Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Huân Nhi cô nương có ấn tượng không tốt với người Hán, người Hán nàng từng tiếp xúc trên cơ bản chỉ có ba loại: quan lại, thương nhân, còn có tội phạm Trung Nguyên trốn đến nơi này.

Quan lại thì tham lam, thương nhân thì giảo hoạt, tội phạm bỏ trốn thì càng không phải nói, tất cả đều là cặn bã. Dương Phàm này nếu là tội phạm bỏ trốn, trong suy nghĩ của nàng, nhất định cũng là cặn bã, nhiều nhất cũng là một tên cặn bã ưa nhìn.

Nàng không tin lí do mà Dương Phàm nói với Tuyết Liên, trong mắt nàng, tiểu chị dâu khờ khạo ngây ngô, không chút tâm cơ này rất dễ bị lừa gạt, mà nhìn tên người Hán này thoạt nhìn quá nguy hiểm.

Thủ lĩnh Man tộc để có nhiều con trai nối dõi quyền lực và tài sản, bảo đảm quyền lực được luân phiên chỉ trong những người thuộc nội bộ gia tộc, cho nên tất cả thủ lĩnh đều đa thê, mấy chục phòng thê thiếp vẫn coi là ít, có thủ lĩnh còn có đến mất trăm thê thiếp.

Để đảm bảo quyền lực và tài sản là do con ruột của mình thừa kế, Man tộc có quy tắc nghiêm khắc, sau khi kết hôn, chỉ cần có hành vi vượt quá hôn nhân cho phép, bất kể nam nữ, giết không luận tội. Ngay cả xuất thân từ gia tộc quyền quý, nguyện lấy toàn bộ gia sản đền tội, cũng phải đi đến nơi sung quân, vĩnh viễn không trở về.

Tuyết Liên đã cùng tiểu ca ca của nàng có quan hệ hôn nhân, nàng sợ chị dâu nhỏ của nàng sẽ có những hành vi sơ suất, nhằm không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là nàng phải kéo Tuyết Liên đi, để Tuyết Liên và tên nam nhân không đáng tin kia ít ở cùng một chỗ.

Dương Phàm thấy thiếu nữ Man kia có thành kiến rất sâu với mình, chỉ có thể cười khổ một tiếng, theo lão gia nhân đi về hướng sườn viện. Ngôi nhà cũ này quả thật không nhỏ, nhưng mà cũng đã tồn tại trong một thời gian dài rồi, cỏ tranh trên nóc nhà đã thành bụi, ngoại trừ ngôi nhà chính mà gia chủ ở được sửa sang lại thì khá tốt còn những phòng xá xung quanh thì đã quá cũ nát, hiện tại để cho thuê, cũng chỉ là tu sửa nóc nhà tránh bị dột, sửa lại tường tránh gió lùa.

Có lẽ lão gia nhân kia nhìn ra được là vị khách này và tiểu thư nhà mình có quen biết, như vậy điều kiện phòng ốc khó tránh có chút hơi kém, cho nên có cũng khá ngượng ngùng, lúc nói tiền thuê nhà cứ ấp a ấp úng, Dương Phàm cũng không quá để ý, hắn chỉ cần có chỗ ở là được.

Quan trọng nhất là, chẳng những Tuyết Liên là người địa phương, có thể giúp hắn nghe được rất nhiều tin tức mà hắn chưa chắc có thể nghe ngóng được, người bạn của Tuyết Liên là Huân Nhi cô nương lại con gái của một vị thủ lĩnh Man tộc, phụ thân của nàng có tư cách tham gia yến tiệc nghênh đón khâm sai, nói vậy có thể biết càng nhiều tin tức, thế là đủ rồi.

Vì thế Dương Phàm vui vẻ thanh toán tiền nhà. Còn có một phần tiền ngựa, nhờ lão gia nhân giúp hắn chăm sóc con ngựa, đợi lão gia nhân đi rồi, Dương Phàm liền đến cái giường trống nằm, thở dài một hơi. Hắn đuổi theo trên đường, chỉ e muộn một bước, thì sẽ có vô số tính mạng sẽ mất vào tay tên Hoàng Cảnh Dung độc ác, cho nên hắn đi ngày đêm không nghỉ cho dù là xương cốt rắn chắc đến đâu thì hiện giờ cũng mỏi mệt rã rời.

Dương Phàm cũng không có chú ý . Hắn mới vừa tới đây, ở đây cũng không có người quen hắn. Chẳng những đụng phải Dương Tuyết Liên, còn đụng phải một vị cố nhân khác, khi hắn và Dương Tuyết Liên trò chuyện trên đường, lúc tới Dương gia, cũng đã bị người nọ theo dõi.

Sau khi Dương Phàm vào cửa Dương gia, người nọ đứng trước hiên nhà đối diện trên phố, nhìn xung quanh có vẻ như đang tìm người, âm thầm theo dõi động tĩnh của Dương Phàm.

Người này trên đầu đội một chiếc mũ nhọn màu xám, trên người khoác chiếc khăn màu xanh trắng có đường vân, đôi chân trần to lớn dơ bẩn lộ ra. Nhìn bề ngoài chỉ khoảng 30 tuổi, râu mọc nhìn thấy màu xanh dưới cằm, hai má gầy hóp lại. Nhìn cách ăn mặc của y có vẻ là rất nghèo túng.

Cách ăn mặc của y chân trần và choàng chăn giống với người dân của rất nhiều dân tộc thiểu số ở đây, cho nên không gây sự chú ý của người khác, cho dù Dương Phàm đối mặt với y, e là cũng không liếc y một cái.

Nhưng nếu Dương Phàm nhận ra y là ai, nhất định sẽ rất ngạc nhiên. So với Tuyết Liên cô nương thay đổi rất nhiều, người này còn thay đổi gần như hoàn toàn, cho dù y có chính miệng nói ra thân phận của mình, Dương Phàm cũng khó mà tin tưởng, người này chính là năm xưa phong độ bất phàm, cử chỉ nho nhã, thích xoa phấn, cài trâm hoa Liễu Quân Phan Liễu công tử.

Năm đó Liễu Quân Phan ở trong tòa nhà Thượng Thư mà A Nô thuê, tính toán mơ tưởng đến Đôn Hoàng làm hiền tế của thiên kim quý tộc Thừa Long, kết quả y đợi mãi, cuối cùng cũng không thấy cha huynh nàng xuất hiện, đồng thờiLiễu Quân Phàm còn trở thành con cừu bị gán tội lớn, phải bán ngôi nhà tổ tiên để lại đi bồi thường cho Võ Tam Tư.

Liễu Quân Phan đã bị lừa gạt lại bị phủ Lạc Dương đánh 40 trượng, nằm trong lao 3 ngày, mông còn chưa lành đã bị người kéo ra đi lưu đày.

Vị Liễu lão huynh này không có đồng nào, lấy đâu ra tiền hối lộ cho hai gã quan sai trên đường ăn uống? Không có tiền, trên đường liền chịu không ít khổ cực, không ngờ mạng lớn, lại chống đỡ được, trèo non lội suối không bị chết trên đường.

Sau khi tới Tây châu, y liền gặp được quý nhân, một người mắt to mày rậm, dáng người to lớn, vừa gặp y đã thấy hợp, rất quan tâm chăm sóc y, bởi vậy khi đi lưu đày Liễu Quân Phan cũng không chịu quá nhiều khổ cực, chỉ là những ngày y mới vào quân, đi đường mông cứ chổng lên như đít vịt vậy, nhìn có chút cổ quái.

Liễu Quân Phan bị phán lưu đày năm năm, hai năm trước người mà rất hợp với y đã xuất ngũ, Liễu Quân Phan vì năm trước đã đi lao dịch cả năm, sau khi được phóng thích ở đây an cư lạc nghiệp không nghĩ đến chuyện trở lại Lạc Dương nữa.

