Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi phi nói: - Lang quân, chàng nên đi rồi!

Lý Hiển chần chừ nói: - Nhưng không biết ý mẫu thân thế nào, nếu ta tùy tiện ra mặt, chọc giận mẫu thân thì

Vi phi nói: - Thì lại làm sao? Cho dù kết cuộc của Dương Phàm có như thế nào, chàng cũng phải đi. Chàng cũng không phải bình bình an an mà trở về kinh thành, nếu là kẻ khác tới đón chàng hồi kinh, chàng bây giờ chưa chắc ngồi tại nơi này, chứ đùng nói được làm thái tử, hoàng đế không muốn tha cho hắn, chàng đi cầu bà ấy, có làm sao đâu?
Lý Hiến nói: - Nhưng ta nghe nói, chuyện đó, là vì mẫu hậu đã hạ tử lệnh, ta sống hắn sống, ta chết hắn chết, hắn mới bất chấp nguy hiểm tới đón ta hồi kinh, cũng không phải là trung thành gì với Lý gia ta, Trọng Nhuận từng nói, hắn với Lương Vương rất thân thiết.

- Chàng quá hồ đồ rồi!

Vị phi tức đỏ mặt nói: - Đừng quan tâm tới mục đích ban đầu của hắn, quan trọng là hắn đã làm những gì. Nếu chàng là hoàng đế chẳng những chàng lại phải moi tim của người khác xem hắn có phải trung thần hay không sao? Nhưng việc hắn làm vì nước vì dân đều có lợi cho chàng, vậy nhất định phải thưởng!
Dương Phàm vì cái gì mà bảo vệ chàng không trọng yếu, quan trọng là hắn đã bảo vệ tính mạng chàng. Hiện giờ Dương Phàm đang gặp nạn, nếu chàng không biết thì thôi, hiện giờ Thiên kỵ đập đầu nhận tội, trong cung ai không biết? Nếu chàng không ra mặt người ta sẽ đánh giá chàng như thế nào? Ngay cả người liều mình đưa chàng về kinh, chàng cũng không bảo vệ được, ai còn tận lực làm việc cho chàng. Cổ nhân còn biết bỏ ra ngàn vàng mua bộ xương ngựa ( biết quý trọng nhân tài), sao chàng lại không hiểu đạo lý này?

Lý Hiền có chút ý động, nhưng nghĩ tới sự uy nghiêm của mẫu thân, trước sau vẫn còn sợ hãi, lắc đầu nói: - Nương tử, việc nàyviệc này chúng ta vẫn đợi thêm một thời gian hãy nói đi.

- Cha, nương!
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên, Lý Khỏa Nhi khẩn cấp chạy đến, khuôn mặt phớt hồng: - Cha, nương có biết chuyện Dương Phàm dẫn binh xông vào đại doanh Kim Ngô vệ không?

Vài vị tỷ tỷ của nàng đã xuất giá rồi, tuổi của nàng không tính quá lớn, còn có thể ở trong cung hai năm nữa, bằng không tất cả khuê nữ toàn bộ xuất giá xác thực cũng khó xem.

Vi phi giận dữ vung ống tay áo, xoay người vào nội thất.

Lý Khỏa Nhi kinh ngạc nhìn bóng dáng mẫu thân, lại nhìn Lý Hiển hỏi: - Cha, nương làm sao vậy?
Lý Hiển phiền não nói: - Đừng nhắc đến nữa, nương con muốn ta ở trước mặt hoàng tổ mẫu thay Dương Phàm cầu tình. Con cũng biết hoàng tổ mẫu của con độc đoán đa đoan, xưa nay nghiêm khắc, ta sao có thể tự làm khó mình?

Lý Khỏa Nhi vừa nghe vậy liền cười nói: - Phụ thân chớ phiền não, thúc phụ đã đi rồi.

Lý Hiến ngẩn ra kinh ngạc nói: - Bát lang? Hắnhắn đi ngự tiền cầu tình cho Dương Phàm?

Lý Khỏa Nhi gật đầu nói: - Đứng vậy ạ! Mới vừa rồi hài nhi thấy thúc phụ vội vã ra khỏi cung thái tử, tiểu nội thị nói, thúc phụ là đi cầu tình thay Dương Phàm.
- Ah

Lý Hiến vuốt chòm râu ngẫm nghĩ mọt chút. Sắc mặt liền lộ ra vài phần cổ quái.

