Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn che trùng trùng, giao tiêu mềm mại, thanh thoát buông xuống. Vô Cốt Đăng thuần túy lấy bạch ngọc chế thành, trên vẽ sơn thủy, hoa trúc lông vũ, ánh sáng từ bên trong lộ ra, như thanh băng ngọc hồ, cảm nhận thoải mái, bảo quang hoa ảnh, khó có thể nhìn thẳng vào.

Trước hồ nước nóng để tắm rủ xuống một bức mành pha lê, lưu tô bảo đái, và trong Ô Cốt Đăng ánh sáng chiếu sáng, rực rỡ loá mắt, nghiễm nhiên Quảng Hàn Thanh Hư phủ đệ.

Nhà có tiếng quyền quý, sự kiêu xa hoa lệ quả nhiên không phải dân chúng bình thường có thể tưởng tượng, Độc Cô thế gia ở trong thế gia không phải là nhà quyền quý nhất, gian phòng tắm này chỉ để trang trí ở trong phòng khách, cũng không phải là nơi tắm rửa cấp cao của chủ nhân mà lại lộng lẫy xa hoa như thế.

Phòng thay đồ, bàn nhỏ, lư hương, kính đứng mọi thứ đầy đủ, trên mặt đất phủ thảm nhung tơ mềm mại, Cổ Trúc Đình cởi bỏ trang phục nhuốm máu vứt một bên, chỉ mặc quần lót đi đến, hai tay tách bức rèm pha lê ra, trong tiếng vui tai giòn vang leng keng, một hồ tắm lớn xuất hiện trước mặt, hơi nóng cuồn cuộn.

Tường hồ bằng bạch ngọc, một con cá chép màu vàng nhảy bên cạnh ao, nước chảy ồ ồ từ trong miệng cá phun ra, chậm rãi rót vào trong ao, Cổ Trúc Đình cởi quần lót nhuốm máu ra, thắt đáy lưng ong, hai đùi tròn trịa thẳng tắp, giữa đùi đỏ sẫm một đường, trắng trẻo không có một cọng lông.

Cổ Trúc Đình bước vào thềm đá ngâm mình vào trong nước, người ngồi xuống nước, nước trong suốt lập tức nhuộm một màu đỏ nhạt, Cổ Trúc Đình đặt cánh tay phải bị thương lên hồ, khẽ thở dài, mệt mỏi ngửa tựa vào trên vách đá hồ, tuyết nhũ mê người ở trong nước gợn sóng không ngừng nhẹ nhàng phập phồng, sương mù lượn lờ.

Cơ thể nàng không phải làm bằng sắt, ban ngày ôm Dương Phàm một đường chạy như điên, sau đó lên xe vì sợ lang quân bị xóc nảy, nàng cũng thủy chung ôm Dương Phàm và chạy tới Độc Cô thế gia, tâm nàng chỉ nghĩ tới sự sống chết của Dương Phàm, cuối cùng lại mang một lời bi phẫn, trắng đêm giết chóc không ngừng, giờ phút này ngâm trong nước nóng, hai mắt lập tức mệt mỏi khép lại, hận không thể như vậy hòa tan trong ao được.

Nhưng nàng buộc mình không được ngủ gật, nàng còn phải đi thăm Dương Phàm. Quý phủ không có bất kỳ rối loạn, chứng tỏ lang quân còn sống, nhưng lời nói y sĩ nặng nề ở trong lòng của nàng nàng không biết Dương Phàm có sống qua ải này không, nếu không phải là vì không muốn lang quân ngửi được mùi máu tươi, nàng vừa về đến đã trực tiếp qua đó rồi.

Lặng yên ngồi một lúc Cổ Trúc Đình bắt đầu gội đầu rửa mặt, làm sạch thân thể, nước là nước chảy, có nơi phát ra cũng có nơi đi, máu pha loãng trong nước dần dần nhạt đi hồi phục lại là một hồ nước trong

Cổ Trúc Đình cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, vội vàng bước ra nhà tắm, băng bó đơn giản vết thương lại sau đó lấy xiêm y mà Độc Cô gia chuẩn bị cho mặc chỉnh tề, liền vội vàng ra cửa phòng.

-

Cổ cô nương, ngươi đã trở về!

Nhâm Uy sớm nhận được tin tức dĩ nhiên đợi ở bên ngoài, Cổ Đại cũng ở đó, vừa thấy muội muội là nhướn mày, trách nói:

- Muội muốn làm cái gì, sao không nói cho huynh trưởng biết? Võ nghệ muội mặc dù cao, cũng đừng quên, bọn họ có lực nỏ trong người, nhất là ban đêm kình nỏ khó lòng phòng bị, nếu chẳng may muội có mệnh hệ gì...

Cổ Trúc Đình sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, căn bản không lòng dạ nào cùng đại ca đấu võ mồm trực tiếp cắt ngang lời của y, hỏi:

- A lang thế nào?

Cổ Đại phẫn nộ hừ một tiếng, nói:

- Muội cho tới bây giờ cũng không nghe lời của ta, nói cho muội biết lần này A Lang nói, hắn nói liều mạng cứu muội trở về, không phải là để muội lại từ bỏ tính mạng của mình đi. Từ bây giờ trở đi, muội không được tự ý hành động nữa!

- A Lang nói? A Lang tỉnh rồi?

Cổ Trúc Đình bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, vui mừng bất ngờ nắm lấy tay Cổ Đại, gấp giọng nói:

- Đại ca nói A Lang đã tỉnh rồi?

Cổ Đại thở dài, nói:

- Ừ! Rạng sáng canh tư tả hữu nói hắn đã tỉnh lại ••••••

Cổ Đại ngôn còn chưa nói xong, Cổ Trúc Đình liền vội chạy ra, thân hình giống như một ảo ảnh, chạy gấp gáp đến chỗ ở của Dương Phàm. Cổ Đại nửa câu còn chưa kịp nói ra, bóng dáng muội tử đã đi xa bảy tám trượng. Cổ Đại miệng đang mở chậm rãi khép lại, nuốt lời muốn nói trở về, cười khổ nói:

- Nữ sinh hướng ngoại...

Vừa nói một câu, chợt thấy còn có người ngoài, nói như vậy rất cũng không thỏa, y nheo mắt liếc nhìn Nhâm Uy một cái, Nhâm Uy như không nghe thấy, nhìn không chớp mắt đuổi theo. Cổ Đại thấy thế cũng vội đuổi theo.

- A Lang đã tỉnh rồi?

Cổ Trúc Đình tiến vào phòng ngủ Dương Phàm, liền thấp giọng dồn dập hỏi Cổ Nhị và Cổ Tam.

Cổ Nhị nói:

- Ừ, A Lang đã tỉnh, tuy nhiên hiện tại lại hôn •••••• đang ngủ.

Cổ Trúc Đình bước nhanh tới bên giường, nhìn sắc mặt Dương Phàm vẫn tái nhợt đang ngủ thật say, vui mừng nắm tay nói:

- Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi, y sĩ nói như thế nào?

Kỳ thật Dương Phàm tuy rằng đã tỉnh nhưng lúc này vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm, nhưng Cổ Nhị sợ tiểu muội lo lắng, càng sợ nàng giận dữ lại một mình xông vào Bá Thượng giết người phóng hỏa, bởi vậy nói dối nàng:

- Y sĩ nói... A Lang đã tỉnh lại, không có nguy hiểm tính mạng rồi, chỉ có điều còn cần thời gian dài tĩnh dưỡng.

- Cảm tạ ông trời!

Cổ Trúc Đình không kìm lòng quỳ ở trước giường vui mừng vô hạn nói một câu, hai tay liền che mặt lại, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống. Cổ Đại chạy vào phòng ngủ, đứng bên giường, nhẹ nhàng đè bờ vai của Cổ Trúc Đình, thấp giọng nói:

- Đừng khóc, A Lang nếu tỉnh dậy, cũng không muốn thấy muội khó coi như vậy.

Nhâm Uy nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:

- Cổ cô nương, A Lang vừa rồi khi tỉnh lại, từng giao phó Nhâm mỗ một việc, còn cần Cổ cô nương phối hợp.

Cổ Trúc Đình bỗng nhiên quay đầu, nói:

- Chuyện gì?

Nhâm Uy hất ra phía ngoài một chút, Cổ Trúc Đình hiểu ý, nhẹ nhàng đứng lên, mắt không khỏi nhìn Dương Phàm một cái, lúc này mới theo gã ra ngoài.

******

Trong ngõ hẻm thứ hai của phường Trường An, bên trong một tiểu viện! “Hoạt Diêm Vương" Nghiêm Túc Xuyên lặng lẽ mở cửa, nhìn ra phía ngoài một hồi mới đi ra

Sau khi ra khỏi cửa phòng, dưới mái hiên nước từ máng nhỏ rơi xuống chảy vào cổ y, y theo bản năng rụt cổ một cái.

Tường của tiểu viện rất cao, cổng tre cũng không phải liếc mắt một cái có thể nhìn được tình hình trong viện tử, từ bên ngoài nhìn vào, đây là một gia đình gia cảnh thuộc loại bậc trung, đây là nơi Nghiêm Túc Xuyên lựa chọn dừng chân.

Sau một lát, vang lên tiếng có người cài cửa viện, Nghiêm Túc Xuyên lấy chủy thủ bên hông ra, giấu vào tay áo, bước nhanh tới, từ khe cửa nhìn ra phía ngoài, lúc này mới mở cửa phòng, người nọ ở ngoài cửa lập tức lắc mình tiến vào, người này khoảng ba mươi, gương mặt thon gầy, lộ ra vẻ khôn khéo.

Người này là thủ hạ tâm phúc của Nghiêm Túc Xuyên, tên là La Gia Hạo, bởi vì tinh thông tiếng địa phương của Trường An, vả lại quen thuộc địa hình, được y phái đi tìm hiểu tin tức.

La Gia Hạo vừa thấy Nghiêm Túc Xuyên, liền nói:

- Đại ca tình hình không quá hay, Bá Thượng chư bang Tây minh không cam lòng chịu tiếng xấu thay cho người khác, đã phái người phong tỏa các nơi yếu đạo ở Trường An, cường hào ác bá so với quan phủ còn khôn khéo hơn, chúng ta hiện tại muốn chạy rất khó. Hơn nữa, đang tìm chúng ta không chỉ có người Bá Thượng đâu.

Nghiêm Kê Xuyên nhướn mày, nói:

- Không chỉ có người Bá Thượng? A ••••••

Nghiêm Túc Xuyên chợt nói:

- Tào Khẩu Chưởng Đà của họ là họ Độc Cô đấy, Độc Cô thế gia dĩ nhiên cũng không chịu thôi, đây cũng là một địa đầu xà.

La Gia Hạo gật đầu nói:

- Vâng! Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?

Nghiêm Túc Xuyên cau mày chậm rãi bước đi, quả quyết nói:

- Đây là vụ mua bán cuối cùng của chúng ta, không thể mạo hiểm. Kêu mọi người tách ra, chia nhau vào ở nhà trọ, thuê phòng xá, bằng không nhiều người tụ cùng một chỗ như vậy rất dễ bị phát hiện, không thể coi thường, bọn họ tìm người so với quan phủ lợi hại gấp trăm lần, nấp ở trong hang đều cũng có thể đào ra.

La Gia Hạo chần chờ nói:

- Ô Nha và Đại Tiên đều bị phong hàn, hiện tại đang sốt, cho bọn họ tách ra ẩn núp chỉ sợ... , còn nữa, chúng được trả thù lao còn chưa có chia, bọn họ có yên tâm không...

Nghiêm Túc Xuyên liếc gã, hừ lạnh nói:

- Bọn họ? Chỉ sợ ngươi cũng đang không yên tâm?

La Gia Hạo khẩn trương nói:

- Ta sao có thể như thế đại ca, huynh đệ chúng ta nhiều năm, ta còn không biết cách làm người của ngài sao, ta đối với ngài có thể là tuyệt đối tín nhiệm...

- Được rồi được rồi!

Nghiêm Kế Xuyên không kiên nhẫn cắt ngang, ngẫm nghĩ một chút, cắn răng nói:

- Tạm thời tách ra mới là an toàn nhất, nếu họ không tình nguyện, cũng không thể để họ cứ ở mãi trong phòng, rất dễ gây chú ý. Bảo họ ẩn nấp trong hầm ngầm, nấu thuốc cũng nấu trong hầm ngầm, cẩn thận bị phát hiện thì hỏng bét.

*******

Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ cự tuyệt đến dự yến ở Phù Dung, và sau khi đoạn tuyệt hoàn toàn với thế lực địa phương ở Trường An, song phương đấu tranh bắt đầu từ âm thầm ra đến bên ngoài. Trường An phủ đối với khâm sai Hình Bộ và Ngự Sử Đài bắt đầu áp dụng thái độ không hợp tác, với những hồ sơ mà họ cần, điều phối nhân sự bắt đầu kéo dài chậm trễ.

Nhân viên Trường An phủ phái tới Ngự Sử Đài và Hình Bộ phối hợp khâm sai phá án trở thành tay sai tốt nhất của bọn họ, nghi phạm ngại phạm bị nhốt trong lao cũng bắt đầu không ngừng nhận được tin tức từ bên ngoài đưa tới, nội ngoại xâu chuỗi, nội nội xâu chuỗi, thông cung, phản cung, ngụy tạo chứng cứ.

Cùng lúc đó, thế lực Trường An khắp nơi bắt đầu gây ra ngôn luận bất lợi đối với khâm sai, lợi dụng các loại mạng lưới quan hệ tiến hành buộc tội và công kích tới Lạc Dương, những thế lực địa phương này không thể khinh thường, bọn họ không dám là địch của quan to ở triều đình, nhưng một khi bị ép, bạo phát ra lực lượng cũng vô cùng khổng lồ đấy.

Xét thấy như thê, Hồ Nguyên Lễ vội vàng báo cho Trần Đông, vì lý do an toàn, hai người quyết định từ bỏ những người đi theo mà Trường An phủ cung cấp, mang theo toàn bộ nghi phạm và nhân chứng vào quân doanh Thiên Kỵ. Hai người vừa mới định ra thương nghị, tin tức liền bị nhân vật nổi tiếng, đám quan lại quyền quý ở Trường An biết hết toàn bộ chi tiết.

Quá ngọ ngày kế tiếp, Thiên Kỵ Doanh phái ra ba trăm tên quan binh, do người đã lâu không lộ diện là Trung Võ Tướng quân Dương Phàm tự mình dẫn quân, trước tiên đến Hình Bộ, tiếp đó là đến Ngự Sử Đài, đón khâm sai và toàn bộ tùy tùng trong kinh mang đến đi, bắt lại toàn bộ phạm nhân, dẫn theo toàn bộ nhân chứng dọc theo đường cái Chu Tước đi về hướng Khai Viễn môn phía bắc thành Lạc Dương.

Dương Phàm giục ngựa đi giữa, xung quanh là đám người Trần Đông, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên, Tôn Vũ Hiên, Thời Vũ, Văn Ngạo, đoàn người cười cười nói nói, hình như đối với tình cảnh trở thành công địch Trường An không chút gì lo lắng. Nhân mã đang đi trên đường dài, hai bên phường đột nhiên xuất hiện ra một đám người, giáp sĩ bảo vệ xung quanh còn chưa kịp phản ứng liền gặp tên như mưa, bắn thẳng đến vị trí ba người Dương Phàm, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ.

- Cẩn thận! Có thích khách!

Dương đại tướng quân phản ứng cực nhanh, rồi đột nhiên rút kiếm thúc ngựa nhảy lên một bước, ngăn tiễn ở phía trước Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ để đẩy tiễn, "phập, phập, phập..." Tiễn như mưa, gã cận vệ phía trước Dương Phàm liên tiếp trúng tên, kêu thảm liên tục, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ nhân cơ hội lăn xuống yên ngựa, chật vật phủ phục trên mặt đất.

- Giơ lá chắn, bảo vệ tướng quân!

Có người hô to, cũng tháo lá chắn vội vàng áp sát vào Dương Phàm, nhưng đã không còn kịp, mũi tên sắc bén trong một khoảng cách gần bắn chụm dày đặc như thế, ai có thể ngăn cản? Trước mắt bao người dân chúng Trường An, Dương Phàm kêu thảm một tiếng, ngực trúng tên, ngửa mặt ngã xuống ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK