Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tướng lĩnh phụ trách mang lương thực cùng đồ quân nhu trở về tâm sơn tên gọi Tề Đinh, là tâm phúc của vô thượng Khả Hãn Khiết Đan Lý Tận Trung.

Nếu công bố với bên ngoài Khã Hãn nhiễm bệnh, ần trở về núi tĩnh dưỡng, lưu lại một danh tướng tâm phúc bảo vệ mới là bình thường.

Hơn một vạn người, lại thêm la ngựa đồ quân nhu, cũng là một đội ngũ trùng trùng điệp điệp, Tề Đinh cần thống lĩnh toàn quân, đặc biệt là trông giữ chiếc xe giấu thi thể Lý Tận Trung, gần như một tấc cũng không rời, vì vậy Dường Phàm vẫn chưa gặp qua y.

Kỳ thật, hơn một vạn binh mã hộ tống nhiều đồ quân nhu như vậy, Võ Du Nghi chỉ cần phái một tiểu đội kị binh, cho dù không tiêu diệt được bọn chúng, cũng có thể giành lại những đồ quân nhu này. Cho dù đoạt không được, cũng có thể buộc người Khiết Đan thiêu hủy những đồ quân nhu này, đối với quân Khiết Đan mà nói đây là một đả kích trầm trọng.

Đừng thấy Phí Mạt nói đùa thoải mái như thế, những đồ vật này khó lòng mà đoạt được. Kỳ thật, công thành cướp trại đối với bọn chúng những binh lính tinh thông cưỡi ngựa săn bắt mà nói, hoàn toàn không phải là việc dễ dàng như vậy.

Nếu có thể làm cho chúng thiếu lương thực cùng y phục, chỉ đợi đến mùa đông, không cần quan binh đến, với gió phương bắc gào thét, cũng khiến cho đại đội quân Khiết Đan giảm quân số, tổn hại nguyên khí.

Nếu không phải Tôn Vạn Vinh biết tin tức Khả Hãn chết không giấu được bao lâu, y cần phải đánh mấy trận thắng lớn để tạo quyền uy cho mình khi quân tâm vẫn còn ổn định, y căn bản sẽ không nguyện mạo hiểm, để cho Tề Đinh dẫn đầu đội binh bạc nhược như vậy hộ tống quân nhu trở về núi.

Nhưng, đoạn đường này đi tiếp, đã đi được bảy tám ngày, bọn chúng cự nhiên không gặp một nhánh Chu quân nào, Phí Mạt dương dương tự đắc, sắc mặt Dương Phàm lại ngày càng thâm trầm, trận đánh Hoàng Chương, thật đã tạo ra uy phong cho người Khiết Đan, trận chiến này bọn chúng khéo léo lợi dụng sự kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại của Chu quân, cùng với đại hình thuận lợi phát huy tác dụng lớn.

Nhưng ở trong mắt người Chu, chỉ thấy trận đánh của người Khiết Đan còn uy phong hơn cả hai cường quốc Thổ Phiên, Đột Quyết. Vốn dĩ, đối với người Khiết Đan cực độ miệt thị lập tức biến thành cực độ kinh sợ, sức chiến đấu của người Khiết Đan quá cường lực, đến nỗi Võ Du Nghi không có hơn mười vạn đại quân trong tay, thậm chí ngay cả một nhánh quân vận chuyển lương thực dễ dàng đánh bại như vậy cũng không dám khiêu chiến.

Cổ Trúc Đình và A Nô vẫn ăn mặc như người hầu, mang theo một nhánh quân từ Mã thành trở về, đang trên đường chạy tới thành Thiên Kim.

Mang danh bại binh lạc trong núi, vòng vo hơn nửa tháng, thật vất vả mới có thể ra khỏi rừng, lập tức chạy trốn vào thành. Mấy ngày nay ở trong núi, hắn chỉ có thể lót dạ bằng mấy quả rừng, thú con, hắn không phải thợ săn, bắt thú con cũng không dễ dàng gì, bữa đói bữa no, đói đến gầy trơ xương, vừa đến Mã thành liền té xỉu.

Chỉ là trước khi ngất xỉu người ta hỏi danh tính hắn, hắn nói ra danh tính của mình, hắn tên là Dương Phàm! Người được Cổ Trúc Đình và A Nô lưu lại Mã thành thu thập tin tức của Dương Phàm như nhặt được chí bảo, lập tức đem hắn về chăm sóc. Bởi vì thân thể hắn quá mức suy nhược, cần cấp bách chữa trị, cũng không dám di động hắn nhiều. Chỉ phái khoái mã đến Thiên Kim thành báo tin.

A Nô và Cổ Trúc Đình nhận được tin, lập tức phi ngựa từ Thiên Kim thành đuổi tới. Kết quả vừa nhìn thấy liền thất vọng vô cùng, tuy người này mệt mỏi đói lả ra, thân hình gầy gò, nhưng A Nô đã quá quen thuộc Dương Phàm, ngũ quan, thân thể to cao so với hắn thua kém rất nhiều, vừa nhìn thấy liền biết đây chỉ là một người cùng tên.

Mấy ngày nay, A Nô đã gặp không ít người trùng tên Dương Phàm, ngừơi sống có, chết có, bất kể là còn sống hay đã chết, cũng không phải Dương Phàm mà nàng tìm kiếm, vì thế mỗi lần có tin tức là một lần thêm bi thương.

Cổ Trúc Đình thấy thế nói:
- Ngươi hẳn nên cao hứng mới phải, không có tin tức của tông chủ, không phải chứng minh người còn sống sao?

A Nô hỏi ngược lại:
- Nếu chàng còn sống, vì sao một chút tin tức cũng không có? Lý nào, những tên tiểu tốt bình thường, chỉ cần còn sống đều quay về, nhưng chàng vẫn không rõ tin tức.

Kỳ thật, A Nô kỳ thật so với bất cứ kẻ nào đều càng mong Dương Phàm bình yên vô sự, nhưng vì quan tâm, quanh quẩn trong tâm trí nàng, lúc nào cũng là kết quả đáng sợ nhất. Khi ở Thiên Kim thành, mỗi ngày nhìn thấy vô số thi thể đưa vào lò luyện thi, trong đầu nàng luôn hiện lên gương mặt vô cùng thê thảm, giày vò thân hình gầy gò của nàng, khiến nàng tâm lực tiều tụy.

Lúc đoàn xe đang tiếp tục lộ trình, một tên quản sự được Cổ Trúc Đình thuê tạm thời giương roi ngựa, chỉ về phía xa xa nói:
- Xem! Có một đội binh mã đang đi đến!

A Nô các nàng đi Mã thành một chuyến, cũng không tìm được Dương Phàm, vì thế khi quay về từ Mã thành đã mua than đá, bình lọ. Mấy thứ này dùng quá nhanh, hỏa tán hơn mười vạn người, cần sôd lượng lớn than đá và bình đựng tro cốt, mặc dù các nàng đặt cửa hàng toàn lực săn xuất, nhất thời cũng không cung ứng kịp. Sau khi mua mấy thứ này về, lại từ địa phương đó thuê khoảng mười cỗ xe ngựa, quản sự lúc này cũng trở thành phu xe.

Cổ Trúc Đình ngẩng đầu nhìn lại, ngay đường chân trời có một đội kỵ binh phóng nhanh tới, Cổ Trúc Đình không để ý tới, chỉ thản nhiên nói:
- Chắc là quan binh đi thu dụng loạn binh!

Vài ngày gần đây, thường có quan tướng truêù đình bôn tẩu khắp nơi thu dụng loan binh, các nàng đã khồn còn lạ gì nữa. nơi này cách thành Thiên Kim khá gần, các nàng cũng không nghĩ tới khả năng không phải quan binh.

Nhưng, đoàn nhân mã ngày càng gần, bọn họ không treo cờ hiệu, nhưng khoảng cách ngày càng gần với bọn họ, y phục trên thân bọn họ cũng có thể thấy rõ ràng, bọn tiểu nhị chở than không khỏi la hoảng lên:
- Là người Khiết Đan! Bọn chúng là người Khiết Đan!

Người Khiết Đan một đường vận chuyển quân nhu về phía đông, ngay từ đầu còn tận lực tránh xa những con đường gần thành trì, tránh bị quan binh tập kích, quấy rối, nhưng một đường tới đây, bọn chúng phát hiện Chu quân đã bị dọa cho mất mật, dưới nghiêm lệnh của Võ Du Nghi, các thành trì án binh bất động, lá gan của bon chúng cũng lớn dần lên.

Hiện giờ cách đích đến của bọn chúng ngày càng gần, xung quanh ngày càng hoang vu, chỉ có Mã thành, Thiên Kim thành hai tòa thành nhỏ không có đồn trú của đại quân, bọn chúng càng thêm không kiêng nể gì, liền ngông nghênh đi qua.

Khi đoàn người Cổ Trúc Đình phát hiện đoàn quân kia là người Khiết Đan, bọn họ muốn trốn cũng không còn kịp, mấy tiểu nhị chở than sợ tới mức bản năng muốn chạy, nhưng bọn họ chở than muốn bỏ chạy là chuyện không có khả năng, sau một phen rối ren, xa mã ngang dọc phong kín đường đi, đoàn người bị vây kín không có lối thoát.

- Tất cả mọi ngừoi không nên lộn xộn, chúng ta chỉ là thương nhân, chỉ cần không phản kháng bọn chúng sẽ không làm gì chúng ta!

Cổ Trúc Đình đề cao giọng, lớn tiếng nhắc nhở, A Nô lặng lẽ nắm chắc thanh kiếm bên hông. Nhìn đến bọn Khiết Đan, nàng liền nghĩ đến Dương Phàm không rõ sống chết, không chút tin tức, từng người Khiết Đan trong mắt nàng đều là tử địch, nàng hận không thể băm vằm bọn chúng.
- A Nô!

Cổ Trúc Đình nhìn thấy ánh mắt khác thường của A Nô, lập tức lớn tiếng ngắc nhở.

A Nô chậm rãi thở dài, buông lỏng tay cầm kiếm.

Binh lính Khiết Đan nhìn thấy thương đội này, một đội quân canh gác lập tức chạy tới, bao vây đoàn thương nhân, vui mừng phóng ngựa đến. Nhìn bộ dáng thất kinh của đám tiểu nhị, hi hi ha ha cười nhạo không ngừng.

Một lát sau, đại đội nhân mã phóng ngựa tới, đang bảo hộ một chiếc xa mã có trong binh canh giữ, từ đội nhân mã bên này đi ngang qua trước mặt đoàn thường nhân, cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái. Trong đội binh mã phía sau, có một người bộ dáng giống tướng lãnh giục ngựa lại đây, giương giọng quát:
- Bọn chúng làm cái gì?

Một tên lính Khiết Đan đáp:
- Là một đám thương nhân!

Vị quan tướng kia lộ vẻ vui mừng, khua tay nói:
- Tìm xem trên xe bọn chúng có gì hay!

- Vâng!

Lập tức có hai tên lính xoay người xuống ngựa. Cầm đao bước tới. lớn giọng quát:
- Hết thảy xuống xe, xuống ngựa. Các ngươi là làm cái gì?

Cổ Trúc Đình trấn an vỗ vỗ cánh tay A Nô, dẫn đầu xuống ngựa, vẻ mặt mang theo nụ cười của người làm ăn:
- Tướng gia, chúng tiểu nhân chỉ là một thương đoàn nhỏ, trên xe là một ít than vận chuyển tới Thiên Kim thành. Không phải đồ vật gì quý giá, các vị tướng gia xin đại lượng, giơ cao đánh khẽ.

- Là chở than?

Tên Khiết Đan kia vừa nghe liền không có chút hứng thú, bọn chúng ở trong núi thứ không bao giờ thiếu chính là than củi, căn bản không cần phí sức lực chở than về núi, y vòng quanh mấy chiếc xe nhìn nhìn, thấy từng cái bình dùng cỏ buộc lại, không khỏi hỏi:
- Bên trong đây đựng gì?

Đại quản sự vừa lúc đứng cạnh xe nơm nớp lo sợ đáp:
- Bẩm tướng gia, đây… đây là mấy cái bình rỗng, bên trong cái gì cũng không có.

Tên Khiết Đan kia không tin, liền dùng sông đao “ bang bang” đập nát hai cái bình, quả nhiên bên trong trống không, không khỏi thất vọng, căm tức nói:
- Con mẹ nó, các người vận chuyển nhiều bình không làm cái gì?

Tên quản sự này lo lắng quá mức, sợ nói là cung cấp cho Chu quân sử dụng, khiến cho người Khiết Đan bất mãn, sống chết của bản thân phụ thuộc vào tâm tình tốt xấu của đối phương, vội dùng vẻ mặt đau khổ đáp:
- Tiểu nhân chỉ là một kẻ buôn bán, khách nhân muốn mua ta liền bán, khách nhân mua làm gì, ta cũng không có hỏi đến a.

- Người con mẹ nó, đấy là nói bố lắm mồm?

Tên Khiết Đan hung hăng đẩy y một cái, đại quản sự lảo đảo vài bước, đặt mông ngồi xuống đất, tên lính Khiết Đan thấy y chật vật, không khỏi cười ha ha.

Lúc này, đội binh sĩ hộ vệ xuống ngựa, lại có một chiếc xe ngựa chạy ngang qua.

Chiếc xe ngựa này so với chiếc xe hoa mỹ vừa rồi có thể nói kém cỏi không ít, tấm vải che nắng là che tạm, cũng không biết chiếc xe này đã đi được bao lâu, lều đều muốn ngã, xe chạy liền lung la lung lay, toàn bộ đều miễn cưỡng buộc tạm lên cán trượng bằn dây thừng, xe đơn sơ, chính là xe hộ nông dân bình thường dùng để vận chuyển củi.

Trên xe chất đầy vải vóc quần áo, vừa ngồi liền đỗ, có hai người.

Một người là Phí Mạt, Phí Mạt hiện tại đã có thể nằm nghiêng, y nằm nghiêng trên xe, một tay nâng quai hàm râu ria xồm xoàm, một bộ dáng La Hán nằm ngủ, hai mắt trợn tròn, Dương Phàm ngồi bên cạnh, dùng quần áo vải vóc làm thành một cái ổ, lười biếng dựa vào phía trên, đang nhìn những người bị bao vây bên đường.

Dương Phàm thấy đội nhân mã kia chỉ là một đội thương nhân qua đường, bị vây giữa bọn người Khiết Đan, bộ dáng thật đáng thương, liền giương giọng kêu:
- Dư Phú, ngươi cùng đám người kiếm cái ăn tranh giành cái gì, đều khổ như nhau ha ha, sống không dễ dàng, tha cho bọn họ đi!

Mấy ngày nay, Phí Mạt thật không coi Dương Phàm là người ngoài, ăn ở đều cùng một chỗ, miệng không nói, kỳ thật đã coi hắn là huynh đệ của mình, Dư Phú là thủ lĩnh kỵ binh đang vây khốn đám người A Nô, y là cháu ngoại trai của Phí Mạt. Vì thái độ của Phí Mạt đối với Dương Phàm, những người dưới tay y cũng cung kính đối với Dương Phàm, cho nên Dương Phàm mới mở miệng khuyên can.

A Nô đóng giả thư đồng đứng cạnh Cổ Trúc Đình, đờ đẫn đứng thẳng, hai mắt nhìn chăm chăm mặt đất, đầu chưa hề nâng lên, nàng sợ trong mắt mình tràn đầy thù hận không khắc chế để lộ ra, sẽ khiến cho đám người Khiết Đan chú ý.

Thanh âm Dương Phàm vừa lọt vào tai, tim A Nô kịch liệt nhảy lên, đến nỗi trong lòng có chút đau.

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn thẳng người nói chuyện trong xe, cái liếc nhìn này, cả người nàng vui mừng như muốn nổ tung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK