Hầu hạ nữ Hoàng đế mười năm, không ai hiểu rõ vị Hoàng đế này bằng nàng. Bình thườngNữ hoàng không có thói quen ấn bàn, nói chính xác, là lúc bình thường bà ta không có thói quen đó, nhưng khi bà ta có ý giết một người thì sẽ như vậy.
Những lời vừa rồi, chỉ là một khảo nghiệm của nữ hoàng, một khảo nghiệm có thể khiến người ta thăng thiên, cũng có thể khiến người ta xuống đất. Câu trả lời của Dương Phàm hơi không cẩn thận, là có thể gây thành đại họa sát thân, may mà… cuối hắn cùng cũng có lựa chọn sáng suốt.
Chức quan Trường Sửở trong các phủ đều có. Trong các nha môn quan văn và nha môn quan võ cũng đều có, chức năng thực sự của nó tương đương với Trưởng ban thư ký. Cùng là Trưởng sử nhưng không giống với Trưởng sử trong quan nha, chức quan cấp bậc không giống nhau, từ tam phẩm tới thất phẩm đều có.
Thái Bình công chúa được hưởng sự đãi ngộ thân vương, Trưởng sử của phủ thân vương là từ tứ phẩm trở lên, cho nên Trưởng sử của phủ Thái Bình công chúa cũng là từ quan tứ phẩm trở lên. Bây giờ Dương Phàm là Võ lâm Vệ Tả lang tướng, cấp bậc chỉ là ngũ phẩm, nếu hắn đồng ý làm quan Trưởng sử, tương đương với tâng lên tứ phẩm.
Có lẽ có người cảm thấy Trưởng sử của phủ Công chúa không có quyền lực lớn bằng của Võ lâm lang tướng. Nhưng thật ra không phải, vào triều Đường, nhiền chính khách quyền cao chức trọng, lúc đầu từng làm Trưởng sử. Chức quan này thực tế là một ván cầu, hơn nữa là một ván cầu rèn người. Một khi hắn làm quan trợ giúp cho vị chủ quản đó, hắn không những quản lý các loại lớn nhỏ, hơn nữa có thể tham dự vào các quyết đoán của quan chủ.
Cho nên, rèn luyện mấy năm ở chức quan này, chỉ cần thể hiện không tệ lắm thì thường có được chức vụ quan trọng. Hơn nữa thân là Trưởng sử, có quan hệ tốt với quan chủ, điều này tương đương với việc tìm được một chỗ vựa vững chắc cho mình sau này.
Trái lại, Võ tướng có binh quyền trong tay, nhưng trừ phi thân ở thời loạn, cầm binh trong tay thật không có quyền lực nào lớn hơn. Nhưng khi thống trị thiên hạ, võ tướng chỉ có thể “dưỡng binh ngàn ngày”, cho nên không đề cập tới việc thăng lên tứ phẩm mà chỉ nói về quyền lực, Trưởng sử cũng lớn hơn lang tướng trong cung nhiêu.
Về việc Dương Phàm vốn là võ tướng lại tới phủ công chúa làm một trưởng sử văn quan, điểm này, thời Đường cũng không phải là vấn đề. Văn quan và võ tướng của Đời Đường không rõ ràng như thời Tống. Lúc đó quan văn có thể làm võ tướng, võ tướng cũng có thể làm văn quan, đây là việc rất bình thường, không tính tới việc nhậm chức, cho nên Võ Tắc Thiên nói vậy cũng không có gì là đột ngột.
Nhưng, chức quan trưởng sử của phủ Thái Bình công chúa, ai cũng có thể làm, duy Dương Phàm là không được.
Nguyên nhân không cần nói cũng hiểu.
Ngày đó tuy Võ Tắc Thiên mắt thấy quan hệ giữa Dương Phàm và con gái, đặc biệt đi một chuyến tới Ngự sử đài, nhưng đây không thể hiện bà ta có thể tha thứ cho việc con gái không kiêng nể, càng không thể tha thứ cho Dương Phàm dựa vào được sủng ái mà kiêu ngạo. Nhưng việc này, có lẽ người toàn thiên hạ đều biết, bà ta cũng không tiện nói rõ với con gái. Bởi vì một người mẹ như bà ta trong phương diện này cũng không xứng.
Muốn Dương Phàm tới phủ Thái Bình công chúa làm Trưởng sử? Há chẳng phải là, bà ta không những ngầm đồng ý con gái mình nuôi trai, mà còn tạo thuận lợi cho con gái mình sao? Chỉ là với thân phận công chúa hoàng gia của con gái, bà ta không thể cho phép có những lời gièm pha. Huống hồ, Phò mã lại ta là cháu của bà ta, nếu bà ta làm như vậy thì đúng là một việc nhục nhã đối với gia tộc Võ thị.
Cho nên, bà ta đề xuất Dương Phàm làm Trưởng sử của phủ Thái Bình công chúa, chỉ là một sự thí nghiệm, thí nghiệm xem Dương Phàm có biết tiến lui. Bà ta có thể tha thứ cho quan hệ trước đây của Dương Phàm và con gái bà ta. Dù sao việc ép gả cho Võ Du Kỵ, bà ta có chút hổ thẹn với con gái của mình.
Nếu việc này không gây ra dư luận, thậm chí bà ta có thể cho phép con gái tiếp tục kết giao với Dương Phàm, dùng cái này để đền đáp cho con gái. Nhưng hôm nay, lời đồn đại bên ngoài vô cùng xôn xao, bà ta không thể tiếp tục giả câm vờ điếc?.
Nếu Dương Phàm không biết tiến lui, trong tình cảnh việc này đã sáng tỏ, khó bảo toàn được sự ương ngạnh của hắn và Thái bình không biết che dấu. Võ Tắc Thiên cũng không hy vọng những lời gièm pha với Cao dương công chúa lại xảy ra một lần nữa trong triều. Nếu Dương Phàm lại muốn lấn tới, muốn kết hôn, vui vẻ đồng ý với sự bổ nhiệm của bà ta, như vậy thà rằng bà ta có thể để con gái đau lòng một lần nhưng cũng phải giết chết Dương Phàm.
May mắn, câu trả lời của Dương Phàm khiến bà ta hài lòng. Nếu Dương Phàm mê sắc, tham quyền quý, dựa vào quyền thế, như vậy bà ta phải lấy mạng Dương Phàm. Ngược lại, người này nhất định cần trọng dụng! Đương nhiên, cần Dương Phàm có phân rõ quan hệ với Thái Bình, điểm này bà ta không cần. Tin tưởng khi Dương Phàm lựa chọn, đã hiểu được ý của bà ta.
Võ Tắc Thiên ngồi thẳng người, nâng chén rượu lên miệng nhấp, để hương rượu ngọt ngào từ từ tiến vào trong. Lông mày của bà khẽ giương lên, nói:
- Nếu như vậy, vậy thì ngươi tới bộ Hình làm Lang trung đi. Cùng là chức quan ngũ phẩm chỉ điểu chuyển một chút, Trẫm…, cũng không bạc đãi ngươi.
Dương Phàm ngẩn người. Suy nghĩ của Nữ hoàng đế khiến người ta không nắm bắt được. Nát óc cũng không nghĩ thông, mình đường đường là Võ Lâm lang tướng sao lại trở thành Lang trung bộ Hình. Lang trung bộ Hình? Như vậy chính là nhân vật số ba trong bộ Hình. Hiện giờ chức ghế Thượng thư của bộ Hình vẫn còn đang trống, cho nên Lang trung bộ Hình chính là nhân vật số hai trên thực tế của bộ Hình.
Lang trung bộ Hình không phải lúc đầu là do Dương Minh Sang đảm nhiệm sao? chức quan này tuy không bằng được Trưởng sử, nhưng nói về quyền lực…, nó lại lớn hơn Trưởng sử gấp mấy lần! Dương Phàm cảm thấy khiếp sợ, nhưng hiện giờ không có thời gian để hắn suy nghĩ nhiều. Chỉ chần chừ chốc lát, Dương Phàm liền trịnh trọng cúi người, trầm giọng nói:
- Thần tuân chỉ.
Võ Tắc Thiên gật đầu, nói:
- Ngươi tới giao tiếp với Võ Lâm vệ một chút đi, nói với các bằng hữu một tiếng. Lát nữa tới chỗ Thượng Quan Uyển Nhi. Trẫm còn có việc, Uyển nhi sẽ giải thích với ngươi.
- Tuân chỉ.
Dương Phàm kiềm chế niềm vui, liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi thật nhanh rồi khom người lui ra.
Võ Tắc Thiên nhìn bóng dáng hắn, trong mắt hơi lộ ra vẻ hài lòng.
Dương Phàm bắt đầu ở với bà ta khi Đại Chu mới lập, do một tay bà ta đề bạt. Dương Phàm là xuất thân áo tắng, không có quan hệ với Thế gia đại tộc, hay là di thần Lý Đường. Điềm này là điểm then chốt nhất bà ta có thể coi là tâm phúc. Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, Tác Nguyên Lễ có thể nhận được sự tín nhiệm và ủng hộ không chút do dự của bà ta đều là vì điều này.
Người khác để ý tới xuất thân, còn Võ Tắc Thiên cần anh hùng không hỏi thân.
Di thần Lý Đường hoặc là con cháu Đại tộc, ngay cả có thứ kinh thiên vĩ địa, bà ta có thể trọng dụng, nhưng nhất định phải có sự phòng bị. Đối với đámthất phu xuất thân phố phường, bà ta gần như tin nhiệm vô điều kiện. Nhưng khi Chu Hưng và Lai Tuấn Thần có chuyện, khiến bà ta không thể không suy nghĩ lại tiêu chuẩn lựa chọn thân tín của mình.
Theo thân tín quan trọng nhất trong tộc, điều kiện này bà ta không thể thay đổi. Bây giờ không hề rầm rộ mật báo, bà ta không thể lựa chọn nhiều từ trong dân gian, chỉ có thể chọn ra những thần tử có thể tin cậy có từ trước.
Dương Phàm xuất thân thứ tộc, hơn nữa do bà ta gây dựng, đã có đầy đủ điều kiện cơ bản. Ngoài ra, hắn cũng là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, người của Võ Tam Tư, và với Thái Bình công chúa…
Nếu như vậy, hắn tuyệt đối không thể phản bội lại mình, bởi vì lợi ích của hắn cũng buộc chặt với Võ thị, cho nên có thể phân công được.
Về phần Dương Phàm chưa từng học luật pháp, căn bản không trong vòng lo nghĩ của bà ta.
Dương Phàm chưa từng học luật pháp nhưng còn mạnh hơn không biết chữ như Hầu Tư Chỉ và loại gà mờ như Lai Tuấn Thần. Rất nhiều thứ, có thể nhậm chức phải học. Điều quan trọng là, xuất thân của hắn không có gì đáng lo ngại, khả năng của hắn cũng không cần nghi ngờ. Người như vậy mới có thể là tai mắt của mình.
Sau khi Chu Hưng và Lai Tuấn Thần lần lượt suy sụp, Võ Tắc Thiên quyết tâm bồi dưỡng một tai mắt mới.
Dương Phàm tới gặp với Võ Lâm vệ, đám người từng cùng chịu chung hoạn nạn với hắn như Hoàng Húc Bả, Trương Khê Đồng đều tới đưa tiễn. Rất nhanh, Dã Hô Lợi và Ngụy Dũng nghe tin cũng tới. Tuy Dương Phàm rời quân chức, hơn nữa điều chuyển tới bộ Hình, nhưng bàn về chức quyền, lang trung bộ Hình dưới một người, trên vạn người, có thể hô mưa gọi gió, theo dõi bách quan, không phải chức quan mà một lang tướng có thể so sánh được.
Cho nên tuy Dương Phàm bị điều chuyển, lại không khác thăng chức. Hoàng Húc Vĩnh, Trương Khê Đồng đều hưng phấn, chúc mừng, nói hắn là đại họa không chết, hậu phúc khó lường. Sau khi đám người Dã Hô Lợi và Ngụy Dũng tới, cũng cao hứng vô cùng.
Bạn tốt trong quân mồm năm miệng mười, đều mời Dương Phàm uống rượu. Dương Phàm cười đồng ý, hẹn gặp nhau ở “túy tiên lầu” với họ. Bởi vì những người bạn này của Dương Phàm đều là người trong quân ngũ, phần lớn có chức trên người, khi rời khỏi những người này phải có thời gian thay phiên, cho nên ngày tụ hội không thể lập tức ngay được mà phải hẹn sau năm ngày.
Sau khi Dương Phàm hội tụ cùng họ, nói rõ Hoàng đế còn có việc cần, lập tức cáo từ, rời khỏi Huyền Vũ môn, đi thẳng tới Sử quán.
Dương Phàm tới Sử quán, vừa vào chỗ Thượng Quan Uyển Nhi, liền thấy nữ quan Phù Thanh Thanh đi tới, vội dừng bước, thi lễ nói:
- Thanh Thanh tỷ tỷ, Thượng Quan Đãi chế đã về chưa?
Phù Thanh Thanh nhếch miệng cười, thản nhiên nói:
- Ai dà, Dương lang tướng…À, không đúng, bây giờ nên gọi là Dương lang trung, Thanh Thanh chỉ là một tiểu cung nữ trong cung, sao có thể nhận một tiếng tỷ tỷ của ngài chứ. Thượng quan đãi chế đã về rồi, mời Dương lang trung đợi một lát. Thanh thanh đi bẩm báo một tiếng.
Dương Phàm cười, nói:
- Làm phiền tỷ tỷ.
Phù Thanh Thanh tuy là nữ quan thân cận nhất bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi, lại cũng không biết quan hệ giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Dương Phàm. Nhưng từ lần trước sau khi nghe lệnh Thượng Quan Uyển Nhi uy hiếp quan binh Kim Ngô Vệ làm chứng cho Dương Phàm xong, hơn nữa từ tin đồn bên ngoài, ả đã coi Dương Phàm là người đàn ông của Thái Bình công chúa rồi. Hơn nữa Thượng Quan Uyển Nhi vẫn luôn giúp đỡ những chuyện như vậy, hiển hniên có giao tình rất thân với Công chúa. Vì thế ả cũng không khách khí với Dương Phàm.
Phù Thanh thanh thướt tha đi vào, Thượng Quan Uyển Nhi ngồi trên án, cầm bút lông, nhìn sát vào tờ giấy đang vẽ cái gì đó. Bức tranh kia, vẽ ra rồi lại lau rất xấu, nhưng ai ngờ được chỉ có mấy nét, nét mặt Dương Phàm liền hiện ra dưới bút nàng bây giờ.
Khi Uyển nhi giật mình, một chân dung rất sống động đã thành hình. Uyển nhi rất căm giận, vứt bút muốn quên đi, nhưng nét bút đó đưa tới gương mặt “Dương Phàm”, lại đột nhiên ngừng lại. Lang quân nở nụ cười đang nhìn nàng, nét bút điểm thế nào?
Lúc này, Phù Thanh Thanh nhẹ nhàng gõ cửa, nhanh nhẹn đi vào, hạ thấp người nói:
- Đãi chế, Hình bộ tư hình lang trung Dương Phàm mới nhận chức tới cầu kiến.