- Dương lang trung xin dừng bước, Công chúa điện hạ triệu kiến!
Dương Phàm đã nhìn thấy xa giá của Thái Bình công chúa rồi nhưng hiện tại hắn đang lửa giận ngập trời, vốn không muốn gặp nàng, vừa thấy hai gã kỵ sĩ kia ngăn đón, lập tức quát to:
- Tránh ra!
Nói xong, người như hổ, ngựa như rồng như cuồng phong phóng tới hai gã.
Hai gã kỵ sĩ ghìm đầu ngựa mới vừa sát lại, Dương Phàm liền như cơn cuồng phong vọt qua khe giữa vào đúng lúc hai con ngựa của bọn họ kẹp lại.
- Ôi!
Hai gã kỵ sĩ bị khoái mã Dương Phàm va chạm vào, lập tức nghiêng ra ngoài, hai chiến mã lảo đảo hất hai gã xuống ngựa.
- Ngăn hắn lại cho ta!
Thái Bình công chúa khẩn trương liên thanh ra lệnh, lại có thêm bốn gã kỵ gĩ vọt tới, Dương Phàm không mang theo vũ khí, cũng không thể dùng vũ khí, hắn chỉ đành thúc ngựa xông về trước, bốn gã kỵ sĩ mặc dù nhận mệnh ngăn hắn lại, nhưng bọn họ đều biết quan hệ giữa Dương Phàm và Công chúa điện hạ nhà mình rất mờ ám, nào dám thật sự dùng sức mạnh, chỉ đành dùng thân ngựa gắng ngăn chặn lấy.
Trong lúc nhất thời mấy con ngựa cùng va đụng vào nhau, người hô ngựa hý ngã xuống, Dương Phàm dựa vào kỹ thuật cưỡi ngựa cao siêu, đã xông ra khỏi sự truy bắt và vây đuổi của bốn gã kỵ sĩ, chỉ là con ngựa đỏ thẫm dưới háng, do bị ngăn cản liên tục nên đã chậm lại, không còn nhuệ khí như tên bắn nữa.
- Rầm rầm rầm!
Tiếng bước chân vang lên, mặt đất rung động, chiếc xe ngựa nhào về phía tám ả nữ đô vật.
Các nữ tướng ai nấy vai to eo tròn, thân hình béo tốt như những tòa núi thịt, những gã kỵ sĩ to lớn mạnh mẽ phần lớn phải hai người ghép lại mới có thể vạm vỡ được như các nàng. Mỗi người quyền quý đều có mấy tên cao thủ hộ vệ theo sát mình, những tâm phúc của Thái Bình công chúa chính là tám ả nữ đô vật này.
Bốn nữ đô vật bước nhanh tới bên cạnh Dương Phàm, đồng thời khom lưng xuống, “bụp” một tiếng, một bàn tay to nắm chặt lấy bốn chân ngựa, đồng thanh hét lên:
- Lên!
Bốn nữ đô vật vạm vỡ mạnh mẽ, thần lực vô song, đã dùng một cánh tay nhấc cả Dương Phàm lẫn con ngựa đỏ thẫm dưới háng lên. May mà người đi đường trong hoàng thành không nhiều, nếu không cảnh tượng này thật sự khiến người đời phải kinh hãi vô cùng. Dương Phàm cưỡi trên lưng ngựa, bỗng nhiên rướn người lên, cúi đầu nhìn một bốn vó ngựa đang treo lơ lửng trên không, không khỏi ngẩn người.
Tranh thủ thời gian, lại có một nữ đô vật xông đến cạnh ngựa, nắm lấy cổ chân của Dương Phàm, lớn tiếng quát:
- Xuống!
“Vù” một tiếng, Dương Phàm bị ả kéo từ trên ngựa xuống, ả nắm lấy một cổ chân của Dương Phàm, quay vù vù trong không trung mấy vòng, rồi thả tay ném ra ngoài.
Ả nữ đô vật này không dám làm Dương Phàm bị thương, mặc dù vừa rồi quay cho Dương Phàm choáng váng đầu óc, nhưng lúc ném ra ngoài lại dùng kĩ xảo, không hề làm Dương Phàm ngã bị thương. Dương Phàm “bụp” một tiếng rơi xuống mặt đất, chỉ cảm thấy mặt đất dập dềnh nhấp nhô như con thuyền. Hai tay hắn bám lấy mặt đất, cố gắng đứng dậy, chỉ là tạm thời mất cân bằng, có chút không tỉnh táo.
Thái Bình công chúa ở trên xe kinh sợ, vội vàng kêu lên:
- Đừng làm hắn bị thương!
Tám ả nữ đô vật có mối quan hệ cực kỳ thân thiết với Thái Bình công chúa, không hề sợ nàng, ả nữ đô vật một tay nhấc chân trái phía trước của con tuấn mã cười hì hì nói:
- Điện hạ yên tâm, Dương Lang trung có võ công, thân thể cường tráng, mấy đòn này không làm hắn bị thương được đâu!
Dương Phàm lắc lắc đầu, đang định trèo lên khỏi mặt đất, chợt thấy sắc trời tối sầm lại, vội vã ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bốn tòa núi thịt che lấp cả không trung, đang đập tới tấp vào đầu mình, không khỏi kêu la thảm thiết:
- Đừng mà!
Định luật chuyển động thứ hai của Newton: lực tương đương với khối lượng nhân với tốc độ.
Bốn ả nữ nhân cường tráng không dám làm thương Dương Phàm, liền lấy thể trọng làm vũ khí, đập mạnh về phía hắn. Bốn thân hình to lớn chất chồng như tượng La Hán, thân thể “gầy yếu” của Dương Phàm nhất thời bị bao phủ trong đám thịt cuồn cuộn, không thể nhìn thấy hình bóng đâu nữa, đến tiếng kêu là cũng không còn.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
- Ngươi điên rồi phải không, đó là Tể tướng đương triều! Đó chính là Tể tướng cao nhất đang được thánh sủng, ở trong triều một tay che trời, đến Ngụy Vương và Lương Vương bây giờ cũng không dám đắc tội, ngươi là cái thân phận gì, dựa vào cái gì mà xông lên cửa như vậy? Ngươi là khổ chủ sao?
Trong xe, Dương Phàm ngồi đối diện với Thái Bình công chúa, quần áo có vẻ hơi xộc xệch, chẳng qua đã không còn nhếch nhác giống như con gà con bị đưa lên xe như vừa rồi.
Dương Phàm cầm tay của Thái Bình công chúa, thay hắn phủi bụi bẩn trên quần áo, nhẹ nhàng dịch ra, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói:
- Ta không điên, cũng không mất lí trí! Nếu không, lúc đó nơi mà ta xông vào là Ngọ Môn chứ không phải là phủ đệ của Lí Chiêu Đức! Ta biết rất rõ, bây giờ Hoàng đế không lên triều, ta không thể xông vào trong cung, cũng không nhìn được thiên tử!
Ta còn biết rõ, dựa vào thân phận bây giờ của ta, không có tư cách chỉ tay năm ngón đối với đại sự quốc gia. Đặc biệt là, đây lại là chuyện có thể khiến thiên tử nổi giận, chỉ cần việc liên quan đến mưu phản, không có lí nào mà cãi, không có chứng cứ nào mà nói! Cho dù chỉ có một tia khả năng, Hoàng đế cũng sẽ chọn điều khiến bà ta vui vẻ nhất: giết sạch tất cả những mối nguy hại có thể tồn tại!
Giọng nói của Dương Phàm không hề xúc động, cũng không giận dữ, nhưng Thái Bình công chúa cảm thấy hắn chỉ áp chế tất cả những phẫn nộ mà thôi. Hắn làm như vậy, là bởi vì sự phẫn nộ của hắn đã vượt qua cả giới hạn có thể khống chế, phẫn nộ cực độ, khiến hắn giờ phút này có vẻ bình tĩnh khác thường, giống như một tòa núi lửa đang ấp ủ nham thạch.
- Ta còn biết rõ, Hoàng đế đã phái người của Ngự sử đài đến các nơi trong thiên hạ, cho thấy rằng Hoàng đế đã vô cùng cảnh giác với chuyện này. Nếu như ta thật sự xông vào trong cung, gặp được Hoàng đế, kết quả duy nhất chính là, ta bị lôi ra Ngọ Môn chém đầu! Vì hoàng vị, cho dù là đứa con mà Hoàng Đế thân sinh ra, bà ta cũng có thể giết đi không hề do dự, ta trước nay không cho rằng, bà ta sẽ khai ân cho ta! Cho nên, ta chỉ đi gặp Lí Chiêu Đức, mà không đi gặp Hoàng đế!
Thái Bình công chúa lông mày kẻ đen, lo lắng nói:
- Nhị lang, ngươi gặp Lí Chiêu Đức rồi thì có thể làm sao? Y có thể khiến cho người chết sống lại sao?
Dương Phàm bình tĩnh nói:
- Thù oán của người đã chết, có thể để sau này nói. Chỉ là, chuyện này vừa mới xảy ra, nàng cũng đã biết, Lí Chiêu Đức thân là Tể tướng đương triều, chủ tọa chấp bút, y không lí do gì mà không biết, ta không gặp được Hoàng thượng, y có thể gặp được, nhưng y đã từng cố gắng chưa? Người đã chết, có thể sau này nói, những người sẽ chết thì làm sao đây? Ngự sử đài huy động toàn bộ lực lượng, một đám ma vương giết người đi khắp mọi nơi, chức Tể tướng của y đã làm những gì? Ít nhất cũng nên thử ngăn cản oan mới phát sinh!
Thái Bình công chúa khẽ thở dài, khẽ nói:
- Đài chủ của Ngự sử đài đã đổi người rồi, cái tên Tôn Thần Vũ ngồi không ăn bám kia đã bị “cáo lão hồi hương”. Mẫu hoàng vừa mới hạ thánh chỉ, đề bạt Vạn Quốc Tuấn làm Ngự sử đại nhân, trở thành Đài chủ Ngự sử đài, ngươi hiểu điều này có nghĩa gì không?
Dương Phàm sắc mặt buồn bã.
Thái Bình công chúa lại nói:
- Huyện lệnh Ngọc Sơn Hồ Húc Nghiêu đã dâng thư triều đình, nhưng Vạn Quốc Tuấn nhanh trí hơn, lúc y hầu như đang giết hơn ba trăm người già yếu và phụ nữ trẻ em, đã lệnh cho người nhanh chóng hồi kinh, bẩm tấu nói vợ con nhà Lưu Nhân ôm hận trong lòng với triều đình, đang mưu đồ phản loạn, y phát hiện kịp thời, ra tay quyết đoán.
Ngươi biết, trong lòng mẫu hoàng sợ sệt nhất là gì! Nhưng tất cả những người cướp ngôi nắm quyền vua, trước nay đều sợ hãi chuyện này nhất, mẫu hoàng không những cướp ngôi, mà còn là thân nữ tử trở thành đế vương trước nay chưa từng có, cho nên bà ấy còn lo lắng thiên hạ không phục hơn bất cứ một vị hoàng đế cướp ngôi nào. Ngươi nói hai bản tấu chương, bà ấy sẽ chọn tin ai?
Trong số những người lưu đày có nhiều vương công tôn thất, con phượng cháu rồng. “Đại Võ Giả Lưu”, câu nói này Vạn Quốc Tuấn viết trong tấu chương, mẫu hoàng lúc nhìn thấy câu này, đã định trước những người già trẻ nhỏ kia nhất định phải chết, bọn họ có thật là muốn tạo phản, có năng lực tạo phản hay không không hề quan trọng, mẫu hoàng cũng không quan tâm! Bà ấy chỉ muốn lòng mình thoải mái một chút, ngươi có hiểu không?
Ngươi cho rằng thiên tử sẽ để ý đến mấy trăm mấy nghìn mạng người ở các vùng sao? Làm thiên tử, không có ai để ý đến mạng người, Thái Tông hoàng đế năm đó bởi vì một câu đồn đại “Võ đại Lí hưng”, mà giết chết tên mụ của đại tướng Lí Quân Tiễn không hề do dự, trong ghi chép không có nhà này.
- Thiên tử không quan tâm, ta quan tâm! Nhưng dù có một tia khả năng ta cũng đều phải thử! Nàng cũng nói bây giừ Lí Chiêu Đức rất được sủng ái, nhưng y yêu cầu, Thiên tử không hề không đáp ứng, y ít nhất cũng nên ra mặt ngăn cản.
Thái Bình công chúa cười gượng, lắc đầu:
- Nhị lang, ngươi làm quan lâu như vậy vẫn không hiểu tâm tư của những người trên quan trường. Ngươi cho rằng Lí Chiêu Đức sẽ để ý chuyện sinh tử của những lưu nhân này sao? Ngươi đừng thấy bọn họ cả ngày kêu vì nước vì dân, một khi có cơ hội đánh đối thủ, bọn họ tiếc gì không hi sinh người khác.
Lần trước ba vị Tể tướng vào ngục, không phải là bị hắn hi sinh không hề do dự hay sao? Trong suy nghĩ của bọn họ, hi sinh một số người, nhân đó diệt trừ mối uy hiếp của họ, họ có thể càng thuận lợi chấp hành chính lược, tạo phúc càng nhiều cho dân chúng, cho nên y tuyệt đối không áy náy, cho dù là người bị hi sinh là đồng liêu hay là bách tính vô tội.
Có lẽ, chiêu này của Ngự sử đài, lại trúng ý đồ của y, Ngự sử đài điên cuồng như thế này y mong còn không được. Nhị lang, lần này ngươi đi sẽ không có tác dụng gì đâu, Lí Chiêu Đức bảo thủ cố chấp, tự cho mình là nhất, trách mắng những Tể tướng khác cũng giống như chó chui gầm chạn. Lần trước ngươi ra mặt chống đối, y lại không tính toán với ngươi, cũng coi như đã đối xử khác người rồi, lần này ngươi lại ức hiếp đến tận cửa, y sẽ ra sao?
Dương Phàm tức giận nói:
- Giỏi lắm thì không làm chức quan này nữa, còn có thể làm sao? Ôm miếu thờ đại nghĩa, lại có thể an tâm thoải mái để người khác làm chuyện ác sao? Chức quan máu lạnh vô tình này, Lí Chiêu Đức y làm được, Dương Phàm ta không làm được. Bất kể như thế nào, ta cũng phải thử!
- Nhị lang!
Dương Phàm đứng lên nói:
- Công chúa, nàng không cần nói thêm nữa, người quân tử, phải làm những chuyện nghĩa! Chuyện này không thể do dự được nữa, có lẽ ta không phải là một người thông thái, nhưng ta xứng đáng với lương tâm của mình.
Bất luận như thế nào, ta vẫn phải thử một chút, cố gắng một lần!
Dương Phàm chắp tay về phía Thái Bình công chúa, quay người đi ra ngoài, buông lại một câu:
- Ta biết nàng có lòng tốt, nhưng không cần phải ngăn cản ta nữa!
Dương Phàm biết tai mắt của Thái Bình công chúa nhanh nhạy, cho nên kịp thời biết được chuyện này, lại đoán biết được lòng người, cho nên mới đoán ra phản ứng của Dương Phàm, nhưng lại không biết Thái Bình công chúa sở dĩ có thể đoán được hắn có phản ứng mãnh liệt như vậy, là bởi vì nàng hoàn toàn biết rõ năm đó ở phủ Đào Nguyên đã xảy ra chuyện gì, nàng biết bi kịch ngày hôm nay, Dương Phàm sẽ đồng cảm.
Bởi vì không có mệnh lệnh của Thái Bình công chúa, bọn thị vệ và tám nữ đô vật vừa nãy còn ngăn cản Dương Phàm, đứng ở xung quanh xa giá, nhìn thấy Dương Phàm ra ngoài những vẫn không nhúc nhích. Dương Phàm dắt con ngựa của mình, xoay người lên ngựa, đi về phía xa xa với lí tưởng làm việc nghĩa không được phép chùn bước.
Trong xe, Thái Bình công chúa nhìn màn kiệu không ngừng đong đưa, khẽ thở dài, buồn bã nói:
- Ôi! Sao ta lại thích một con trâu lỗ mãng đầu đụng phải tường nam cũng không chịu quay đầu thế này...