Tại một góc Đông cung điện, nhi tử của Lý Đán đang đợi phụ thân trở về. bọn họ hôm nay vốn muốn rời Đông cung trở về vương phủ. Kết quả xảy ra chuyện Thiên Kỵ dập đầu nhận tội.

Con trai thứ hai của Lý Đán- Lý Thành nói; - Tam lang, ngươi không phải nói Dương Phàm có quan hệ tốt với Võ thị sao, vì sao lại khuyên phụ thân xin tha cho hắn.

Lý Long Cơ hiện đã là một thiếu niên 15 tuổi, môi hồng răng trắng, mày đao mắt phượng, chí khí bất phàm. Nghe nhị ca nói xong, Lý Long Cơ giải thích:
- Nhị lang có điều không biết, ta nghe Cao Lực Sĩ nói, Dương Phàm không chỉ có quan hệ tốt với Võ thị, mà còn vô cùng thân thiết với Bình cô cô. Nhất định phải thu phục người này.

Lý Long Cơ hiện giờ đã sớm không còn là cậu thiếu nhiên trợn mắt oán giận Dương Phàm năm đó vài câu nịnh bợ lấy lòng Võ thị, cuộc sống trong cung mấy năm nay, muốn sống sót trong thế giới lừa gạt ám hại lẫn nhau, đã tạo cho cậu có một cái nhìn xuyên thấu vấn đề.

Lý Long Cơ nói: - Như thế ít nhất có thể thấy rõ, Dương Phàm vẫn còn chưa quyết theo Võ thị hay Lý gia, nếu trong nguy cơ ngày hôm nay, nếu Lý gia chúng ta cứu hắn một mạng, bất kể như thế nào, hắn đã nhận phần ân tình này, hơn nữa trong tay hắn nắm giữ Thiên Kỵ, có sự ủng hộ của hắn, địa vị của Lý gia chúng ta sẽ vững chắc hơn.
Ngũ lang Lý Long Nghiệp không phục nói: - Vậy cũng nên để cho Thất bá đi nói, ông ta mới là Hoàng thái tử đó, sao phải để cho phụ thân chúng ta phải ra mặt?

Lý Long Cơ sủng ái sờ sờ đầu ngũ đệ, mỉm cười nói: - Ngũ lang, đệ phải biết rằng, Thất bá tuy là hoàng thái tử, nhưng không tiện ra mặt. Thất bá đi, hoàng tổ mẫu cho rằng thất bá đang muốn thu phục lòng người, mà phụ thân chỉ là một thân vương, người ra mặt sẽ lợi hơn so với thất bá, ít nhất không bị hiềm nghi muốn mua lòng người.

Lý Đán có sáu người con trai, ngoại trừ đứa con thứ sáu bởi sinh non mà chết yểu, hiện giờ còn năm người con khỏe mạnh. Tình cảm lãnh đạm giữa con cháu trong hoàng thất, tình nghĩa huynh đệ nông sâu khác nhau. Được Võ Tắc Thiên quan tâm chăm sóc, ngũ huynh đệ này từ nhỏ đã ở chung một chỗ, bị vây hãm trong những bức tường lớn của Đông cung, cùng nhau trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi. Vì vậy tình nghĩa huynh đệ vô cùng thân thiết, keo sơn.

Năm huynh đệ của nhà Tương vương phải trải qua những khổ cực mà những huynh đệ trong những gia đình thường dân đã trải qua, đối với bọn họ, câu huynh hữu đệ cung không phải đùa, đó chính là huynh đệ như thủ túc, thân mật khăng khít, huynh đệ hòa hợp, nghĩ khí tình thâm. Trong hoàng thất, có được tình huynh đệ như vậy cũng xem như xưa nay chưa từng có rồi.

Võ Tắc Thiên từ trên Lệ Xuân đài thong thả bước xuống, nhưng trong lòng trăm mối tơ vò.
Vừa rồi qua lời nói và sắc mặt, chân tướng sự tình bà đã hiểu rõ vài phần, điều tra? Thật phải đi điều tra, chỉ sợ những tên đạo tặc kia là thật, nhưng Kim Ngô vệ có ý định vu oan hãm hịa cũng là thật. Với địa vị chênh lệch quá lớn giữa chất nhi cùng Dương Phàm, vậy sao có thể là Dương Phàm cố ý khiêu khích đây.

Ý Tông sai trước, Dương Phàm hành động lỗ mãng theo sau, một bên là Thiên Kỵ, một bên là Kim Ngô vệ, một bên là cận thần của thiên tử, một bên là chất nhi của bà, án này cuối cùng nên phán thành chỉ là hiểu lầm, hay là một bên cố ý hãm hại một bên vi phạm quân kỹ đây?

Theo một góc độ xa hơn, giữa hai nhà Lỹ Võ bà dù có tâm muốn bảo vệ Võ thị, nhưng bức bách đại thế, khác nào trả lại triều chính cho Lý gia. Vì bà hiểu rõ, triệt để vứt bỏ Lý gia, Võ thị không được lòng dân, con cháu của bà không một ai có tài gánh vác trọng trách giang sơn, kết quả tất nhiên Võ thị sẽ bị người dân vứt bỏ.
Cho nên, triều chính trong tay Lý gia, quân đội trong tay Võ thị, bà chỉ có một lực chọn mà thôi. Thành lập Thiên Kỵ, vì muốn cân bằng hai cổ thế lực này, làm cho hoàng đế có lực lượng của chính mình, không chỉ vì hoàng đế mai sau, mà còn vì hoàng đế hiện tại chính là bà.

Theo dự tính của bà, sau khi giành lại quyền lực triều đình, bà sẽ bắt đầu quá trình giành lại quân quyền từ tay Võ thị. Nhưng bà chỉ sợ Võ thị bí quá làm càn, vì tranh đoạt hoàng vị mà gây ra chính biến, ngay cả bà người tạo dựng giang sơn cho Võ thị cũng bị xử lý. Những chuyện này không phải không có khả năng xảy ra, hoàng đế ngay cả nhi tử cầm quân cũng phải đề phòng nghiêm ngặt huống chi là chất nhi.

Ý Tông ỷ thế hiếp người, từng bước ép sát, nếu lúc đó Dương Phàm không bất chấp hậu quả cứu người, những binh sĩ đó sẽ bị Ý Tông hãm hại tới chết, vậy hắn còn có thể lĩnh binh sao? Hắn cũng có cái khổ của mình. Lời nói của Trương Dịch Chi còn văng vẳng bên tai, khinh thành hai mươi bốn vệ quân, trừ Võ Lâm vệ, còn lại đều thuần phục dưới trướng Võ thị, nếu lúc này nghiêm trị Dương Phàm, có hay không nhanh chóng lật đổ Võ thị?

Tuy đây vốn là mục đích của bà, nhưng bà không hy vọng điểm tựa cho sự cân bằng thế lực của hai nhà liền nhanh chóng sụp đổ như vậy, càng không hy vọng khi bà còn tại thế, quân quyền lại rơi vào tay kẻ khác. Thừa Tự bệnh ngày càng trầm trọng hơn, con cháu Võ gia ai cũng hai lòng, còn bà thì sao? Bà đã già, bà sẽ không ngồi yên để những tên hám lợi này xử lý được?

Thiên Kỵ dưới sự dẫn dắt của Dương Phàm có thể đại phá quân doanh của Kim Ngô vệ, quả thật là một đội tinh binh, nếu như loaị bỏ quân cờ cân bằng thế lực như Dương Phàm, thế cục của bà sẽ bị sụp đổ ngay.
Nhưng không phạt hắn làm sao giao phó với quan quân, với bách tính đây.

Muốn chỉ huy, điều phái cấm vệ quân Nam nha phải là người của Chính Sự đường, đồng thời cũng cần cái gật đầu của bà, phàm điều phái mừoi người trở lên, trừ tình huống khẩn cấp, cần phải có " Sắc thư" của Thượng thư tỉnh, Hạ môn tỉnh thay mặt hoàng đế và Hổ phù. Cấm vệ quân Bắc nha dưới quyền của hoàng đế, quy mô nhỏ hơn một chút, nhưng cũng từng bị Dương Phàm điều động, nhưng không có trừng trị

Võ Tắc Thiên nghĩ tới nghĩ lui, băn khoăn nhiều điều, đúng lúc này, Tiểu Hải đi vào bẩm báo: - Thánh nhân, Tương vương cầu kiến.
- Hả?

Võ Tắc Thiên có chút trầm tư. Liền hiểu được nguyên do Tương vương lại đến vào lúc này, vốn không muốn gặp, nhưng nghĩ lại, thay đổi chủ ý nói: - Cho hắn vào đi.

Võ Ý Tông, Dương Phàm đang đứng chờ trước điện liền nhìn thấy Tương vương Lý Đán bước vào Lệ Xuân điện, ước chừng sau hai nén nhang, Lý Đán từ điện bước ra, nhìn chăm chú vào hai người trước mắt. sau khi nhìn sơ qua một lượt, nội thị Tiểu Hải từ trong điện bước qua, đứng trên bậc thang, cất giọng nói: - Bệ hạ có chỉ!

Võ Ý Tông và Dương Phàm hơi cúi người, Tiểu Hải liền tuyên: - Dương Phàm nhanh chóng lệnh Thiên Kỵ hồi quân doanh, binh sĩ trên dưới không được bàn tán về chuyện ngày hôm nay, binh mã hồi doanh, Dương Phàm hồi phủ đóng cửa suy ngẫm!

Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, nếu không bị phạt tại chỗ, tuy có tội, nhưng hậu quả không quá nghiêm trọng, hắn hướng Lệ Xuân đài cúi lạy, xoay người rời đi. Võ Ý Tông trừng mắt hung tợn nhìn hắn chằm chằm, sau quay lại nhìn Tiểu Hải, Tiểu Hải tiếp tục tuyên: - Thánh nhân cho mời Võ đại tướng yết kiến.

Võ Ý Tông phất tay áo, phì phò tiến vào đại điện, vừa thấy Võ Tắc Thiên liền nói: - Cô mẫu, sự thật là Dương Phàm to gan lớn mật, phải xử trảm, cô mẫu sao lại thả hắn đi!
Võ Tắc Thiên sắc mặt trầm xuống, nói: - Ngươi tên hỗn trướng gây chuyện, thực sự cho rằng trẫm không biết gì sao?

Võ Ý Tông vừa thấy Võ Tắc Thiên tức giận, rụt cổ không dám nói lời nào.

Võ Tắc Thiên hừ một tiếng, lại nói: - Kim Ngô vệ có khoảng bốn ngàn đại quân, lại bị một ngàn binh sĩ đánh cho tơi bời tan tác, ngươi lãnh quân thật tốt quá mà!

Võ Ý Tông ngất cổ lên, nói: - Cô mẫu, chuyện này lại khác, chất nhi không nghĩ tới hắn to gan lớn mật như vậy, cản bản là không có phòng bị

Võ Tắc Thiên đem quỉa trượng nện xuống nền đại điện, quát lên:
- Vậy ngươi ở tại Triệu châu, hơn mười vạn đại quân lại bị mấy ngàn tên tàn dư kỵ binh Khiết Đan dọa cho chạy mất hồn vía, đay cũng là do ngươi chưa phòng bị sao?

Phút chốc mặt Võ Ý Tông đỏ ửng, ngập ngừng một lúc nhưng không phản bác được gì.

Võ Tắc Thiên lạnh lùng liếc mắt nhìn gã, nói: - Trở về, quản thúc lại binh sĩ của ngươi, về sau nếu còn tiếp tục tranh đấu, trẫm thấy ngươi liền hỏi tội!

Võ Ý Tông lắp bắp nơi: - Kia vậy việc này
Võ Tắc Thiên nói: - Việc này chỉ phát sinh giữa hai đại doanh, người ngoài còn chưa biết, càng không hiểu rõ tình hình, các ngươi không cần lắm miệng với người ngoài, chuyện xấu của ngươi đã quá nhiều, nếu còn tiếp tục sai phạm, trẫm sao có thể giao phó quân quyền cho ngươi? Việc này xử trí như thế nào, trẫm tự có chủ trương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK