Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ngươi… bây giờ sẽ dẫn ta đi sao?

- Hiện giờ không được, ngươi cũng biết ta là trộm ẩn vào đây để hái thuốc, hơn nữa chuyện của ta chưa xong, nếu bây giờ ta dẫn cô đi nhất định phải rời khỏi đây ngay lập tức, nhưng ta vẫn chưa tìm thấy phân thuốc mà ta muốn tìm. Cô về trước đi, đợi ta thu xếp xong hết mọi thứ, được chứ?

Con mắt phấn khởi của Cửu Thái Nhi lập tức biến mất, che giấu vẻ mặt thất vọng, có lẽ đột nhiên nảy sinh hi vọng sống sót nên khiến cô lo được lo mất, cho nên cô không quá tin lời hứa của Dương Phàm, cô lo lắng sau khi Dương Phàm xuống núi sẽ không còn nhớ tới cô. Có lẽ lời nói lúc nãy của Dương Phàm chỉ là để trấn an cô, vì muốn thoát thân an toàn nên mới nói những lời trấn an cô.

Dù sao… Có tấm bảng dưới chân núi ghi “Giết người tự ý xâm nhập”, nếu hắn xuất phát từ lý do này cũng hoàn toàn có thể nói đấy.

Dương Phàm nhìn ra được sự lo lắng của cô và sự không tin tưởng, tuy nhiên hắn cũng cảm thấy người thiếu nữ này thật là sống không nổi trong hố lửa này nữa, có lẽ thật sự có thể lợi dụng cô để liên lạc được với Lư Lăng Vương.

Dương Phàm sờ sờ người, túi tiền không dày, bất quá đối với các thiếu nữ trong núi này mà nói, đây có thể được xem là một số tiền lớn.

Dương Phàm lấy túi tiền ra đưa cho cô nói:
- Chút tiền này cô cầm trước đi, có lẽ có chút tác dụng. Ngày mai giờ này ta còn đến đây hái thuốc, nếu cô rảnh có thể đến gặp ta!

- Ừ!

Cửu Thái Nhi giống như tin phi tin địa nhận túi tiền, có lẽ bởi vì thưở nhỏ sống ở rừng núi, không quen với lễ nghĩa nhân gian, cô không e dè liền mở túi tiền ra trước mặt Dương Phàm.

- Oa! Đây… Đây là vàng? Một đồng rất lớn!

Cửu Thái Nhi ngạc nhiên thán phục cầm một đồng vàng lên.

Trong túi Dương Phàm có một đồng vàng, hai viên minh châu lớn bằng hạt nhãn, còn có mấy chục văn tiền.

Mặc dù vàng không thể trực tiếp sử dụng như tiền, nhưng có thể đổi thành tiền. Bởi vậy những người ở vùng đất ngoài xa có rất ít người có được nhiều tiền như thế, mà lại còn là vàng, hạt châu,… những thứ đáng giá. Nhìn túi tiền này đã chứng minh được lời nói vừa rồi của hắn, đúng là hắn từ phương xa đến.

Cửu Thái Nhi từng tuổi này cũng chưa thấy qua số tiền lớn như thế, hai mắt rạng ngời sáng lên.

Dương Phàm thấy bộ dạng nhảy nhót của cô, khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy, bây giờ cô tin lời ta chưa?

- Ừ! Ừ ừ!

Cửu Thái Nhi ngậm miệng liên tục gật đầu, mặt mày hớn hở, lỗ mũi phát ra tiếng “Ừ” lớn cực kì.

Dương Phàm giễu cợt cô nói:
- Xem bộ dạng hiện giờ của cô, tiền mới là phương thuốc giải độc tốt nhất.

Khuôn mặt của Cửu Thái Nhi đỏ lên, hơi giận lườm hắn một cái, có chút xấu hổ.

Khuôn mặt tươi cười của Dương Phàm bị thu lại, nói:
- Được rồi, ta phải đi, cô trở về nhà đi, phải cẩn thận một chút, mai ta còn đến đây!

Dương Phàm vẫy tay với cô, r rồi chợt ẩn vào trong rừng trúc.

- Mã Kiều ca ca, không gặp không về!

Cửu Thái Nhi đuổi theo hai bước, cầm đồng vàng vẫy chào hắn một cách ngọt ngào.

*******

Dương Phàm giả bộ quay về tìm thuốc cuốc và giỏ trúc, sau khi đi qua rừng trúc một hồi, đợi đến khi Cửu Thái Nhi không còn thấy bóng dáng hắn lập tức quay lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm Cửu Thái Nhi.

Nói chung Cửu Thái Nhi rất sợ vì bỗng nhiên được số tiền lớn như thế. Nàng quỳ xuống đất, nhìn một hồi đống tiền vàng này, thích thú đến không buông, lại giơ hạt châu lên nhìn một hồi, ngay cả đồng tiền nàng cũng nhìn kỹ từng đồng như thể là bảo bối vậy.

Dương Phàm ngầm thở dài, chỉ nhìn bộ dạng của cô thì biết bình thường cô sống trong cảnh nghèo túng thế nào.

Tuy nhiên cuộc sống gian khổ không ảnh hưởng đến việc trưởng thành của cô, xinh đẹp do trời sinh chỉ có thể đúng với loại cô gái như cô.

Cửu Thái Nhi ngắm qua ngắm lại mấy lần những đồng tiền trong túi giống như bảo bối, sau đó mới đóng túi tiền lại rồi đứng lên trong rừng trúc, trước đó Dương Phàm còn có chút bồn chồn không biết cô đang tìm đồ gì, nhìn một hồi mới phát hiện hoá ra cô muốn giấu túi tiền đi.

Nghĩ đến Thúc phụ mặt người dạ thú của cô và bà thím khắc nghiệt nghiêm khắc, cô bé này làm thế cũng là chuyện đương nhiên.

Dương Phàm không nhìn nữa, bây giờ hắn đã tin tưởng cô bé này sẽ không tiết lộ hành tung của hắn. Nếu cô muốn mật báo thì làm sao có đủ kiên nhẫn đứng ở xem cái túi tiền lâu như thế.

Thật ra Dương Phàm sớm đã tin Cửu Thái Nhi, chỉ là dù sao chuyện này can hệ trọng đại, ảnh hưởng trực tiếp đến sinh mạng của một nhóm người, thậm chí đến vận mệnh quốc gia, hắn không thể không cẩn thận.

Dương Phàm chạy đến chỗ hắn chia tay với Cổ Trúc Đình rồi lẳng lặng chờ hết nửa canh giờ thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Dương Phàm khẽ đẩy bụi cỏ ra thì thấy Cổ Trúc Đình mới xuất hiện, Cổ Trúc Đình vừa thấy hắn liền khẽ lắc đầu.

Dương Phàm nói:
- Không cần phải gấp, nếu Lư Lăng Vương dễ dàng được tìm thấy như thế thì chúng ta không thận trọng mới lạ, có thể ta đã có biện pháp.

Hai người tiếp tục lặng lẽ trốn khỏi rừng Hoàng Trúc bằng lối cũ và quay về chỗ ở trên trấn Hoàng Trúc.

Hai người tắm rửa xong rồi ngủ không đề cập đến chuyện gì. Cho đến lúc cùng đi ăn cơm tối, Dương Phàm mới đem chuyện hôm nay như thế nào gặp Cửu Thái Nhi kể ra, làm sao giải độc cho cô rồi biết thân thế đáng thương của cô, cùng với chuyện lợi dụng “Người sống trên núi” để tìm hiểu về tin tức của Lư Lăng Vương, nói lại chuyện mình dự định làm với Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình nói:
- Cô gái này đáng tin không?

Dương Phàm cười nói:
- Ngươi sẽ không cho rằng một thiếu nữ mới mười sáu tuổi, lại sống trong hoàn cảnh như thế lại có thể nói dối che mắt thiên hạ sao? Lại nói, lời nói dối của một thiếu nữ trẻ cũng không thể qua được ánh mắt của ta.

Cổ Trúc Đình khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên là bản lĩnh ứng biến của a lang cao hơn, nghĩ kỹ lại thân phận mà ngươi tìm kiếm rất giống như vậy, chỉ là lần tới khi đi khó tránh khỏi việc phải vác một cái sọt thuốc để cải trang rồi. Ý ta là dù sao người thiếu nữ này cũng là hộ dân đóng quân, cô có thể tiết lộ việc a lang lên núi?

Dương Phàm đem chuyện hắn đi rồi quay đầu lại để giám định Cửu Thái Nhi nói một lần:
- Cho nên ta có thể chắc chắn nàng sẽ không tố giác ta. Chỉ có điều khi để nàng biết được dụng ý lên núi của ta, sợ rằng lá gan của cô quá nhỏ chứ không sợ việc nói với người khác. Nếu như sắc mặt có chút khác thường cũng rất không ổn. Cho nên ta đã khéo léo hỏi vòng vèo, trừ phi bất đắc dĩ phải tin cô chứ không thể cho cô biết tình hình thực tế.

Cổ Trúc Đình ngẫm nghĩ một chút, khẽ vuốt cằm nói:
- Cũng được, chỉ có a lang một mình trốn vào núi nên phải rất cẩn thận.

Dương Phàm nói:
- Cô yên tâm, với việc canh gác trong núi này không cần cô nói ta cũng có thể tự quay lại. Chỉ có điều một khi đã xác định được chỗ của Lư Lăng Vương, cho dù trong rất nhiều phòng xá hoặc người dân miền núi cũng phải bắt được liên lạc với Lư Lăng Vương, vậy phải cậy vào cô nhiều rồi.

Lúc hoàng hôn, “vợ chồng” Dương Phàm tới trấn trên đi dạo một vòng, bởi vì hắn có thuê mười mấy người lao động cường tráng ở đó. Những người ở thị trấn trên đều biết hắn, là người ở nơi đất khách quê người kiếm tiền, người dân trấn trên đều rất khách khí, gặp mặt cũng không tránh khỏi lớn tiếng kêu lên, “vợ chồng” Dương Phàm cũng nhiệt tình đáp lại.

“Bách Kỵ” và “Nội vệ” cũng đi dạo quanh thôn, bên này Dương Phàm còn chưa có tin tức đương nhiên cũng không có gì dặn dò họ, chỉ thấy được vẻ mặt Dương Phàm đi ngang qua họ nhìn cũng không nhìn một cái thì biết phải tiếp tục chờ đợi, vì thế cũng phải làm như không có chuyện gì đi ngang qua Dương Phàm.

Cao Oánh, Lan Ích Thanh và một số người rất hưng phấn với nhiệm vụ lần này. Dương Phàm còn chưa liên lạc với Lư Lăng Vương, là chuyện mà các cô rất muốn thấy. Các cô ở trong cung khá lâu nên buồn, hàng năm đều muốn tham dự các ngày trọng đại của đất nước, mới có cơ hội xuất cung, bằng không xui xẻo lại có nhiệm vụ.

Nếu hôm nay liền đi xa như vậy, hơn nữa còn là Phòng Châu chốn nông thôn khác hẳn với thành Lạc Dương, những thiếu nữ này vui quá quên cả trời đất rồi.

Ngày tiếp theo, lúc những người dân cường tráng được Dương Phàm thuê lên núi lần nữa, Dương Phàm và Cổ Trúc Đình cũng lặng yên đi theo sau, lúc này trên vai Dương Phàm mang theo cái giỏ trúc, bên trong để cái thuốc cuốc giả dạng tiều phu.

Trấn nhỏ ở Sơn Hương cuộc sống rất thong thả, nhàn nhạ khiến người ta phát chán.

Trong thành Lạc Dương, sắc trời hơi se cùng với tiếng chuông buổi sáng, trừ phi giống như con lợn chết đang ngủ, vả lại đều không muốn tỉnh dậy, nơi đây là nơi Dương Phàm mở to mắt vào buổi sáng sớm, mặt cũng rửa rồi, răng cũng đã chải, cũng đi qua nhà xí và luyện võ công, ống khói trong nhà bếp người ta còn chưa có hơi nước.

Đợi a đợi a…, vất vả lắm mới đợi được buổi sáng lên, mặt trời cũng đã lên cao, họ đang muốn ăn cơm, dắt nhạt, một chén cháo ăn khoảng nửa canh giờ, cho đến khi phìa đông và phía tây sáng ngời gây sức ép. Ra cửa cũng không thấy họ đi, chậm đến nỗi còn chậm hơn con trâu.

Dương Phàm quen với hoàn cảnh sống nhộn nhịp ở thành Lạc Dương, cho dù tần suất đi đường nhiều hơn họ nhưng Dương Phàm vẫn đi theo sau họ, thật sự là không còn bình tĩnh, bèn cùng với Cổ Trúc Đình rẽ đường nhỏ vây quanh phía trước họ, tranh giành đến Hoàng Trúc Lĩnh trước.

Đến chân núi, Cổ Trúc Đình liền núp trong rừng chờ, Dương Phàm lẻn qua cuỗ giám thị của đám binh lính trốn lên núi và yên lặng trốn ở đó.

Đường núi hẹp hẹp, dắt dắt ven đường hoa.

Dòng nước chảy vòng quanh, tu trúc rậm rạp, mỹ nhân ở dưới cây trúc thanh nhã đến động lòng người.

Cửu Thái Nhi khoanh chân ngồi lên đám cỏ bên dòng suối, khuỷ tay đặt trên đùi, má chống trên tay, tóc đen chưa cắt, đôi má lúm đồng tiền rất sâu, con ngươi trong đôi mắt trong veo sáng ngời đến mê ly, nước suối trong suốt yên tĩnh đến xuất thần.

Sau đó cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời xanh thẳm như bao phủ quanh Tu Trúc, không trung chỉ còn một góc, hơn nữa lại bị lá trúc cắt nát, lộn xộn được treo lên trên.

Cô thì thào tự hỏi:
- Thật sự phải rời khỏi đây sao?

Ánh mắt của cô có chút hoang mang, thần sắc hoang mang lập tức bị kiên quyết thay thế hết. Đôi bàn tay nhanh nhẹn của cô trắng như phấn, khuôn mặt xinh đẹp kích động ửng đỏ:
- Rời khỏi! Dù sao cũng phải rời khỏi, chẳng sợ gặp phải phiền não lớn cỡ nào, nơi này… ta chịu đủ rồi!

- Ha ha, hoá ra cô ở đây!

Dương Phàm cẩn thận tách đôi cây trúc ra, lưng vác theo mấy cây thảo dược giỏ trúc.

- Mã Kiều ca ca!

Cửu Thái Nhi vui mừng quay đầu lại, vừa thấy Dương Phàm, trên má liền lộ ra vẻ tươi cười, giống như con chim nhỏ nhẹ nhàng bay lên vội chạy qua chỗ hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK