Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uyển Nhi nhếch mũi ngọc lên, "hừ" một tiếng, nói:

- Có gì mà quá với không quá. Uyển Nhi mà không thể hiện uy phong, lão lại tưởng thiếp chỉ là con mèo bệnh!

Dương Phàm nhìn kỹ nàng, dáng vẻ yêu kiều nhút nhát, làn da trắng trẻo mịn màng, ngồi dựa trên chiếc sạp kia, tự nhiên lại có dáng vẻ phong lưu, bèn không nhịn được cười, nói:

- Hổ thì nàng không giống, nhưng mèo thì lại giống đến chín phần, chỉ có điều không phải là mèo bệnh, mà là một cô mèo quyến rũ giỏi mê hoặc dụ dỗ.

Uyển Nhi bị cười cợt, khuôn mặt nõn nà liền ửng đỏ. Nàng giận dỗi đánh vào tay Dương Phàm một cái, nói:

- Chữ hổ phạm vào kiêng kị, chàng cũng đừng nên nói trước mặt người ta.

Nàng cũng vén một góc rèm lên, nhìn ra ngoài, thuận miệng nói:

- Thiếp quả thực là bị người ta tập kích mà, điều binh hộ tống thiếp về thành, vốn là chuyện hợp tình hợp lý, có gì ghê gớm đâu.

Nàng quay đầu lại, nghịch ngợm nháy nháy mắt với Dương Phàm, cười nói:

- Đang muốn tạo ra động tĩnh thế này để cho bọn chúng xem. Sau này chúng mà còn muốn động đến huynh, thì phải cân nhắc cẩn thận.

Cấm vệ quân đương triều phân thành hai nha nam bắc. Nam nha thập nhị vệ do thừa tướng quản lý, trên thực tế cũng là do triều đình quản lý, nếu không có đầy đủ các điều kiện là thánh chỉ của hoàng đế, ấn tín của tể tướng, xét duyệt của Binh bộ, thì không ai có thể điều động được bọn họ. Đây là quân đội của triều đình.

Còn Bắc nha cấm quân, như Võ Lâm vệ, Long Võ vệ, Thần Võ vệ vv. . . , tuy cũng cùng hưởng bổng lộc của triều đình, thậm chí còn có được đãi ngộ tốt hơn nhiều so với Nam nha cấm quân, nhưng trên thực tế lại là quân đội riêng của hoàng đế. Không cần những giới hạn rườm rà đó, chỉ cần một chỉ ý của hoàng đế, là có thể lập tức tiến hành điều động.

Bắc nha cấm quân tuy trực tiếp chịu sự lãnh đạo của hoàng đế, nhưng hoàng đế lại không thể đích thân lãnh binh. Vì vậy bà ta buộc phải giao Bắc nha cấm quân cho tướng lĩnh thân tín nhất của mình làm thống soái, còn phải cho một số thuộc hạ thân tín bên cạnh quyền điều binh, để ứng phó với những phát sinh bất ngờ.

Ví như, lúc đi tuần hoàng đế bị binh sĩ phản loạn bao vây, mà quy trình điều động nam nha cấm quân lại rườm rà phức tạp, hơn nữa nếu quan viên của Binh bộ hoặc Chính Sự đường có người ngầm tham gia vào phe phản loạn cố ý gây cản trở, thế thì muốn điều binh được lại càng thêm khó khăn. Lúc này chỉ có Bắc Nha cấm quân mới là đội quân bảo vệ lớn nhất.

Nhưng nếu chỉ có một mình hoàng đế mới có khả năng điều động, mà hoàng đế lại bị người ta bao vây thì phải làm thế nào? Vì vậy, hoàng đế sẽ trao cho người mà mình tín nhiệm nhất quyền điều động binh mã trong một phạm vi hoặc trong một số lượng nhất định. Uyển Nhi chính là một trong những người được tín nhiệm nhất bên cạnh Võ Tắc Thiên, tương đương với thư ký cao cấp nhất của vị nữ hoàng đế này, nên đương nhiên có quyền tùy nghi hành sự, điều động binh mã.

Đây là lần đầu tiên Uyển Nhi dùng quyền lực này. Nàng cũng do thật sự bị hành động coi thường quan phủ, ngang nhiên thích sát quan viên của Lục Bá Ngôn chọc giận. Nàng từ nhỏ đã ở trong cung, lớn lên lại làm việc bên cạnh hoàng đế, đâu đã thấy người giang hồ to gan lớn mật, dám ở ngay trước mặt khiêu chiến với quyền uy của quan phủ như thế này?

Xa giá được đại quân hộ tống về thành Lạc Dương liền chạy thẳng đến phủ Thái Bình công chúa. Cửa bên hông mở ra, chiếc thanh du xa liền đánh thẳng một mạch vào. Thái Bình công chúa còn chưa rõ nội tình, Uyển Nhi không thể không bàn bạc với nàng một chút, tránh để lúc về hoàng đế hỏi đến, lại lộ ra sơ hở trước mặt bà. Đã điều động đến quân đội, việc này dĩ nhiên không thể giấu nổi hoàng đế.

Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi, hai người này một là nữ nhi được hoàng đế sủng ái nhất, một là nữ quan được hoàng đế tin dùng nhất. Hai người ở Đông Giao dạo chơi lại bị ám sát, việc này trọng đại đến mức nào. Sau khi nghe tin, Võ Tắc Thiên liền giận tím mặt, gọi Tam pháp tư và viên quan chủ quản của Lạc Dương phủ đến Võ Thành điện, nghiêm khắc giáo huấn một phen.

Cũng trong hôm đó, Long Võ quân đã lật tung toàn bộ Kim Cốc viên. Ngày hôm sau, Lạc Dương phủ lại điều động hàng loạt trai tráng, lục soát lại toàn bộ Kim Cốc viên một lần nữa. Sau khi Tam pháp tư quay về, cũng rải hết tất cả những người có thể phái đi, làm công tác tuần kiểm phủ Lạc Dương, toàn thể các bộ khoái bồi bút đều tham gia. Thành Lạc Dương bị khuấy động đến gà chó không yên.

Vì ngày tết sắp đến, hành động lần này, coi như là nghiêm khắc càn quét triệt để một lần toàn bộ thành Lạc Dương trước khi đón năm mới. Trong chốc lát, vô số kẻ lừa đảo bịp bợm, phường lưu manh vô lại đều bị bắt giữ. Các nhà ngục lớn nhỏ của thành Lạc Dương đều bị nhồi nhét đến chật cứng.

Vấn đề là, trong nhà ngục lúc này ngoại trừ những người quả thực cô độc không thân không thích ra, trong lao không quản chuyện cơm nước. Vì vậy mỗi ngày đều có vô số người đến đại lao đưa cơm. Cổng ngục mỗi lần đến giờ đưa cơm là lại xếp một hàng dài dằng dặc, còn dài hơn cả Trường Thành!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※

Tại Hình bộ ti, trong Thiêm áp phòng của Dương Phàm.

Dương Phàm xếp bằng ngồi sau án kỷ, khuỷu tay gác lên bàn, khẽ xoa cằm, dáng vẻ có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Thiên Ái Nô ăn vận như gã sai vặt đang đi lòng vòng quanh phòng, trong lòng đầy rối rắm. Sau khi biết chuyện Dương Phàm gặp phải ở Kim Cốc viên, Thiên Ái Nô vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Nàng không muốn hại đến tính mệnh của Dương Phàm, nhưng trong lòng nàng công tử mạnh mẽ tựa như ngọn núi cao ngất, không thể nào chạm tới được.

Nàng từ nhỏ sống bên cạnh công tử, uy thế Khương công tử xây dựng đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy nàng. Nàng ngay cả hoàng đế cũng không sợ, nhưng lại chẳng chút tự tin cũng chẳng có chút dũng khí nào để đối nghịch lại với công tử. Huống hồ, công tử đối với nàng còn có ơn cứu mạng, song. . . , nàng sao có thể đành lòng để Dương Phàm rơi vào hiểm cảnh cho được?

Thiên Ái Nô đi hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng cũng dừng lại trước mặt Dương Phàm, kiên quyết nói:

- Ngươi không cần phải khó xử. Cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách. Ta thấy. . . ta tốt hơn là nên rời đi!

Dương Phàm liếc nhìn nàng, đầu óc đang đắm chìm vào trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời không có phản ứng, vì vậy có chút mờ mịt khó hiểu:

- Gì cơ? Rời đi?

Thiên Ái Nô nói:

- Ừm! Theo tình cảnh mà ngươi nói, công tử có lẽ vẫn chưa biết ta còn sống. Lục ông và Tư Đồ Lượng lần lượt đến tìm ngươi gây phiền phức, có lẽ đều là vì cơn giận của công tử, hoặc là. . .

Thiên Ái Nô cắn cắn môi, rồi khẽ nói:

- Lục ông trước giờ rất yêu thương ta, có lẽ ông ấy tính đem khoản nợ ta nhảy xuống núi tự vẫn đổ lên đầu ngươi, nên mới. . . . Ta nghĩ, ta tốt hơn hết là nên mai danh ẩn tích đi tha hương xứ người. Trải qua trận náo loạn ầm ĩ này của Uyển Nhi cô nương, họ sẽ sợ đại sự bị ảnh hưởng, chỉ cần ta không còn. . . , tin rằng họ sẽ không đến tìm ngươi gây phiền phức nữa.

Dương Phàm cuối cùng cũng nghe rõ lời nàng, một nỗi tức giận bỗng nhiên dâng lên. Hắn nhìn chằm chằm Thiên Ái Nô nói:

- Nếu Khương công tử nhìn thấy ta và người nhà hòa thuận vui vẻ, trong lòng có ý không vui, sẽ lại làm cho phu thê ta phải xa cách sao? Ta có phải nên tống cổ nương tử ta đến chân trời góc bể không? Nếu như, sau khi ta có con, Khương công tử không vui nhìn thấy chúng, ta có phải nên học theo Vũ Du Kị, bắt chúng thay tên đổi họ, thoát li ẩn cư hay không?

Thiên Ái Nô vội nói:

- Ngươi đừng tranh luận với ta có được không! Ngươi không biết công tử ngài ấy có thế lực lớn đến thế nào, nếu như có thể phản kháng mà có được một tia hy vọng, ngươi nghĩ ta muốn. . .

Nói đến đây, mắt Thiên Ái Nô lấp lánh, mơ hồ long lanh ngấn lệ.

Dương Phàm chậm rãi đứng dậy, trầm giọng nói:

- Ta biết, hắn là con quái vật lớn, hắn có thế lực ngầm to lớn. Đừng thấy ta là quan, hắn là dân, ta có muốn động đến hắn, cũng căn bản không thể tổn thương được hắn. Ta nếu muốn chọc tức hắn, hắn cũng có cả đống phương thức để trừng trị ta, công khai hoặc mờ ám, không từ bất cứ thủ đoạn nào!

Thiên Ái Nô nói:

- Ngươi đã biết, sao còn có ý nghĩ không tự lượng sức mình?

- Ta không tự lượng sức mình?

- Nhị Lang, ta không coi thường suy nghĩ của ngươi, cũng không nói ngươi không bằng công tử. Nhưng sau lưng công tử có đến mấy thế gia tồn tại hơn ngàn năm làm chỗ dựa, có vô số nhân lực vật lực mà công tử có thể dùng. Ngươi sao có thể đấu với công tử?

Dương Phàm nói:

- Thế lực của hắn dù có lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng có thể lớn hơn được hoàng đế sao? Nhân lực vật lực nhiều vô số, liệu có lớn hơn nhân lực vật lực mà hoàng đế nắm trong tay không? Sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc, sau lưng mệnh quan triều đình ta đây, lẽ nào không có chỗ dựa vững chắc nào?

Thiên Ái Nô ngẩn người, nói:

- Công tử ở chỗ tối, ngươi ở chỗ sáng, ngươi sao có thể đối phó được với công tử? Giống như hôm qua, Uyển Nhi cô nương điều đến hai ngàn tinh binh, đánh trận còn đủ, huống hồ chi là để đối phó với vài kẻ giang hồ, vấn đề là, hiện giờ hai người lục soát khắp thành Lạc Dương, thế đã tìm thấy được họ chưa?

Dương Phàm nói:

- Ta đã quyết định đấu, đương nhiên sẽ nghĩ cách! Bất kể thế nào, cứ một mực phòng thủ không phải là cách, ta muốn phản kích! Thẩm Mộc có thể đuổi hắn chạy từ Trường An đến Lạc Dương, ta lại không thể đuổi hắn chạy đến nơi khác sao? Ta đúng là không giết nổi hắn, nhưng đuổi hắn đến nơi đồng không mông quạnh cũng không phải là việc hoàn toàn không thể!

Thiên Ái Nô vẫn sùng bái thế lực của công tử như trước, lo lắng hỏi:

- Ngươi tính làm sao?

Dương Phàm đi đến bên cạnh nàng, hai tay khoác lên vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng nói:

- Đây là một cuộc chiến giữa hai người đàn ông, cũng là một trận chiến giữa thế gia và hoàng quyền. Đây không phải là chuyện có thể dùng võ công quyền cước giải quyết được. Nàng đừng nhúng tay vào, cũng đừng hỏi gì.

- Ta hiểu được cái khó của nàng. Khương công tử đối với nàng dù sao cũng có ơn dưỡng dục, vì vậy chuyện này nàng vốn không cần phải nhúng tay vào. Nếu họ Dương ta không hạ nổi Khương công tử hắn, thế thì ta cũng không xứng được ở cùng nàng. Đến lúc đó, chân trời góc bể, nàng cứ việc đi. Còn hiện giờ, nàng hãy ngoan ngoãn ngồi đấy, xem ta, đánh bại hắn thế nào!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※

Thủ đoạn của Dương Phàm âm thầm kín kẽ, muốn đối phó với quái vật to lớn ẩn mình trong dân gian, cũng chỉ có thể dùng cách âm thầm kín kẽ. Dương Phàm bắt đầu trở nên bận rộn, nhưng ngay cả A Nô ngày ngày ở bên cạnh hắn cũng nhìn không ra, mọi hành động của hắn, có liên quan gì đến việc đối phó với Khương công tử.

Thời gian trôi qua vùn vụt, những chiếc lá lặng lẽ lay động trong gió đã hết, đến lượt những bông hoa tuyết nhẹ nhàng rơi xuống.

Dương Phàm yên ổn tránh qua khỏi mồng một, cũng yên ổn tránh qua khỏi mười lăm. Lão già võ công kinh người đó trước sau không hề đến. Trong chớp mắt, tháng giêng đã qua rồi.

Hôm nay, lại là ngày tuyết rơi mịt mù, ngập trời kín đất.

Lúc Dương Phàm đi ra từ "Túy Tiên lầu", chỉ thấy trên góc mái hiên của các công trình đều đã bị phủ một lớp tuyết dày. Bông tuyết mơ hồ rơi xuống, như mộng như ảo. Người đi đường không nhiều, chỉ có một số đứa trẻ vô lo vô nghĩ cười đùa đuổi bắt nhau trong tuyết.

Dã Hô Lợi mượn tửu hứng, nhún người nhảy lên lưng ngựa, hai tay phanh áo trước ngực, để lộ ra một mảng lông ngực rậm rịt. Những bông tuyết bị gió cuốn bay, gào rít đập vào ngực hắn, Dã Hô Lợi cười sằng sặc nói:

- Đã quá! Đã quá! Các huynh đệ, ca ca đi trước đây!

Dương Phàm và những người khác quay sang tạm biệt hắn. Dã Hô Lợi bèn giương roi thúc ngựa, cười ha hả xông vào đám tuyết mịt mù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK