thù không đội trời chung sao? Nói như thế nào ngươi cũng là tiền bối của ta, đối với vãn bối hẳn là nên quan tâm và dẫn dắt hơn nhiều mới phải chứ?
Trần Đông nhìn hắn, trên mặt dần dần lộ ra thần khí cổ quái:
- Ngươi dám dùng ta? Ngươi yên tâm dùng ta?
Dương Phàm mỉm cười:
- Vì sao không dám? Vì sao lo lắng? Mới vừa rồi Trần huynh còn khen ta đứng cao, nhìn xa, vậy ngươi có biết chí hướng của ta ở đâu không?
Trần Đông nhìn thẳng hắn, một hồi lâu sau, trên mặt rốt cục chậm rãi lộ ra ý cười. Hai tay của lão khoanh trước ngực, mỉm cười nói:
- Trần mỗ chỉ là một con chim tước dưới cây hoa quế này, chỉ là một Lang trung Hình Bộ ti, sau này cáo lão hồi hương, về hưu vẫn còn được cấp Thị Lang, đó chính là nguyện vọng lớn nhất cả đời này của ta, làm sao biết chí hướng thiên hạ chứ? Trần mỗ không cần biết, cũng không muốn biết!
***
Hoa quế nở, toàn thành ngát hương.
Tam pháp ti thẩm tra xử lí vụ án Phan Quân Nghệ bị giết gây chấn động không dứt, thậm chí khơi dậy một trận phong ba rất lớn. Ngự sử đài bám chặt Hình Bộ khảo công Viên Ngoại Lang Phan Tử Văn, bám riết công kích không tha, còn bày ra tư thế chó mù đánh đường.
Đã có người cáo buộc, phải phái người điều tra. Kết quả của cuộc điều tra này, Phan Tử Văn chùi đít chẳng chút nào sạch sẽ, bị bãi quan miễn chức, Ngự Sử Đài ở Tam pháp tư đọ sức mà thanh danh xuống dốc không phanh vì thế mà có chút tăng trở lại.
Ngay sau đó, Dương Phàm lại đang ở chợ Bắc thẩm tra xử lý vụ án Phường Lệnh Ứng Đồ trượng sát bình dân Tần Tiểu Bạch, bắt được Ứng Đồ và thê tử của người chết có qua lại riêng tư. Trong lúc thẩm lý, thì lại lộ ra sau lưng Ứng Đồ có một vị Lại Bộ Viên ngoại lang khác nữa
Ngự sử đài lúc này như vò đã mẻ lại sứt rồi, lúc này nếu không đấu được với Dương Phàm, đành phải đi theo sau mông Dương Phàm nhặt chút cơm thừa rượu cặn, bọn họ lập tức bắt đầu buộc tội Viên Ngoại Lang kia.
Thanh danh Ngự sử đài bởi vậy vừa nhỏ lại tăng chút trở lại. Dương Phàm cũng là nước lên thì thuyền lên, liên tiếp hai vị đại quan Lại Bộ ngã ngựa đều có quan hệ lớn lao với hắn. Vì duyên cớ đó, hơn nữa có Trần lang trung ủng hộ, địa vị của hắn ở Hình Bộ vững chắc ổn định, sự uy hiếp của hắn đối với Thị lang Thôi Nguyên Tống vượt xa hơn Trần Đông trước đây.
Lúc trước khi Dương Phàm và Trần Đông tranh chấp, Thôi Nguyên Tống ngồi nhìn hổ đấu nhau, muốn cho hai hổ đồng quy vu tận, ai ngờ hai mãnh hổ này hiện giờ lại hết giận, còn liên kết với nhau làm Thôi Thị lang ăn trộm gà không thành, hối hận không ngừng.
Bên trong có Thôi Nguyên Tống cản tay, Dương Phàm lúc này cũng không có dư lực để tránh đi nanh vuốt này, thậm chí bắt đầu đóng giả con ngoan khai chiến nhóm ác quan, hắn chỉ có thể nắm chặt thời gian tiêu hóa hấp thu lực lượng Hình Bộ, cùng với Thôi Nguyên Tống nhất quyết cao thấp, cùng lúc đó, hắn bắt đầu tìm kiếm Thiên Ái Nô.
Đối với vị Dương Phàm nổi bật nhất trong Hình Bộ Lang Trung, chủ quản tăng ni thiên hạ đương nhiên là không dám chậm trễ, vừa nghe hắn phải xem xét tư liệu của tất cả ni cô quy y trong một năm trở lại đây, tuy rằng không rõ vị đại nhân vật nổi tiếng nhất tại Hình Bộ từ sau Chu Hưng vì sao đột nhiên lại có hứng thú với ni cô, nhưng vẫn toàn lực phối hợp điều tra.
Kết quả, đương nhiên không thu hoạch được gì.
Tiểu Man nói:
- Nữ nhân mặc dù đã xuất gia thì vẫn là nữ nhân, chỉ cần là nữ nhân, nhất là nữ nhân trẻ tuổi, ai mà không quan tâm dung mạo của mình chứ. Cạo trọc đầu thật là khó nhìn, nếu muội muốn xuất gia, thì nhất định làm nữ đạo sĩ. Đạo sĩ có thể giữ tóc, rất có phong cách, giống như tiên nữ vậy.
Dương Phàm cảm thấy nương tử nói rất có lý, hơn nữa một đại nam nhân như hắn mà xông đến từng am ni cô để kiểm tra từng ni cô một, cũng quả là có chút kỳ cục, không phải vạn bất đắc dĩ, một chiêu này không thể dùng. Cho nên hắn nghĩ trước tiên điều tra đến đạo sĩ rồi nói sau.
Nhưng đạo sĩ là thuộc quản lý của Tông Chính tự, điều này cũng có chút khó khăn. Từ thời Tiền triều tăng ni đạo sĩ đều thuộc Lễ Bộ quản lý, sau này khi Lý Đường lập đạo giáo làm gia giáo, thì chỉ còn đạo giáo là duy nhất, do Tông Chính tự của hoàng tộc tông tộc và ngoại thích chưởng quản.
Hiện giờ Tông Chính Khanh là Võ Thừa Tự, Dương Phàm muốn thông qua Tông Chính tự tra xét tư liệu của nữ đạo sĩ, thì phải phải thông qua Võ Thừa Tự. Nhưng là vì vụ án của Phan Quân Nghệ, Dương Phàm đã hoàn toàn phân rõ giới hạn với Võ Thừa Tự, còn muốn tìm Võ Thừa Tự làm việc làm sao có thể.
Lại nói đến, vị Tông Chính Khanh Võ Thừa Tự này lúc này đang cùng Lương Vương Võ Tam Tư đấu đá túi bụi!