Sống Lạc Dương không dễ dàng, trong người y tay lại không không có hào cắc nào, trở về Lạc Dương sinh sống càng khó khăn, hơn nữa ngay cả lộ phí cũng không có, vài ngàn dặm đường cũng tốn không ít.

Vì thế, Liễu Quân Phan liền ở lại Tây Châu, nhanh chóng nhập với một đám lưu vong đến từ Trung Nguyên, chuyên môn mua bán vật tư từ Tây Châu đi Thổ Phiên, và vận chuyển buôn lậu từ Thổ Châu đến Tây Phiên.

Hiện giờ quan hệ giữa Thổ Phiên và đại Chu rất căng thẳng, buôn bán biên giới bị đình chỉ, làm cho chuyến hành trình này của bọn chúng mặc dù nguy hiểm nhưng chỉ cần thành công một lần thì thu lại rất nhiều. Chỉ có điều Liễu Quân Phan vừa không thế lực lại không có tiền vốn, chỉ là chân chạy tiểu nhị, số tiền kiếm được nhờ buôn lậu đã bị thủ lĩnh chiếm gấn hết, tất cả những gì mà y có được, cũng chỉ cho y miễn cưỡng sống tạm, thỉnh thoảng đi dạo qua cửa kỹ viện mà thôi.

- Là hắn! Nhất định là hắn! Ta không nhận sai đâu!

Liễu Quân Phan đứng dưới mái hiên, khuôn mặt vặn vẹo một cách đáng sợ, lộ ra vẻ oán giận thù hằn, cắn răng cười lạnh;
- Hạ Hầu Anh? Đại tộc Đôn Hoàng? Hừ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại bước tới! Lần này ngươi đến địa bàn của ta, xem ta trị ngươi thế nào!

Liễu Quân Phác xác nhận Dương Phàm đã thuê phòng ở đâu, lặng lẽ rời đi.

****

- Dương đại ca!

Tuyết Liên lén đến chỗ Dương Phàm, quay đầu lại nhìn, nhẹ nhàng che cửa phòng, khẽ thè lưỡi cười, lấy một bọc đồ giấu trong ngực. Ngực nàng phồng lên, không biết là vật gì. Móc ra một gói giấy.

Dương Phàm đang nằm nghỉ ngơi, nghe thấy động tĩnh vội xoay người ngồi dậy, vui vẻ nói:
-Tuyết Liên tiểu thư!

Tuyết Liên đi đến bên cạnh hắn, xin lỗi nói:
- Dương đại ca, thật sự là xin lỗi, người ta nói tha hương ngộ cố tri, hiện giờ gặp được cố nhân, ta lại không thể chăm sóc huynh. Để huynh để một phòng như vậy, còn thu tiền phòng của huynh.

Dương Phàm cười nói: - Không có gì, ta cảm thấy rất tốt, chỗ ở lúc trước của ta, còn không được sạch sẽ như thế này đâu. Nếu không phải gặp được muội, nói không chừng còn phải đi rất lâu vẫn không có chỗ ở. Trong tay muội là cái gì?

Tuyết Liên cười trộm nói:
- Đây là một con thỏ xông khói mà, thơm ngon lắm đấy, ta vừa rồi lấy trộm từ hậu viên, đưa cho huynh nếm thử chút.

Dương Phàm vội nói:
-Như vậy cũng không hay, nếu là để mẹ muội biết. Cẩn thận sẽ đánh muội, mau trả lại đi.

Tuyết Liên không quan tâm khoát tay. Nói:
- Huynh yên tâm, mẹ ta sẽ không đánh ta đâu. Nếu mẹ đánh ta thật, ta sẽ nói cho cha ta biết, cha ta còn sủng ta hơn mẹ ta, không để mẹ đánh ta đâu, con thỏ xông khói huynh cầm đi, không có việc gì thì xé ăn cho đỡ buồn!
Tuyết liên nói xong, đem thỏ xông khói mà đặt ở bên giường hắn.

Dương Phàm cười nói:
- Vậy cảm ơn muội. Lát ta ra phố, thấy có đồ chơi nào hay sẽ mua tặng muội. Muội đưa ta lễ vật, ta cũng nên có qua có lại mới toại lòng nhau mới đúng. Đúng rồi, vị tiểu cô nương mặc quần áo trắng đâu rồi? Cô ta coi ta giống như kẻ trộm, không ngăn cản muội tới gặp ta sao?

Tuyết Liên hì hì nói:
- Huynh nói Huân Nhi tỷ tỷ, tỷ ấy là như vậy, vừa rồi cha tỷ tới, tỷ ấy và cha đi nói chuyện với cha ta rồi, ta mới nhân cơ hội chạy đến đấy.

Dương Phàm nhớ tới Huân Nhi cô nương ở trên phố trêu chọc Tuyết Liên, không kìm nổi cười nói:
- Chuyện Huân Nhi cô nương nói là sự thật sao? Muội đã đính hôn rồi ư. Nhà chồng chính là huynh trưởng của Huân Nhi cô nương à? Muội nói cha cô ta là thủ lĩnh gì đó đúng không, vậy ở đây rất có thế lực đó nha.

Dương Phàm vừa hỏi, khuôn mặt Tuyết Liên liền có chút đỏ bừng:
- Đúng ! Là cha quyết định mối hôn sự này, muội còn chưa từng gặp tiểu ca ca của Huân Nhi tỷ tỷ đâu. Nhưng cha tỷ ấy đúng là một thủ lĩnh, tuy nhiên không phải ở đây, bộ lạc của bọn họ dường như ở phía nam, ta cũng không biết rõ lắm. Dù sao ở nơi này, thủ lĩnh bộ lạc mấy chục người kêu thủ lĩnh, thủ lĩnh bộ lạc mấy trăm mấy vạn người cũng gọi là thủ lĩnh, tất cả thủ lĩnh lớn nhỏ nhiều như khanh sang sông, ai biết bộ lạc cha tỷ ấy có bao nhiêu, nói không chừng là một cái thôn nhỏ thôi.

Dương Phàm cười nói:
-Cũng không giống, coi vị Huân Nhi cô nương phô trương kia cũng biết rồi. Muội xem vị dáng vẻ của Huân Nhi cô nương kia liền biết ca ca của cô ta nhất định cũng rất anh tuấn, ta chúc mừng muội..., có thể tìm được một chàng rể tốt.

Trên mặt Tuyết Liên vừa mới hết đỏ lại hiện lên rồi, xấu hổ mà nói:
- Ai biết. Huân Nhi tỷ tỷ đều nói tỷ ấy giống mẹ, vị tiểu ca kia ca hình thức thế nào, muội cũng không biết.

Dương Phàm nói:
-Thủ lĩnh cưới thê thiếp đương nhiên đều là cực đẹp đấy, tiểu ca ca của cô ta nếu giống mẹ, thì chắc chắn rất anh tuấn rồi, nếu như giống như phụ thân thì, vị thủ lĩnh này bề ngoài có anh tuấn không?

Tuyết Liên nháy mắt ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Ồ... , muội không để ý, mặt bá bá đầy rậm râu, lại nhiều nếp nhăn, trông rất già!

Dương Phàm nhân cơ hội nói:
- Chi bằng ta giúp muội đi quan sát, ta là người biết xem tướng, nhìn hình dáng của ông ta bây giờ, ta liền có thể biết lúc tuổi trẻ ông ta có tuấn tú không. Tuy nhiên... Nếu chúng ta lén đi nghe trộm ông ta và cha muội nói chuyện, có làm ông ta tức giận không?

Tuyết Liên không quan tâm nói:
- Không vấn đề gì, huynh là bằng hữu của muội, bá bá chiều muội nhất. Đi, muội dẫn huynh đi!

Tuyết Liên dường như cũng cảm thấy việc này thật thú vị, nàng chạy tới cửa, làm như kẻ trộm nhìn ra phía ngoài một cái, lại vẫy tay Dương Phàm, hai người liền một trước một sau, lén lút đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK