Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bần tăng Hoài Nghĩa, bái kiến bệ hạ!

- A sư tới rồi, ban thưởng ghế ngồi!

- Tạ ơn bệ hạ!

Con ngươi Thượng Quan Uyển Nhi khẽ chuyển động, nói với Võ Tắc Thiên nói:
- Đại gia, Uyển nhi còn có chút việc còn chưa xử xong ở bên Sử quán..

Võ Tắc Thiên nói:
- Không vội, trước tiên đem mấy bản tấu chương còn lại ở chỗ trẫm đi xử lý hoàn tất rồi mới đi sang Sử quán cũng không muộn.

Nói xong, bà ngoắc tay gọi một cung nga tới đấm chân cho mình, lại nhìn Tiết Hoài Nghĩa hỏi:
- A Sư đến là có chuyện gì sao?

Thượng Quan Uyển Nhi bị Võ Tắc Thiên giữ lại, trong lòng cảm thấy bất ổn. Bình thường chỉ cần Tiết Hoài Nghĩa đến đây, mọi người bởi vậy mà sẽ tự chủ động tránh đi, mà cho dù Hoàng đế hôm nay không có lòng dạ nào mây mưa, cũng sẽ giữ Tiết Hoài Nghĩa lại bên cạnh mình triền miên coi sóc một phen, hiện giờ lại như này...

Võ Tắc Thiên thật sự không ngờ hành động này của mình lại làm người ta sinh ra nhiều phỏng đoán đến vậy. Thật ra bà vì không thích người ta nguyền rủa bà hại con trai mình cảm xúc bị ảnh hưởng rất lớn. Mặc dù nói Võ Tắc Thiên chưa bao giờ xem trọng thân tình, nhưng dù sao bà tuổi tác cũng đã lớn, hiện giờ đã bảy mươi tuổi, suy nghĩ đương nhiên sẽ ít nhiều khác trước đây một chút.

Đương nhiên, ở trong tiềm thức của bà, tuy rằng còn chưa nói tới chán ghét Tiết Hoài Nghĩa, nhưng quả thật là đã không còn bằng năm xưa không muốn xa rời nữa. Đại khái là ở chung lâu, bà đã không còn cảm giác kích tình đối với Tiết Hoài Nghĩa nữa.

Tiết Hoài Nghĩa tính tình vô tâm, nên không phát hiện ra hàm nghĩa sâu xa hành động này của Võ Tắc Thiên. Mà hiện giờ y đã không còn là thanh niên trai tráng hai mươi tuổi ôm Võ Tắc Thiên vào lòng, làm nũng đùa cợt chọcbà vui vẻ rồi.

Hơn nữa mấy năm gần đây Võ Tắc Thiên lao tâm lao lực, lo lắng hết lòng vì ngôi vị hoàng đế này, nên không còn chú tâm chăm sóc bản thân như trước đây nữa. Sau khi gỡ bỏ trang sức, lớp trang điểm thì bà đã tóc bạc da mồi, tuổi già sức yếu, trong đáy lòng y cũng cảm thấy chán nghét. Nên khi nghe Võ Tắc Thiên không cho người lui ra thì y cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tiết Hoài Nghĩa liền thẳng thắn nói:
- Bần tăng nhiều ngày không thấy bệ hạ, trong lòng rất nhớ, hôm nay cố ý tiến cung tới thăm bệ hạ. Còn nữa, cũng là có chút việc, muốn phiền toái tới bệ hạ.

Võ Tắc Thiên bất giác nhíu mày, thản nhiên hỏi:
- Thiếu chi phí gì, trẫm có thể bảo nội kho...

Tiết Hoài Nghĩa cười ha hả hai tiếng, gãi gãi đầu trọc nói:
- Nhận được yêu thương của bệ hạ, bần tăng cũng không phải là thiếu tiền tiêu, là vì...Bệ hạ! Bần tăng từ trước đây được bệ hạ cất nhắc là khuê trì chùa Bạch Mã, cũng đã thu nhận được một vài đệ tử không nên thân. Nhắc đến, trong số những đệ tử đó của bần tăng, có một người duy nhất có tiền đồ thì lại là đệ tử tục gia Dương Phàm.

Thượng Quan Uyển Nhi đang đứng bên giả vờ giả vịt xem tấu chương, nghe đến đó trong lòng không khỏi vừa động: “Tiết Hoài Nghĩa này đang nói giúp thấy Phàm huynh sao?”

Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Tiết Hoài Nghĩa một cái, càng thấy người này thuận mắt hơn, dù là tư thế ngồi thô tục kia nhìn nhìn cũng thể hiện ra tư thái dũng cảm lỗ mãng.

Tiết Hoài Nghĩa nói:
- Dạo này bần tăng thường nghe người ta nói, tiểu đồ Dương Phàm tuy rằng trong sạch ra tù, nhưng lâu rồi không thấy hắn hồi cung mang binh, hộ vệ cho bệ hạ, đây là mất thánh tâm rồi, khụ khụ...Bệ hạ, đồ đệ này của bần tăng là rất mực trung thành với bệ hạ đấy. Hắn...

Lúc này Võ Tắc Thiên mới hiểu rõ ý đồ đến đây của Tiết Hoài Nghĩa, bà nhoẻn miệng cười, cắt ngang lời y:
- Thì ra là thế, a Sư là vì lệnh đồ mà đến nha...

Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng khoát tay một cái nói:
- Chuyện này, a Sư liền không cần nói nữa, trẫm đã lâu rồi không hạ chỉ Dương Phàm hồi cung nhậm chức, xác thực là vì trẫm có tính toán khác. Tuy nhiên bảo trẫm không tin hắn nữa, thậm chí bị giáng chức thì tuyệt đối là không, a Sư cứ yên tâm.

Tiết Hoài Nghĩa nghe xong lập tức mừng rỡ, nói:
- Nếu bệ hạ đã nói thế, vậy thì bần tăng yên tâm rồi. À...chẳng biết là bệ hạ định an bài tiểu đồ như nào à?

Võ Tắc Thiên liếc nhìn ý một cái, nói:
- Trẫm đã có an bài thỏa đáng rồi. Hiện giờ ý chỉ chưa xuống, nếu để a Sư biết trước, sẽ không hợp với luật pháp triều đình. A Sư là được lệnh đồ Dương Phàm nhờ vả đúng không? Ha hả, sau khi a Sư quay về có thể nói cho hắn biết, bảo hắn an tâm ở nhà đi, ít ngày nữa trẫm khác có an bài cho hắn.

Tiết Hoài Nghĩa nghe đến đó cũng không tiện hỏi nữa, đành phải liên tục gật đầu, nói:
- Vậy thì đã làm nhọc lòng bệ hạ rồi, bần tăng thay mặt đồ đệ tạ ơn bệ hạ quan tâm.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng không kìm lòng nổi khẽ thở phào:
“Nghe giọng điệu này của bệ hạ, Phàm lang chắc sẽ không bị án này liên lụy rồi. Không biết cái gọi là an bài thỏa đáng của bệ hạ là muốn lang quân làm gì đây nhỉ?”

***

Dương Phàm lại lần nữa đi vào Kim sai túy. Vừa mới buộc ngựa đi lên thềm lớn, bác sĩ tửu đang ân cần tiễn khách đúng lúc quay người lại đối mặt với hắn.

- Ai nha nha, là Dương tướng quân, mau mau cho mời, mau mau cho mời!

Bác sĩ tửu này chính là tiểu nhị mà lần trước tận mắt thấy Dương Phàm và Võ Du Kỵ xung đột với nhau. Nay thấy người này tới khách điếm, đương nhiên là vô cùng hưng phấn.

Đối với sự nhiệt tình khác thường này của gã, Dương Phàm đầu tiên là chẳng hiểu ra sao cả, nhưng khi nhìn kỹ tướng mạo của gã thấy có chút quen quen thì nhận ra chính là tiểu nhị lần trước mình gặp, liền gật đầu, nói:
- Ta là nhận được lời mời nên đến đây, mau dẫn ta tới Lan Chi Phòng.

Nhã gian mà hắn nói là phòng cao cấp, bác sĩ tửu nghe xong thì nói:
- A, khác ở phòng thượng đẳng đó đã đến rồi, mà chỉ sớm hơn Dương tướng quân một khác thôi, tiểu nhân đã dẫn người đó...

Gã vừa nói đến đây, ở cửa lại đi vào hai người, theo sau là vài thị vệ gia tướng áo xanh, một người trong đó cất giọng:
- Chủ quán, phòng chữ Thiên còn không, mỗ muốn mời khách quý uống rượu ở đó.

Bác sĩ tửu xoay người nhìn lại, lập tức ngơ ngẩn ở đàng kia, Dương Phàm vừa nghiêng đầu, bất giác cũng giật mình.

Hai người vừa mới đi vào, một người trong đó hăn không biết, nhưng người còn lại thì rất quen thuộc, đó chính là Võ Du Kỵ, phò mã của Thái Bình công chúa.

Võ Du Kỵ nghe người kia nói, vốn đang cười, nhưng không ngờ lại một lần nữa gặp Dương Phàm ở trong này, trong lúc nhất thời nụ cười kia lập tức trở nên cứng ngắc trên mặt y.

Người đi bên cạnh thấy Dương Phàm và Võ Du Kỵ thần sắc cổ quái, không khỏi hỏi:
- Các ngươi...biết nhau à?

Người này tên là Trịnh Khắc Tuấn, là con trai của trưởng Công chúa Diên An. Trưởng Công chúa Diên An là con gái út của Đường Cao Tổ Lý Uyên, ít hơn Võ Tắc Thiên bốn tuổi. Luận bối phận thì Võ Tắc Thiên còn phải gọi Trưởng Công chúa Diên An là cô, nhưng Võ Tắc Thiên lại nhận làm mẫu thân của Thiên Kim công chúa.

Thiên Kim công chúa mắt thấy hoàng tộc Lý Đường đã bị tẩy trừ, vội vàng nhận Võ Tắc Thiên làm mẹ nuôi, nhưng thấy vẫn không an toàn, liền tích cực dựa vào Võ gia, bám vào Ngụy vương Võ Thừa Tự, kêu con trai mình là Trịnh Khắc Tuấn cưới con gái của Võ Thừa Tự. Hiện nay Võ Thừa Tự là Thân vương, con gái của bà là quận chúa, Trịnh Khắc Tuấn liền biến thành quận mã rồi.

Vị Trịnh quận mã này bởi vì tích cực dựa vào Võ thị, nên rất quen thuộc đối với chư vương, tướng quân Võ thị. Hôm nay trên đường y tình cờ gặp Võ Du Kỵ, biết Võ Du Kỵ gần đây tâm trạng không tốt lắm, nên nịnh bợ mời Võ Du Kỵ cùng đi uống rượu.

Không nghĩ hai người vừa mới rảo bước tiến lên cửa chính liền đụng phải Dương Phàm.

Bác sĩ tửu kia là một người lanh lợi, thấy tình hình này biết là không hay rồi, tiết mục Võ Phò mã đầu đường đuổi giết Dương Phàm là đề tài sốt dẻo hai ngày nay tại Kim sai túy, nếu hai người bọn họ đánh nhau ở chỗ này thì...

Bác sĩ tửu rùng mình một cái, xoay người chạy vọt vào báo tin cho chưởng quầy.

Thời gian qua một lát, chưởng quầy Kim sai túy mặt vàng như đất dẫn theo mấy tiểu nhị vội vàng tới, vừa chạy vừa hô:
- Khuyên can! Khuyên can! Chỉ cần khuyên can bọn họ không đánh nhau ở Kim sai túy, mỗi người tăng thêm ba tháng tiền công! Bị thương? Bị thương thì bao cho người đó toàn bộ tiền thuốc men, đồng ý cho người đó dưỡng nửa năm, tiền công vẫn nhận bình thường.

Đám tiểu nhị này đồng loạt chạy ra ngoài, lập tức thu hút rất nhiều khách khứa tới uống rượu, có người hiểu chuyện cũng đều đi theo ra ngoài.

Bọn họ vội vã chạy đến hành lang, từ xa chợt dừng bước lại, chỉ thấy Võ Du Kỵ mặt đỏ phừng phừng, rồi lại trắng bệch ra, qua nửa ngày, gã hắn đột nhiên hít sâu một hơi, chậm rãi thở hắt ra, thần sắc trên mặt lại bình tĩnh trở lại.

- Khắc Tuấn! Chúng ta đổi cửa hàng đi, rượu của Kim sai túy này, ta uống không quen!

Võ Du Kỵ nói vậy, cả Trịnh Khắc Tuấn và Dương Phàm cùng ngẩn ra. Chiếu theo tiết mục lần trước Võ Du Kỵ trên phố dài đuổi giết Dương Phàm, hôm nay hai kẻ thù gặp nhau thì tất phải nóng mắt, không chừng còn đánh nhau nữa chưa. Trịnh Khắc Tuấn còn đang do dự nghĩ lúc đó có nên giúp hay không đây.

Giúp, thì đắc tội với Thái Bình công chúa; Không giúp, thì không thể được.Võ Du Kỵ nói như vậy, Trịnh Khắc Tuấn lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại tràn ngập sự khinh miệt đối với Võ Du Kỵ: “Đại trượng phu có thể bị giết chứ không thể bị làm nhục! Thù giết cha, mối hận đoạt vợ không đội trời chung. Chỉ hai thứ này, Võ Du Kỵ đường đường là quận Vương, không ngờ nhẫn nhịn được?”

Ai ngờ, Võ Du Kỵ nói ra lời này xong, trên mặt chẳng tỏ vẻ xấu hổ và tức giận, gã rất bình tĩnh nói xong rồi xoay người đi ra, làm Trịnh Khắc Tuấn ngẩn ngơ một lúc mới đuổi theo sau:
- Phò mã, chờ ta một chút!

Võ Du Kỵ vừa đi, trong hành lang liền vang lên tiếng nổ, chúng khách uống rượu và đám tiểu nhị không yên phận này mồm năm miệng mười cùng bàn tàn nghị luận xôn xao.

Có người nói:
- Đúng vậy nhỉ, rượu của Kim sai túy uống thật không quen...Ha hả, có người nào đó lúc này thấy rượu chua đấy.

- Phì phì, ngươi không ngậm miệng lại được à? Nếu đến tai Thái Bình công chúa...Vậy thì thật sự là ngự phu hữu đạo a!

Dương Phàm bất ngờ thấy Võ Du Kỵ bỏ đi, khác với hành động lần trước một trời một vực, bất giác cũng ngẩn ra.

Hắn chợt nhớ lần trước tới phủ công chúa gặp Thái Bình công chúa, khi rời khỏi Trạc Nguyệt Đình, Thái Bình công chúa đã nói với hắn: “Sau này không phải lo lắng nữa, Võ Du Kỵ sẽ không đi tìm ngươi gây rối nữa đâu” thì thầm giật mình.Vị công chúa này nói được làm được, rốt cuộc cô ta đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm cho Võ Du Kỵ nhẫn nhịn được như thế?

Nghĩ đến sự lợi hại của Thái Bình công chúa, trong lòng Dương Phàm không khỏi lo sợ.

Hắn âm thầm mang theo sự cảnh giác, nói với bác sĩ tửu:
- Làm phiền dẫn ta đi!

- À? Vâng vâng vâng, khách quan bên này mời, tướng quân bên này mời!

Bác sĩ tửu kia bừng tỉnh, vội kìm nén sự kích động dẫn Dương Phàm đi lên lầu. Tửu khách và tiểu nhị vây xem cùng đồng loạt nhìn chăm chú theo lưng Dương Phàm đang chậm rãi đi lên lầu.

Áp lực Dương Phàm lớn như núi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK