Dương Phàm về đến nhà, đi vào sân viện thì cố ý dừng bước, trước tiên điều chỉnh lại tâm trạng thong dong thản nhiên, sau đó vẻ mặt vui vẻ đi vào phòng khách.
- Lang quân chờ một chút, mấy ngày nay bàn giao sổ sách, hôm qua là Đêm thất tịch, khách nhiều, muội sợ ảnh hưởng tới việc kinh doanh nên đã để chậm một ngày rồi, buổi tối đã cầm hai quyển sổ về nhà hạch toán một chút, sáng mai còn phải đưa lại cửa hàng, lát nữa là xong thôi.
Tiểu Man cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay tách tách trên bàn tính.
Dương Phàm vừa thấy Nữu Nữu không giống bình thường vô cùng vui vẻ đón mình nữa mà vẫn tính toán sổ sách thì trong lòng rét run, vội vàng bước tới ngồi xuống bên nàng.
Tiểu Man tay cầm bút, đang linh hoạt gẩy bàn tính cực nhanh, tay kia thì đảo sổ sách. Dương Phàm an vị ngồi bên cạnh, khuôn mặt nghiêng nghiêng của thê tử mềm mượt trắng muốt như ngọc, hàng mi dài đẹp, đôi mắt như điểm nước sơn, mũi ngọc nho nhỏ, đôi môi anh đào...
Vẻ mặt Tiểu Man rất chuyên tâm nhưng càng thế Dương Phàm càng không yên.
Ba..
Một tiếng giòn vang tựa như tiếng tiên hoa được người đánh xe vung mạnh trong không trung, ngón tay Tiểu Man ngắt một cái, bàn tính hạt châu khua vào nhau không ngờ phát ra những tiếng vang dội. Dương Phàm run lên, thân mình đột nhiên ngồi thẳng tắp.
Tiểu Man vui vẻ nói:
- Tốt rồi! Cuối cùng cũng tính toán xong hai quyển sổ sách rồi!
Dương Phàm nhanh chóng nói nịnh:
- Nương tử khổ cực quá, bản lĩnh tính toán sổ sách của nương tử càng ngày càng giỏi, mới chỉ chốc lát thôi đã tính toán xong sổ sách của hai cửa hàng rồi.
Tiểu Man lườm một cái:
- Không phải là hai cửa hàng, mà chỉ là một cửa hàng thôi, một cửa hàng khác sau bữa cơm tối sẽ làm tiếp.
Dương Phàm khẩn trương nói:
- Sổ sách một nhà mà tính toán thế cũng thần tốc rồi, bản lĩnh của nương tử như vậy, nếu không làm sao việc kinh doanh của chúng ta tốt đẹp như thế chứ. Tối hôm kia ta nằm mộng, mộng nương tử là đồng tử thiện tài chuyển thế đó.
Dương Phàm nói xong bỗng phát giác mình ở cùng Phùng Tây Huy Phùng chủ sự vài ngày mà bản lĩnh nịnh nọt của mình không ngờ lại tăng vọt như thế, quả nhiên là gần mực thì đen nha.
Tiểu Man “phì” cười một cái, hừ nói:
- Không dưng tự nhiên ân cần, không phải là làm việc trái lương tâm đó chứ?
- Nào có nào có, chỉ là chuyện buổi tối hôm kia nói cho rồi đó, ta đều giải thích rõ ràng rồi mà.
Dương Phàm cúi đầu khom lưng nói, rồi nhanh chóng lấy trong ngực ra một vật, nói với Tiểu Man:
- Này, nương tử nhìn xem đây là gì?
- YAA.A.A..! Đẹp quá!
Ánh mắt Tiểu Man sáng lên, Dương Phàm tự đắc nói:
- Đúng thế, chiều hôm trước buổi đầu tiên ta đến Nha môn, đã đi lòng vòng trong phố chợ rất lâu mới chọn được món đồ ưng ý này đó. Đẹp không? Cũng chỉ có nương tử mới xứng với ngọc sức như này thôi!
Thứ mà Dương Phàm lấy từ trong người ra là một trâm ngọc, trong suốt, đơn giản mang kiểu dáng cổ nhưng không mất đi vẻ ưu mỹ, ngọc trâm dài nhỏ như trăng lưỡi liềm, đỉnh có một đóa hoa đón xuân, chỉ dùng ngọc thạch nhất thể điêu khắc thành, phần dưới của ngọc sức lại mở xuống ba mảnh lá liễu dài nhỏ, đều là mỹ ngọc màu xanh trắng, bề mặt có hoa văn rất nhỏ, đỉnh bông hoa có khắc một cái lỗ nhỏ để treo ngọc ở trên.
Trâm ngọc này được chế bằng mỹ ngọc thượng đẳng, hoa văn, cành lá và đường vân điêu khắc trên tâm ngọc rất khác biệt, kỹ xảo chạm ngọc vô cùng cao siêu. Lúc Tiểu Man chưa gả đi đã từng kinh doanh cửa hàng trang sức trong ba cửa hàng trước đó của mình, đương nhiên là biết hàng.
- Đẹp nhỉ? Nào, ta cài cho nương tử!
Dương Phàm nôn nóng tháo chiếc trâm ngà voi trên đầu Tiểu Man xuống, nhẹ nhàng cài trâm ngọc vào búi tóc, ngọc diệp khẽ lay động càng làm tăng thêm khí chất thanh tú của Tiểu Man.
Dương Phàm lập tức vỗ tay khen ngợi. Tiểu Man nhẹ nhàng vuốt ve trâm cài trên tóc, như cười như không, nói:
- Lang quân, giờ ăn cơm nhé?
Dương Phàm lắc lắc đầu nói:
- Vừa mới về nhà, muốn nghỉ ngơi trước, chưa muốn ăn gì.
Tiểu Man nói:
- Cũng được, vậy chúng ta đến đình viện ngồi một chút, vừa mới tính toán sổ sách, thật có chút đau đầu.
Dương Phàm mới vừa rồi làm ra vẻ nịnh nọt, nhưng lúc này thì thật sự lo lắng, vội nói:
- Nương tử là người luyện võ, thân thể luôn luôn khỏe mạnh, sao lại dễ choáng váng đau đầu thế, hay là ốm rồi?
Tiểu Man để hắn đặt tay lên trán mình, lườm hắn nói:
- Hôm qua cả đêm không ngủ, vẫn cứ luôn ở trong cửa hàng, tận đến chạng vạng mới về, sao không đau đầu chứ?
Dương Phàm giật mình hỏi:
- Tối hôm qua nương tử cả đêm ở cửa hàng?
Cứ nhắc đến tính toán sổ sách là Dương Phàm giật mình. Tiểu Man tức giận nói:
- Đêm qua nào tính toán sổ sách, là ở trong cửa hàng hỗ trợ đấy. Hôm qua buôn bán đắt đỏ người ra vào tấp nập, ước chừng thu lợi nhuận gấp sáu lần so với ngày thường đấy.
- Thì ra là thế!
Dương Phàm thở nhẹ ra, cùng Tiểu Man đi tới trong đình viện. Cây quế trong đình viện cũng rất cao lớn, dưới tán cây có hai chiếc sập bằng gỗ tử đàn, bóng mượt, tự nhiên, mùa hè hai người thường ngồi đây hóng gió nên vô cùng trơn bóng.
- Tiền là thứ mà vĩnh viễn cũng kiếm không thấy đủ, số tiền này ba đời chúng ta hưởng cũng không hết, nên không cần quá bỏ công vào nó...
Dương Phàm đợi nàng ngồi xuống một chiếc sập rồi, còn mình thì nằm xuống chiếc sập khác, gối đầu lên cánh tay, thở dài nói:
- Đêm qua ta cũng cả đêm không ngủ, tuy nhiên còn đỡ là cả ngày ở nha môn ngủ bù.
Tiểu Man nhướn mắt đẹp lên:
- Hả? Lang quân cũng cả đêm không ngủ sao?
Dương Phàm thừa dịp nói luôn:
- Đúng vậy! Đi lòng vòng trên đường phố Định Đỉnh nửa ngày...lại từ Đoan Môn đi đạo đến Định Đỉnh Môn. Hôm qua Hoàng đế từ trên Đoan Môn ném Thất khổng châm và Kim điền châm xuống dưới, ta vốn định xin một cái về cho nương tử, đáng tiếc không mang theo tiền, mà châm rơi xuống đất thì sao tìm được chứ. Sau đó thì ta liền đi dạo qua Thiên Tân Kiều...
Dương Phàm cứ thế thao thao bất tuyệt, kể cả chuyện đêm qua con lừa bị moi ruột, con vịt bị chiên sống, còn cả chuyện bất bình cứu dân nữ cũng kể hết, đồng thời còn cẩn thận nhớ lại những trò tiêu khiển mà chứng kiến hôm qua thêm mắm dặm muối vào để kể lấp vào cả một đêm trống.
Nhưng đêm qua thật sự là thời gian hắn đi dạo trên đường không nhiều lắm, cho nên nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại, Tiểu Man chớp chớp mắt nói:
- Kể nữa đi, tiếp tục đi đâu nữa vậy?
Dương Phàm ngẩn ngơ đón ánh mắt của Tiểu Man, đột nhiên không còn vẻ thong dong nữa.
- Sau đó....chúng ta đi tới Lạc Thủy du thuyền.
Tiểu Man khẽ nheo mắt lại:
- Chỉ hai người thôi?
Dương Phàm lập tức nói:
- Còn có người lái thuyền, còn có đà công, còn có đầu bếp, còn có tám nữ tướng phác thủ.
Tiểu Man lườm hắn một cái nói:
- Bọn họ cùng hai người đều ở trong khoang thuyền?
Dương Phàm không nói, trầm mặc một lát, thề thốt:
- Ta có thể cam đoan, đêm qua trong khoang thuyền tuy rằng chỉ có cô nam quả nữ, nhưng hai chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.
Tiểu Man khẽ cắn hàm răng vào đôi môi đến đỏ như máu, như cười như không, nói:
- Lang quân nha...
- Hả?
- Huynh nói đi, nếu muội đi dạo với một người đàn ông, rồi cả đêm cùng ở một nơi với người đó, sau đó muội nói là không xảy ra chuyện gì, huynh tin tưởng muội không?
Gương mặt Dương Phàm trương như cái bánh bao, nói:
- Tin!
Tiểu Man trợn mắt lên:
- Thật sự tin tưởng?
Dương Phàm gật đầu thật mạnh:
- Thật sự tin tưởng.
- Vậy sao mặt huynh nhìn khổ vậy?
- Tin...tin nhưng ta cũng không vui được mà.
- Phụt...
Tiểu Man phì cười, rồi vội làm mặt lạnh, nói:
- Huynh cũng biết không vui nha, vậy người ta sao mà vui được hả?
Dương Phàm ăn nói khép nép nói:
- Có một số chuyện trước đó chẳng phải ta đã nói với muội rồi sao, vẫn là nên nói rõ ràng với cô ta. Muội nói xem dưới tình huống như vậy, ta và cô ta còn có thể làm gì được chứ?
Xem ra biện pháp thông thường là không thể khiến nương tử bình tĩnh hoà nhã rồi, Dương Phàm đảo mắt, vụng trộm nhìn không thấy hai tiểu nha đầu Dương tam tỷ và Đào Mai liền nghiêng người nói nhỏ:
- Vi phu có thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Tiểu Man tò mò hỏi:
- Huynh chứng minh như thế nào?
Dương Phàm để lộ nửa người mình ra, lại ở bên tai nàng thì thầm, gương mặt Tiểu Man đỏ lựng, vừa bực mình vừa buồn cười trừng mắt với hắn, sẵng giọng:
- Hứ! Thôi đi, huynh đó, cho huynh giày vò cả đêm huynh cũng không mệt, biện pháp này có thể chứng minh cái gì?
Dương Phàm thấy ngay cả chiêu “hiến lương thực” để chứng minh sự trong sạch cũng không có tác dụng, không khỏi vô tội nói:
- Vậy muốn ta nói thế nào muội mới tin tưởng?
Tiểu Man cười hơi hơi mà nói:
- Được rồi, không làm khó huynh nữa. Ngay từ đầu muội đã tin huynh rồi, nếu ngay cả huynh mà cũng không tin, thì muội còn có thể tin ai?
Trong lòng Dương Phàm ấm áp, tảng đá lớn trong lòng được buông xuống, không kìm nổi kéo bàn nhỏ bé của nàng hợp tại trong lòng bàn tay mình, không nói gì, chỉ để nhiệt độ cơ thể dung hòa vào nhau, trong lòng ấm áp vô hạn.
Hoa quế dưới tàng cây, ánh đèn mờ mờ ngăn cản bóng tối, một đôi vợ chồng nhỏ thân thiết thì thầm.
- Nương tử rõ ràng tin tưởng ta, nhưng lại cố tình chọc ghẹo ta. Vừa rồi ta thực sự nghĩ rằng trong lòng muội không vui, muội có biết ta...
- Vậy trách ai? Huynh rõ ràng là chưa làm gì cả, nhưng bộ dạng thì cứ như là làm cái gì đó rồi, nhìn là đã bực mình.
- Ồ ...nói như vậy, nhưng thật ra ta lợn lành chữa thành lợn què rồi.
- Hì, vậy cũng không phải. Tuy nói lang quân đêm qua là bất đắc dĩ, muội cũng tin phẩm tín của lang quân. Tuy nhiên, mặc dù là tin tưởng nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái, muội không trút giận vào huynh thì trút giận vào ai đây?
- Khụ khụ, nương tử nói có lý.
- Còn nữa, sau này lang quân nên để tâm chút đi...
- Ồ? Ta lại sao nữa à?
- Sau này nếu huynh muốn mua đồ dụ dỗ muội vui vẻ, đồ mắc tiền hay rẻ tiền đều không quan trọng, quan trọng là huynh đừng có mua hàng của cửa hàng chúng ta chứ, muội nhìn một cái là nhận ra hàng của cửa hàng chúng ta rồi.
- Ừ, ta nhớ kỹ rồi...
- Tuy nhiên, huynh làm như vậy cũng gần như là có ý, người ta vẫn rất vui đấy. Sau này còn như vậy nữa, cứ hễ là muội ở nhà thì đừng đi ra ngoài nữa.
- Ừ, nhà ta có một tiểu nương tử yêu kiều quyến rũ rồi, nhất định không tơ tưởng nữ nhân bên ngoài nữa.
- Muội cũng không nói ...
- Vi phu tự biết lĩnh hội...
- Hừ, đúng là suy một ra ba, quát tử có thể dạy. Chỉ cần ở trong cửa hàng muội có tiểu nhị thông minh như vậy, sẽ đè bạt hắn làm Nhị chưởng quỷ đấy.
- Một khi đã như vậy, để bản Nhị chưởng quỹ buổi tối giúp chưởng quầy kết toán sổ sách nhé.
- Đừng nhé, huynh càng giúp càng rối. Muội đã tính toán sổ sách xong rồi, nhưng sổ sách trong nha môn của huynh rất lung tung...
Hai phu thê cười đùa một lúc, cuối cùng thì mới nghiêm túc lại, Tiểu Man ngồi dậy, quan tâm hỏi han:
- Làm thế nào đây?
Vẻ mặt Dương Phàm cũng nghiêm túc, hắn không đứng dậy mà chỉ vỗ nhè nhẹ vào cặp đùi mượt mà của Tiểu Man, hơi nheo mắt lại, trong mắt sáng như sao:
- Muội yên tâm, ta tự có tính toán!