Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Mộ Lam nói:
- Bọn họ không có khả năng thành công! Triều đình đã đáp ứng điều kiện của Đột Quyết rồi, những hộ ở eo sông Lục Châu đang chuẩn bị được giao lại cho bọn họ!

Sở Dật lại nói:
- Nhân khẩu ở Hà Bắc gấp mấy lần ở eo song Lục Châu, của cải gấp hàng trăm lần eo sông Lục Châu, So sánh hai bên, cái nào là miếng thịt béo hơn? Quan trong hơn là, triều đình cũng không đồng ý cắt phủ Thiền Vu cho hắn, nếu bọ họ có thể chiếm Hà Bắc, thử hỏi eo song Lục Châu còn hấp dẫn không?

Lý Mộ Lam không nói.

Mã Kiều vội la lên:
- Đại tướng quân nên lập tức báo tin này cho hoàng thượng, mời bệ hạ định đoạt!

Lý Đa Tộ chậm rãi ngồi xuống ghế, ngồi yên, nghiêm trọng nói:
- Triều đình có thể làm gì? Cắt nhường Thiền Vu Đô Hộ Phủ sao? Cho dù triều đình chịu cắt nhường thì cũng không hấp dẫn bằng Hà Bắc rộng lớn. người Đột Quyết tham lam, một khi triều đình nhượng bộ, bọn họ sẽ càng được thể, được một tấc lại muốn thêm một thước, càng muốn nhiều hơn!

Hơn nữa, người Đột Quyết và người Khiết Đan vẫn chiến tranh không ngớt, cho nên bọn họ vốn không trông đợi người Khiết Đan có thể liên thủ với bọn họ, nhưng hiện giờ, người Khiết Đan chủ động đề xuất liên minh, người Đột Quyết rất có thể sẽ đồng ý, không kịp nữa… bọn họ đã phái sứ giả đi, không đợi triều đình nghĩ ra biện pháp đối phó, không đợi triều đình phái sứ giả đến, thậm chí không để chúng ta kịp đưa tin về triều đình, người Đột Quyết có thể đã tiến đánh Hà Bắc!

Các tướng lĩnh ngơ ngác nhìn nhau, niềm vui do tin Lý Tận Trung chết bỗng trở thành hư không.

Trong phòng yên tĩnh sau một lúc lâu, Dương Phàm đột nhiên nói:
- Tại sao chúng ta không thử một chút? Có lẽ sự tình đã không thể xoay chuyện, nhưng cho dù chỉ còn một tia hy vọng, cũng có thể thử một chút!

Lý Đa Tộ ngẩng đầu, mệt mỏi đưa tay ấn huyệt thái dương, nhẹ nhàng hỏi:
- Chúng ta có thể thử cái gì?

Dương Phàm nói:
- Chúng ta cũng phái người đưa tin!

Mã Kiều kinh ngạc nói:
- Chúng ta phái người đưa tin, để làm gì?

Dương Phàm nói:
- Thắng bại của chiến tranh không chỉ quyết định ở trên chiến trường. ta mặc dù không am hiểu binh pháp nhưng cũng biết Tôn Tử từng nói một câu: “thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ hạ công thành.”

Mã Kiều trừng mắt nhìn, không hiểu ý. Không chỉ có gã, Sở Dật và Lý Mộ Lam cũng không hiểu lắm, để cho bọn họ đánh nhau thì còn được, chỉ huy đánh giặc cũng được, mặc dù không biết chữ, lăn lộn ở trong quân đội cả đời, cũng có chút kinh nghiệm chinh chiến, nhưng cái gì ở tầng cao hơn bọn họ không hiểu được.

Lý Đa Tộ trầm ngâm, nói ra suy nghĩ của mình, cũng là giải thích cho mấy viên ái tướng:
- Thượng binh phạt mưu. Dựa vào mưu lược trong chính trị, kinh tế, văn hóa và ngoại giao, không để xung đột giữa hai bên trở nên gay gắt đến nỗi không thể cứu vãn mới cố gắng hóa giải chiến tranh, điều này là không thể làm được!

Dương Phàm gật gật đầu:
- Đột Quyết tuy là một quốc gia nhưng không khác gì một ổ cường đạo. Trong con mắt của họ chỉ có ích lợi. bọn người như vậy, rất khó có thể dùng thủ đoạn nhẹ nhàng để thu phục, nhất là chúng ta hiện giờ đang ở trong hoàn cản xấu.

Lý Đa Tộ nói:
- Kỳ thứ phạt giao, là khi hai bên đã đến giai đoạn xung đột, rất có thể đi đến giai đoạn dùng vũ lực, một mặt thể hiện sự mạnh mẽ của mình và thể hiện sự tin tưởng sẽ chiến thắng, khiến đối thủ cảm thấy họ không thể thắng được, sau đó thông qua ngoại giao, tiến hành đàm phán, do đó không cần vũ lực mà vẫn đạt được mục đích.

Dương Phàm nói:
- Một khi tiến vào giai đoạn phạt binh, chúng ta lập tức hai mặt thụ địch, có lẽ không chỉ có hai phía, nếu người Hề thấy người Đột Quyết tham gia, rất có thể sẽ dũng khí trào dâng, vì tranh quyền lợi mà phát đại quân về phía nam, hơn nữa Thổ Phiên sợ rằng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này mà tạm gác tranh chấp nội bộ sang một bên, đến chỗ chúng ta kiếm một chén canh. Cho nên, hiện giờ chỉ có thể phạt giao!

Lý Đa Tộ cười khổ nói:
- Phạt giao như thế nào? Chúng ta có tư cách phái sứ giả đến Khiết Đan sao? Nếu bọn họ yêu cầu gì, chúng ta có tư cách thể hiện sự đồng ý hay là cự tuyệt thay cho triều đình sao? Nếu đưa tin về triều đình, rất có thể không kịp thời gian.

Dương Phàm suy nghĩ một chút nói:
- Đàm phán, chúng ta không có tư cách. Nếu… là phái người đi thúc giục bọn họ đưa quân đến tập kích đường lui của người Khiết Đan thì sao? Điều kiện để cho họ xuất binh trợ giúp thảo phạt quân Khiết Đan là triều đình sẽ đáp ứng trả lại eo sông Lục Châu, hiện tại bọn họ không phát binh, mà Đại tướng quân hiện tại là thống lĩnh quân sự phía bắc, có quyền phái người đi lo việc phối hợp tác chiến, phải không?

Lý Đa Tộ ngẫm nghĩ một lát, gật đầu nói:
- Điều này là có thể. Tuy nhiên, người Khiết Đan đã cho họ một điều kiện không thể từ chối, bọn họ chắc chắn sẽ bị cám dỗ, chúng ta còn muốn phái người đi xúi giục họ xuất binh, bọn họ có thể đồng ý không?

Dương Phàm cũng là nhất thời nảy sinh ý tưởng, nghe thấy ý kiến này không khỏi nhíu mày. Các tướng lĩnh trong trướng soái đều đau khổ suy tư, đám người Sở Dật tuy không đầu óc suy nghĩ ngoại giao giỏi, nhưng dính đến những công việc cụ thể, vẫn có thể sử dụng những kinh nghiệm của mình cố gắng nghĩ biện pháp.

Sau khi Mã Kiều suy nghĩ một lúc lâu, thì thào lẩm bẩm:
- Vậy trừ khi là người Khiết Đan không thắng được rồi, người Đột Quyết biết là giúp bọn chúng cũng không có lợi gì nữa mới có thể quay ra giúp chúng ta, bằng cách này, vừa có thể khiến cho triều đình chiếu theo ước định trả lại eo sông Lục Châu cho bọn họ, lại có thể khiến họ đến chỗ tốt hơn của người Khiết Đan, không chỉ những người ngèo bọn họ, ngay cả những người mất tích, thảo nguyên mờ rộng lớn đi cả ngày cũng không nhìn thấy được vài người, bất kể là người hay là gia súc, đều là thứ họ cần.

Sở Dật tức giận lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi nằm mơ hả? Nếu người Khiết Đan thua rồi, chúng ta còn cần phải nhờ tới bọn họ xuất binh sao? Thật là ngốc!

Mã Kiều mặt đỏ tía tai biện bạch:
- Không phải ta đang giả thiết sao? Nếu không như vậy thì người Đột Quyết đồng ý đứng cùng phe với chúng ta sao?

Sở Dật nói:
- Giả thiết không có chút thực tế, ngươi đúng là đồ ngốc mà…

Hai người đng cãi nhau, Dương Phàm đột nhiên vỗ đùi, hét lớn:
- Ý kiến hay!

Mọi người đều ngẩn ra, Sở Dật và Mã Kiều ngừng cãi nhau, cùng nhau truy hỏi:
- Ngươi nghĩ ra cách rồi?
Bọn họ đều tin tưởng vào Dương Phàm túc trí đa mưu, không thể so được với Gia Cát Lượng nhưng so với bọn họ, hẳn là có đầu óc hơn nhiều.

Dương Phàm chỉ Mã Kiều, nói:
- Chính là ý kiến của ngươi!

Mã Kiều vừa nghe, nhếch môi mừng rỡ:
- Huynh đệ đúng là huynh đệ, thời khắc quan trọng biết giúp đỡ ta!

Sở Dật không vui nói:
- Dương giáo úy, không phải ngươi nói đùa đấy chứ? Cách của hắn làm sao dùng được?

Dương Phàm vẫn cười nói:
- Chính là ý kiến người Đột Quyết cảm thấy người Khiết Đan đã không thể thắng rồi!

Sở Dật nói:
- Người Khiết Đan thua rồi thì cần gì người Đột Quyết xuất binh nữa. Cần người Đột Quyết xuất binh chứng tỏ triều đình không đủ sức để chống đỡ người Khiết Đan, bọn họ làm sao tin tưởng lời nói của chúng ta?

- Chủ ý này rất khả thi!

Lý Đa Tộ trầm giọng nói:
- Binh bất yếm trá, phải có cách khiến họ tin, Dương giáo úy, ngươi nghĩ ra cách gì rồi?

Dương Phàm nói:
- Mạt tướng có ý kiến, chỉ có điều chưa nghĩ được triệt để, Đại tướng quân giúp mạt tướng suy nghĩ thêm một chút.

Lý Đa Tộ nói:
- Vừa rồi nghe các ngươi nói, ta đã nghĩ ra một cách!

Dương Phàm biết rằng tuy mình có rất nhiều ý tưởng kỳ diệu, nhưng căn bản vì không có kiến thức quân sự căn bản, lại không tinh thông, vì vậy khi thực hiện sẽ có lỗ hổng, nhưng Lý Đa Tộ thì không như vậy, ông ta có thể bổ sung vào chỗ khuyết, khiến kế hoạch của mình trở nên hoàn mỹ.

Dương Phàm lập tức hưng phấn nói:
- Đại tướng quân có cao kiến gì?

Lý Đa Tộ nói:
- Nói với người Đột Quyết, chúng ta đã đem quân chủ lực bao vậy người Khiết Đan, nhưng tiêu diệt bọn họ cần có thời gian. Bởi vì hiện giờ trong tay bọn chúng đang có số lượng lương thực lớn, tạm thời không lo lắng không có lương thực, nếu miễn cưỡng giao tranh sẽ gây ra tổn thất lớn. bởi vậy, phải cần người Đột Quyết thực hiện lời hứa, xuất binh tấn công đường lui của người Khiết Đan, khiến lòng quân Khiết Đan dao động, không đánh mà thua.

Dương Phàm nghiêm túc suy nghĩ một lát, nói:
- Nói như vậy, cần điều động quân đội để phối hợp, tránh khiến cho người Đột Quyết phát hiện điểm kỳ quái.

Lý Đa Tộ gật đầu nói:
- Điều này thì không có vấn đề, ta hiện tại quản lý quân đội phía bắc, có thể điều động các bộ phận, phối hợp cùng hành động.

Dương Phàm hưng phấn nói:
- Nếu như vậy, cách này rất khả thi, chúng ta bàn bạc kỹ lại một chút để đánh thắng trận chiến ngoại giao này!

Nói kế hoạch này có khả năng thành công, các tướng lĩnh đều hưng phấn lên, ngồi cùng một chỗ để cùng cân nhắc điều chỉnh kế hoạch một cách tỉ mỉ.

Lý Mộ Lam nói:
- Triều đình vì bảo đảm sức chiến đấu của Võ Lâm Vệ, thường điều tân binh thay nhau đến bảo về biên giới, và chiến đấu cùng với kẻ thù ở bên ngoài, ta từng mấy lần phụng mệnh điều quân, đưa những tân binh này tới biên giới, nên đối với người Khiết Đan và người Đột Quyết cũng có hiểu một chút.

Theo ta được biết, bởi vì, ở biên giới thường có chiến tranh, tuy rằng đều là ở quy mô nhỏ, số người chết không nhiều, nhưng quân dân vùng biên giới của ta và người Đột Quyết thù địch nhau, từ rất lâu và đã trở thành kẻ thù truyền kiếp. nếu chúng ta phái sứ giả đến, rất có thể bị những bộ lạc nhiều năm sinh sống tại biên giới thù hận hoặc là giêt sứ giả hoặc chỉ cần cố ý tạo trở ngại để cản đườn chúng ta, vậy cũng hỏng đại sự rồi. thứ chúng ta đang tranh giành với người Khiết Đan bây giờ chính là thời gian.

Lý Đa Tộ nói:
- Vấn đề này, ta đã nghĩ ra cách rồi, còn khó khăn gì khác không?

Sở Dật nghĩ nghĩ một lát nói:
- Còn có một vấn đề, nếu đàm phán thành công thì kế tiếp chúng ta sẽ làm gì? Nếu như đàm phán thất bại thì phải làm gì? Những điều này nhất định chúng ta phải bàn bạc cho kỹ. binh mã của chúng ta xảy ra tình huống nào. Nếu người Đột Quyết xuất binh tấn công chúng ta, mới có thể kịp thời ứng phó, hoặc nếu người Đột Quyết xuất binh giúp ta, thì phải nhanh chóng triển khai tấn công như thế nào, tránh cho người Khiết Đan lợi dụng sơ hở mà chạy thoát!

Lý Đa Tộ chậm rãi gật đầu khen:
- Sở lang suy nghĩ rất thấu đáo, chúng ta không thể nước đến chân mới nhảy, nếu đàm phán thành công mà chúng ta không thể nắm bắt thời cơ mà chiến đấu, rất có thể người Đột Quyết sẽ quay lại hợp tác với người Khiết Đan. Truyện này nhất định phải tính kỹ!

Mã Kiều nhìn thấy Sở Dật được Đại tướng quân tán thưởng như vậy, lòng háo thắng nổi lên, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cũng nói:
- Còn có một vấn đề, Võ Ý Tông trốn tới Tương Châu, việc này cả phía bắc ai ai cũng biết mà chê cười. Mặc dù đã bị Hoàng thượng nghiêm khắc răn dạy, hắn đã trở lại, nhưng vẫn lề mề không dám ra nghênh chiến với địch, phải làm sao với người này? Nếu hắn không thể phối hợp, vẫn chạy trốn như trước, người Đột Quyết chỉ cần nhìn biểu hiện của hắn liền biết chúng ta đang nói dối.

Lý Đa Tộ khẽ cười, gật đầu nói:
- Không tồi! Điều này thiếu chút nữa là bản tướng quân không để ý tới, phải nghĩ biện pháp để Võ Ý Tông đứng lên, khiến hắn phối hợp với chúng ta. Nói cách khác, trong tay hắn có mười vạn đại quân, không thể giấu được cũng không có chỗ trốn, rõ ràng là một cái loa nói với mọi người biết tình hình chiến đấu của ta với địch. Vấn đề này nhấy định phải giải quyết! còn có điều gì không?

Dương Phàm không ngờ tới kế hoạch của hắn tuy rằng khả thi nhưng còn có nhiều lỗ hổng như vậy cần giải quyết, không khỏi nhíu mày. Nghe Lý Đa Tộ nói, các tướng lĩnh cẩn thận suy nghĩ một lát, đều lắc đầu.

Lý Đa Tộ thấy không có người trả lời, liền chính mình bổ sung;
- Còn có một vấn đề, cũng là vấn đề quan trọng nhất!

Các tướng lĩnh đều dựng tai lên nghe, Lý Đa Tộ nói:
- Chúng ta làm nhiều việc như vậy, trải bằng hết các nẻo đường, mục đích là gì? Mục đích là thuyết phục người Đột Quyết xuất binh, khiến họ đứng cùng một phe với chúng ta, cùng nhau giải quyết vấn đề người Khiết Đan phiền toái này. Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng, gặp đủ các vấn đề.

Phạt giao, phạt giao, tất cả mọi thứ đều là bề ngoài, quan trọng một chữ “giao” trong đó. Người gánh trọng trách sang Đột Quyết đàm phán là quan trọng nhất, người đó nhất định phải đối phó được với tên cáo già Mặc Xuyết đó, đối phó được với đặc phái viên Khiết Đan, có thể tùy cơ ứng biến, có tài ăn nói giỏi, thuyết phục được người Đột Quyết, người như vậy, tìm ở đâu?

Trướng soái lập tức trở nên yên tĩnh, Dương Phàm cau mày sâu hơn, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra người thích hợp như vậy. Dù sao hắn cũng chỉ ở trong quân đội một thời gian ngắn, không quen biết nhiều người, nghĩ cũng không ra người nào có thể phù hợp, ngẩng đầu lên, liền thấy bọn người Mã Kiều đang như hổ đói rình mồi đang trừng mắt nhìn hắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK