Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạp kỹ đầu đường, náo nhiệt phi thường.

Nhưng náo nhiệt thì cũng phải ở cùng với người có hứng thì mới có thể cảm nhận được thú vị trong đó, Dương Phàm bây giờ cùng với Thái Bình công chúa dạo bước trên đường, không biết nên như thế nào mới lãng mạn.

Toàn thành đèn dầu đốt sáng, trên phố dài sáng như ban ngày, cảm giác đó đối với Dương Phàm mà nói, không có cảm giác được thưởng rượu ngọt, như mộng như ảo như đêm trước.

Tâm trạng Thái Bình công chúa lúc này so với Dương Phàm còn thấp hơn một chút, lời nói tỏng lúc vô ý của vài nữ tử kia khiến nội tâm nàng từ vui mừng trở nên trống rỗng. Nhớ tới huynh trưởng, nhớ tới Lý gia, nhớ tới vận mệnh của mình còn chưa biết, nàng liền thấy buồn bực nan giải.

- Chúng ta đi Thiên Tân Kiều đi.

- Chỗ này ầm ĩ quá.

Hai người gần như không hẹn mà cùng nói, lời tuy không quá giống nhau, nhưng ý tứ cũng là một.

Vì thế, bọn họ xoay người, hướng về Thiên Tân Kiều.

Từ xa đã có thể thấy được Thiên Tân Kiều rồi, ngọn đèn dầu ở đầu cầu khiến cây cầu uyển chuyển được tô đậm thêm giống như ánh trăng cong cong ở chân trời.

Đúng lúc này, một vị phu nhân cùng với một thiếu niên vội vàng chạy tới, đối diện với Dương Phàm và Thái Bình đi tới, bởi vì gần như trước mắt, suýt nữa thì đụng vào nhau.

Trên con đường dài vốn người qua người lại, Thái Bình công chúa dừng lại muốn hưởng thụ chút không khí của dân gian, tám người nữ hộ vệ kia không thể đem bất cứ ai lôi kéo công chúa mà đuổi đi hết được.

Chỗ này là dưới chân thiên tử, tình huống bình thường cũng sẽ không mạo muội xông ra chưa kịp nói hai câu đã vội lao lên đánh người, mặc dù thấy người phụ nữ này đang rất gấp, nhưng bản thân bà ta là một phụ nữ, lại còn đem theo một hài tử chưa tới tuổi thành niên, nên tám vị nữ hộ vệ chưa lộ diện để đuổi đi.

Lúc này thấy bọn họ suýt nữa đụng phải công chúa, mới có hai nữ hộ vệ định tiến lên bảo vệ, Dương Phàm thấy người phụ nữ kia vội vã tránh né Thái Bình, xém chút nữa là té ngã, liền vội vàng giơ tay ra đỡ, thấy y phục và kiểu tóc là của một người đã kết hôn, liền chậm rãi nói:
- Đại nương cẩn thận một chút.

- Đa tạ lang quân.

Phụ nhân kia hướng về hắn nói cảm ơn, kéo đứa trẻ kia lên vừa định chạy đi, phía sau liền mau chóng xuất hiện ba người truy đuổi, trong đó có một người lấy cây quạt chĩa về phía nàng, reo lên:
- Nương tử đừng chạy!

Y bước hai ba bước tiến lên trước, giơ tay ra cản phụ nhân kia lại, cười ha hả nói:
- Vị nương tử này, Phan mỗ ta cũng không phải là cọp ăn thịt người, haha, chỉ muốn mời nàng uống chén rượu thôi, hà tất phải vội đi như thế?

Phụ nhân kia vừa tức vừa vội nói:
- Nô gia là đàn bà của người ta, vốn không quen biết với túc hạ, cùng ngài uống rượu gì chứ? Thật là không biết lễ nghĩa, mau mau tránh ra.

Tên họ Phan kia nhướn mày, nháy mắt cười nói:
- Ban đầu không quen cũng không sao, uống chút rượu rồi chẳng phải là quen rồi sao?

Dương Phàm và Thái Bình công chúa liếc nhìn một cái, lại không ngờ đi đến đầu cầu này, lại gặp tình huống trêu ghẹo dân nữ buồn nôn này. Nhưng mà, càng ghê tởm thì càng dễ thấy, nhuyễn công mười trượng, đại thiên thế giới, dương xuân bạch tuyết tuyệt không phải là vấn đề sinh tồn. Cho nên Khổng lão phu tử nói:
- Ngô vị kiến hảo đức như hao sắc giả dã. Dịch nghĩa là: Chưa thấy ai yêu cái đức mà giống như yêu cái đẹp vậy.

Cũng may chỗ này là cạnh sườn của đầu cầu, ánh đèn không đủ rõ ràng, Thái Bình công chúa cải nam trang đứng ở bên cạnh Dương Phàm, người nọ vội vàng nhìn lướt qua, không thấy rõ vẻ đẹp của nàng, bằng không e là trận thị phi này sẽ bị Thái Bình công chúa lấy ra trêu chọc.

Vừa thấy tình hình như vậy, Dương Phàm và Thái Bình công chúa không khỏi nghiêm túc liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, người phụ nữ này dáng người lả lướt thon thả, màu da trắng nõn, eo thắt đai lưng nhỏ nhắn, cổ thon dài, nhìn trong sáng xinh đẹp. đoán tuổi của nàng, chắc khoảng hai mươi sáu tuổi, bộ dáng đoan trang nhà tuệ, lộ ra vẻ đẹp khác thường.

Bất kể là ánh mắt đẹp như xuân thủy hay làn da trắng nõn như ngọc của nàng, cả người đều tản ra một loại khí tiết tinh khiết tỏa từ trong ra ngoài, bởi vậy vẻ đẹp đoan trang này cũng vô cùng động lòng. Thiếu niên đứng bên cạnh nàng, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đầy đặn, có lẽ là đệ đệ.

Lại nhìn qua tên thanh niên họ Phan cầm quạt kia, cũng khoảng hai bốn hai lăm tuổi, bộ dạng cũng không xấu, mặt mày lộ chút thanh tú, chỉ là ánh mắt và vẻ mặt kia như cười như không, luôn mang theo vài phần hương vị bỉ ổi.

- Dưới chân thiên tử, sách lãng càn khôn, túc hạ xin hãy tự trọng.
Phụ nhân xinh đẹp nhíu mày nói dứt lời, kéo thiếu niên kia định đi, tên họ Phan cười ha hả, giơ tay ngăn lại, hai người ở phía sau vừa theo kịp liền một trái một phải kẹp chặt lấy nàng.

Thấy tình cảnh này, Dương Phàm và Thái BÌnh công chúa liền không vội bỏ đi. Dương Phàm ngày thường ở trên phố cũng đã gặp trường hợp hài môn công tử hoặc là lưu manh vô lại thấy nữ tử xinh đẹp là sẽ tiến lên chọc ghẹo không ra gì, Thái Bình công chúa thì chưa từng có cơ hội nhìn thấy cảnh như vậy, lúc này liền dừng chân, ở một bên nhìn.

Chỉ vài ba câu của đôi bên, Dương Phàm và Thái Bình công chúa liền nghe hiểu được đại khái sự tình.

Hóa ra phu nhân này không phải là tỷ tỷ của thiếu niên kia, mà là mẹ. thiếu niên kia đã mười ba mười bốn tuổi, như vậy tính ra, mỹ phụ kia hẳn là tướng mạo còn trẻ hơn so với tuổi thật của mình vài năm. Mẹ con bọn họ cũng là thừa dịp đêm Thất Tịch đi ra ngoài du ngoạn, chưa từng nghĩ sẽ gặp tên biến thái họ Phan này.

Tên họ Phan này tên là Phan Quân Nghệ, hôm nay cũng đem theo hai người hầu đi ngắm cảnh. Ngay từ đầu y đã chọn chỗ đông người mà đi, trong đám đông chen chen chúc chúc, cọ cọ vào cặp mông của nữ tử này, đụng chạm vào cặp vú của vị cô nương kia, vui vẻ như mở cờ trong bụng. Y đang cao hứng, liền thấy vị mỹ phụ này dắt theo đứa con đi dạo phố.

Nói tiếp, tên Phan Quân Nghệ này cũng có gu thưởng thức, đại khái là bình thường nữ nhân lẳng lơ xinh đẹp mà diêm dúa thì thấy nhiều rồi, bây giờ gặp một phu nhân bộ dáng đoan trang thông tuệ, giống như một thực khách ăn thịt cá tới mức buồn nôn, bỗng nhiên thấy một mâm đồ ăn canh rau nước trong veo, lập tức tham ăn đến chảy nước miếng.

Kỳ thật y cũng rất cẩn thận, cố ý đi theo nương tử này vòng vo cả nửa ngày, thấy nàng chỉ dẫn theo một đứa con trai, bên cạnh ngay cả hầu gái nha hoàn đều không có, liền hiểu ra là con nhà nghèo cửa hẹp, bỗng to gan hẳn lên, lúc này mới nảy sinh ý nghĩ đồi bại. trên đường đuổi theo, trêu chọc, thú tính Phan Quân Nghệ nổi lên, thật là có chút không kềm chế được.

Ban đầu Thái Bình công chúa còn có chút tò mò, tới khi nghe rõ đầu đuôi chuyện xảy ra, lập tức lộ ra thần sắc khinh bỉ, khẽ sẵng giọng với Dương Phàm:
- Người còn đứng ở đây mà nhìn cái gì? Còn không lên đánh cho tên khốn kia cút đi.

Dương Phàm liếc mắt nhìn nàng, thầm nghĩ:
- Người đường đường là công chúa điện hạ, lại có bát kim cương hộ giá, chỉ cần nói một tiếng, còn không kêu hắn lập tức biến mất? Cần gì phải sai ta làm chứ?

Ai ngờ ở trong lòng Thái Bình công chúa, lúc này lại không có chút ý nghĩ là sai khiến Dương Phàm, mà thật ra là nữ tử bình thường thấy chuyện này, theo bản năng liền hướng về người nam nhân của mình để tìm kiếm sự ủng hộ, về phần chính nàng ta có khả năng ngăn cản hành vi này thì cũng không để ý tới.

Dương Phàm vốn cũng có ý định ngăn lại, nghe Thái Bình công chúa nói xong, liền tiến lên một bước, quát:
- Dừng tay!

Tên Phan Quân NGhệ kia ép mỹ phụ kia đến góc tường, đứa con trai nàng ta đang phẫn nộ chửi bậy cũng bị một tên gia đinh khóa tay ở một bên, đang định giơ tay ra vuốt cái cằm mượt mà đáng yêu kia, bỗng nghe Dương Phàm hét lớn một tiếng, nghiêng đầu lại nheo mắt nhìn hắn, sắc mặt liền trầm xuống, lạnh lùng thốt lên:
- Các hạ, đường này rộng mở vô cùng, hãy đi đường của ngươi đi, đừng xen vào việc người khác.

Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đối thuật mà nói, đây cũng không phải là việc vớ vẩn. Nếu nhìn thấy rồi, ta mà không quản, thì có hơi thiệt thòi với cương vị.

Nói xong liền tiến lên một bước, tay đặt lên vai Phan Quân Nghệ, hơi dùng lực, Phan Quân Nghệ đau đến kêu lên, nhanh chóng thả tay. Dương Phàm vẫn nắm lấy bờ vai hắn như trước, nói với vị phụ nhân kia:
- Đại nương đưa con rời khỏi đây đi.

Phụ nhân kia vừa kinh vừa sợ, vội vàng nói lời cảm tạ với Dương Phàm, lại lo sợ nhìn đứa con, con của nàng ta bây giờ đang bị một tên gia đinh của Phan Quân Nghệ túm chặt.

Thái Bình công chúa cầm cây quạt lắc lắc, một nữ tướng ăn mặc như nam tử liền xuất hiện, giơ tay vỗ lên vai tên gia đinh kia, tên đó quay đầu nhìn lại, một nắm đấm liền bay đến trước mặt, “bịch” một tiếng, trên mặt hắn ta tựa như mở cả phường nhuộm, đủ mọi màu sắc rơi xuống.

Hắn ta não nhất thời mơ hồ, ngã ngửa mặt trên đất, lúc lồm cồm bò dậy mới cảm thấy một trận đau đớn, định mở mồm ra chửi, đột nhiên phát hiện hàm răng thiếu thiếu, giơ tay sờ sờ, chỉ được một bàn tay đầu máu, hóa ra hàm răng đã bị đánh rớt mấy cái.

Phụ nhân kia chỉ là nữ tử một gia đình tầm thường, không gặp tình cảnh như vậy, vừa thấy đứa con thoát thân, liền vội vàng dắt tay đứa nhỏ, vừa vội vàng nói lời cảm ơn với Dương Phàm và Thái Bình công chúa, vừa vội vàng rời đi.

Phan Quân Nghệ thấy bọn này còn bá đạo hơn mình vài phần, không khỏi giận tím mặt nói:
- To gan lắm, mấy tên cẩu nô đầu đường cũng dám đánh bị thương người hầu của bổn công tử. Bổn công tử phải đưa các ngươi tới phủ Lạc Dương ăn gậy mới được.

Thái Bình công chúa không kiên nhẫn nói với Dương Phàm:
- Ngươi muốn thăng đường thẩm án ở chỗ này sao? Còn không mau bảo bọn chúng cút đi.

Dương Phàm cười ha hả, bàn tay nắm vải Phan Quân Nghệ liền trượt xuống phía sau cổ y, bàn tay to khẽ bóp mạnh, Phan Quân Nghệ nhất thời ngay cả sống cũng không nói rõ được, bị nghẹn tới ho khan.

Tên người hầu kia thấy thế, sợ lang quân nhà mình bị thiệt, khẩn trương kêu lên:
- Dừng tay! Lang quân nhà ta là tiểu công tử của Lại Bộ Khảo Công Viên ngoại Lang gia, ngươi dám vô lễ như vậy.

Dương Phàm ồ lên một tiếng, nói:
- Hóa ra còn là người xuất thân nhà quan, hành vi xấu hổ như vậy, thật sự làm nhục danh tiếng gia đình nhà ngươi. Bổn quan sẽ thay cha hắn giáo huấn hắn một phen.
Nói xong hắn giơ chân lên, đá “bịch” một tiếng vào mông Phan Quân Nghệ.

Dương Phàm một cước này cũng không kìm lực, Phan Quân NGhệ đau đến kêu lên, Dương Phàm lấy mông của Phân Quân Nghệ làm quả bóng cao su, giống như đang biểu diễn kỹ thuật đá bóng vậy, một chân trong khoảnh khắc đã đá liền mười bảy mười tám cước, cuối cùng buông vai Phan Quân Nghệ ra, dùng sức bồi thêm một cước, đạp Phan Quân Nghệ lao thẳng tới trước, té nhào úp mặt xuống đất.

Dương Phàm hừ một tiếng nặng nề, vỗ phủi bên hông nói:
- Bổn quan là Hình Bộ đấy, ngươi nói xem có quản được chuyện này không? Còn để bổn quan thấy các ngươi ỷ quyền thế khi nam bá nữ, để cho các ngươi đẹp mặt, đợi đến lúc đem các ngươi vào nha môn ăn gậy rồi, chỉ sợ mặt mũi của cha ngươi cũng không còn ưa nhìn nữa đâu. Cút!

Mắt thấy thân thủ của người này, lại nghe nói hắn là quan viên Hình bộ, hai tên gia đinh kia biết hôm nay đụng trúng tấm sắt rồi, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ tiến lên đỡ Phan Quân Nghệ dậy rồi bỏ đi mất dạng. Dương Phàm vỗ tay đi lại, Thái Bình công chúa cười dài nói:
- Uy phong lớn quá!

Dương Phàm lắc đầu nói:
- Chỉ là một phần tử thoái hóa có văn hóa, ỷ vào gia thế ức hiếp người lương thiện mà thôi, có gì mà đáng nói là uy phong.

Thái Bình công chúa cười một tiếng, chỉ cây quạt nhỏ về phía trước, nói:
- Ừ, thuyền đậu chỗ này, chúng ta đi qua đi.

Hai tên gia đinh Phan phủ sợ công tử mình chịu oan ức, đem Phan Quân Nghệ chân không chạm đất chạy đi thật xa mới buông y ra, Phan Quân Nghệ hai chân vừa chạm đất, liền hung hang tát một cái vào mặt tên gia đinh chưa bị thương, hung dữ mắng:
- Đồ ngu ngốc vô dụng.

Y cật lực phủi lên cái áo bào dính đầy bùn đất, nói:
- Sau này ít báo danh đi, ngươi muốn phá hỏng thanh danh của cha ta sao?

Tên gia đinh kia vâng dạ đáp lời, Phan Quân Nghệ quay đầu lại, nhìn về bóng dáng đang hướng về bến tàu, nghiến rang nghiến lợi nói:
- Hình bộ thật sao? Hừ! Đợi lão tử ta tra ra ngươi là ai, nhất định khiến ngươi đẹp mặt!

Tên gia đinh bị người hầu công chúa đánh một quyền cho khắp mặt sung lên đang đỡ cái mũi bị đánh tới méo đi, vẻ mặt đưa đám nói:
- Lang quân, chúng ta về phủ thôi.

- Không về!

Vẻ mặt Phan Quân Nghệ đầy ác khí nói:
- Lão tử ta vô duyên vô cớ ăn một cú thua đau như vậy, chuyện này cứ như vậy là xong sao? Ta không ngủ với nữ nhân kia được, cục tức này không nuốt trôi được. Đuổi theo cho ta, nhất định phải tìm được nàng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK