Thái Bình công chúa vòng qua bình phong, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Nàng quật cường ngước lên, để mặc nước mắt lăn trên hai má, từng giọt rơi xuống vạt áo. Mãi đến khi tiếng bước chân Dương Phàm nặng nề chậm rãi đi xa, Thái Bình công chúa đột nhiên như người bị rút xương, suy sụp ngã quỵ trên mặt đất khóc nức nở.
Một đôi chân trắng lặng lẽ đến gần, khi cách nàng không xa thì dừng lại, sau đó ống tay áo bào màu xanh vén lên, chậm rãi quỳ xuống.
Thái Bình công chúa ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn lại, chỉ thấy Mạc Đại tiên sinh đang lẳng lặng nhìn, trong ánh mắt hiện ra sự thương xót của một người từng trải thấu rõ thế sự nhân tình.
Thái Bình chậm rãi ngồi ngay ngắn lại lau nước mắt thấp giọng nói:
- Nhị Lang hành động quả như lời tiên sinh. Hắn có mưu đồ.
Mạc Đại tiên sinh nhẹ nhàng chau lông mi hoa râm, vuốt râu, trầm ngâm một lát nói:
- Điện hạ đã thử lệnh huynh Tương Vương. Là Tương Vương thật tâm không muốn ngôi vị Hoàng đế, hay là ở trước mặt điện hạ ngụy tạo...
Thái Bình ngắt lời:
- Không phải ngụy tạo! Đương kim Hoàng đế ở Phòng Châu mười sáu năm, nên bản tính so với khi còn thiếu niên đã khác xa một trời một vực nên ta đúng là nhìn lầm huynh ấy. Nhưng ta không nhìn lầm Tương Vương. Tương Vương cùng ta ở Lạc Dương, hơn mười năm sống cùng nhau nên ta hiểu rõ huynh ấy.
Huynh ấy đã từng làm Hoàng đế, cũng đã làm Thái Tử rồi. Những năm gần đây tận mắt thấy vì ngôi vị Hoàng đế mẹ không giống mẹ, con không ra con, thân nhân tương tàn, người trong huyết thống biến thành thù. Tương Vương nhân hậu nên đối với cái này sớm đã căm thù đến tận xương tuỷ. Thật sự là huynh ấy không muốn ngôi vị Hoàng đế!
Mạc Đại tiên sinh mỉm cười nói:
- Vậy thì thú vị vô cùng rồi. Thiên tử vô đạo, Dương tướng quân nếu muốn phạt vô đạo, xây dựng hữu đạo, mà Tương Vương lại không chịu phản anh ruột của mình, như vậy Dương tướng quân định cùng ai hợp tác đây.
Thái Bình từ từ tỉnh táo lại, nàng suy nghĩ về những gì mà Dương Phàm mới vừa nói, giật mình hiểu ra:
- Ta hiểu rồi, hắn nhất định cùng đứa con thứ năm Tương Vương đã đạt thành thỏa thuận. Sau khi thành công bức bách Tương Vương không thể không ngồi lên ngôi hoàng đế!
Thái Bình công chúa do dự một chút, bỗng nhiên lại nói:
- Mạc tiên sinh, nếu Nhị Lang có điều kiện thành công, dường như ta cũng sẽ không cần...
Ánh mắt Mạc Đại tiên sinh đột nhiên linh hoạt, sắc bén hẳn lên như hai thanh đao. Thái Bình công chúa bị sự sắc sảo này làm cho khiếp sợ lập tức trong lòng chấn động.
Nhưng Mạc Vũ Hàm lập tức ý thức được mình có chút thất lễ, lão vội vàng kiềm chế thần sắc, lại khôi phục vẻ tao nhã, khí độ ung dung của quân tử, thản nhiên nói:
- Điện hạ, lời này tuyệt đối không được nói nữa. Ý nghĩ này cũng tuyệt đối không được có nữa!
Mạc Vũ Hàm nhìn Thái Bình công chúa, thành khẩn nói:
- Điện hạ, người nghĩ thử xem có bao nhiêu người đã đem tính mạng bản thân và gia đình gửi gắm cho người rồi? Có một số việc, một khi bắt đầu hành động còn có thể ngưng lại được sao? Đã đâm lao phải theo lao. Công chúa sao có thể chần chừ, do dự không quyết định!
Người không vì người khác mà nghĩ thì cũng nên vì các con gái của người mà nghĩ. Nếu người như vậy dừng tay mà sau này việc cơ mật tiết lộ thì không phải chỉ có thể khoanh tay chịu chết. Khi đó con cái của người cũng phải cùng gặp họa theo!
Thái Bình công chúa có chút mù mịt. Những năm gần đây, nàng đầu tiên là đấu cùng sự vững vàng khôn khéo của mẫu thân mình, cố gắng vì Lý Đường giữ lửa, tiếp theo nàng cùng người anh ruột máu lạnh ngu ngốc đấu. Vì để bảo đảm mình và Tương Vương sinh tồn, sớm là tâm lực hao mòn rồi.
Mạc tiên sinh trầm giọng nói:
- Đã quyết định thì cần phải làm. Lại nói cho dù Tương Vương lên ngôi thế nào, có lẽ y cũng không lương bạc như người ngồi bên trên như hiện nay. Nhưng nếu chỉ dựa vào nhân hậu có thể trở thành một thiên tử đầy hứa hẹn sao?
Tài đức của bọn họ đều kém xa công chúa. Người vì Đại Đường bỏ ra nhiều như vậy, ngay cả hạnh phúc cả đời cũng đi rồi. Nhưng người nhận được cái gì? Nếu như người khác làm không tốt, không muốn làm, Công chúa làm việc đáng làm đi.
Mặc Đại tiên sinh càng nói vẻ mặt càng kích động, hai bên má ửng đỏ:
- Phụ thân của người là Hoàng đế, mẹ của ngươi cũng là Hoàng đế! Người vì sao không thể làm Hoàng đế? Người cũng là con phượng cháu rồng mà!
Điện hạ, nếu như người làm Hoàng đế, thiên hạ còn có chuyện gì có thể làm khó người? Cho dù người muốn cùng Dương tướng quân giữ làm của riêng mình thì chỉ cần nhất đạo thánh chỉ nạp hắn làm hậu, ai dám nói này nói nọ? Người là Hoàng đế, người sẽ định quy củ! Người cho nó là đúng thì nó sẽ đúng!
Nghe âm thanh Mạc Đại tiên sinh mê hoặc vẻ mặt yếu đuối của Thái Bình công chúa dần dần kiên định trở lại...
*********
Lư Tân Chi xem hai phần danh sách mà Đinh Dược liệt kê ra, khẽ nhíu mày nói:
- Thái Bình công chúa muốn mấy thứ này làm gì? Đều là vật vi phạm lệnh cấm, ha hả... , xem ra Thái Bình công chúa có mưu đồ.
Đinh Dược đã phái người với thân phận là Hồ Thương từ Tây Vực sẵn sàng góp sức làm môn hạ của Thái Bình công chúa, được Thái Bình tín nhiệm. Danh sách này chính là những món mà Mạc Đại tiên sinh muốn nhờ Hồ Thương ở Tây Vực và những món giúp y để thực hiện một sự thay đổi.
Những thứ mà Mạc tiên sinh mua đều là vật liệu có thể chế tạo vũ khí như cung nỏ, tên, đao kiếm, giáp trụ. Mà những món để thay đổi hiện gì đó là rất nhiều châu báu, tranh chữ thậm chí đất vườn, trang viên. Lư Tân Chi thấy hai phần danh sách này thì sao lại đoán không được Thái Bình công chúa có mưu đồ.
Lư Tân Chi đem hai phần danh sách ném trên bàn ném mỉm cười nói:
- Ngôi vị Hoàng đế là món đồ tốt khiến người thèm thuồng. Nếu nói Tương Vương không thích ngai vàng, chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi. Y chỉ có điều không tín nhiệm chúng ta.
Thái Bình công chúa làm như vậy, nhất định là đã được Tương Vương bày mưu đặt kế. Ha hả, ta còn coi hắn là một con rùa rút đầu. Người ta đao kề bên cổ rồi, y còn không chịu phản kích. Không thể tưởng được y cẩn thận như vậy.
Đinh Dược nhíu mày nói:
- Công tử, chúng ta có giúp bọn họ mua mấy thứ này hay không? Mã Tần Khách và Dương Quân hiện giờ đã trở thành khách sau màn của Vi hậu. Chúng ta dường như không cần phải ở bên Tương Vương xoay sở nữa rồi?
Lư Tân Chi trừng mắt nhìn y quát lên:
- Tầm nhìn hạn hẹp! Ngươi thấy Tiết Hoài Nghĩa và Nhị Trương, từ trước đến nay đều là trên mặt náo nhiệt. Bọn họ thân phận trai lơ đã định trước không có ai sẵn sàng góp sức bọn họ, một khi có sóng gió, lập tức liền quay ngược lại.
Mã Tần Khách và Dương Quân trở thành khách sau màn của Vi hậu chỉ có thể cung cấp cho chúng ta chút thông tin quan trọng của Vi đảng. Ngươi xem trong Vi đảng hiện giờ chủ trì đại cục là những người nào, Mã Tần Khách và Dương Quân rất khó từ giữa phân một ly đấy.
Hơn nữa, Hoàng đế vẫn còn khoẻ mạnh. Vi hậu dám tích giữ trai lơ cho riêng mình, cũng không dám công khai đề bạt chức vị đâu. Nhiều lắm là ban cho bọn họ một ít vàng bạc tiền tài, mấy thứ này đối với ta có ích lợi gì?
Chúng ta muốn chen chân vào triều đình chỉ có thể đặt cược ở bên Tương Vương. Bởi vì cái gọi là dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Nếu Tương Vương có thể thành công, nhân tài của chúng ta có thể phát huy tác dụng lớn nhất.
Lư Tân Chi đứng lên, chậm rãi bước đi vài bước dặn dò:
- Những nhu yếu của bọn họ cần đều giúp. Lại tiếp tục tiến dẫn một số nhân tài cho bọn họ, hoặc sở trường về văn hoặc sở trường về võ, chọn người có tài nhất cho bọn họ!
Bọn họ một khi thành công, những người này của chúng ta có công đi theo vua, có thể bái tướng phong hầu. Đợi một thời gian, bọn họ có thể trở thành cánh tay đắc lực của triều đình. Khi đó, thiên hạ do ta thao túng. Nếu thất bại... Chúng ta bất quá tổn thất chút tiền vàng và nhân sự thôi.
Đinh Dược lo lắng nói:
- Thuộc hạ lo lắng, với sự phản ứng nhanh nhạy của hai tông Hiển Ẩn sẽ ngửi được mùi vị bất thường khi đó tất nhiên sẽ thành đại địch của chúng ta.
Lư Tân Chi khoát tay nói:
- Không cần e dè bọn họ. Bản công tử vừa mới nhận được mật báo, Quách Nguyên Chấn bị Tông Sở Khách mưu hại, suýt tý nữa chịu lao ngục tai ương. Y phái con vào kinh hoạt động, là trả đại ân của Dương Phàm giúp hắn.
Dương Phàm hành động lần này rõ ràng là vì ra ân cho Quách Nguyên Chấn. Quách Nguyên Chấn là An Tây Đại Đô Hộ, mà cơ sở của Thẩm Mộc ngay ở Tây Vực. Dương Phàm không ngại đắc tội Vi đảng cũng vì muốn lôi kéo Quách Nguyên Chấn, ngươi nói hắn muốn làm gì? Ha hả, thời kỳ Hiển Ẩn nhị tông quyết đấu... Gần tới rồi.
Lư Tân Chi càng nói càng vui vẻ, hưng phấn:
- Hai tông Hiển Ẩn lập tức sẽ phải xung đột vũ trang. Mà trên triều đình, Tương Vương và Thái Bình đã không nhịn được nữa, rất nhanh nhất định có một phen long tranh hổ đấu! Quá tuyệt vời, khi Hiển Ẩn nhị tông lưỡng bại câu thương, chính là lúc chúng ta ra mặt tiếp nhận Thừa Tự Đường.
Về phần bên triều đình nếu Tương Vương đại kế hoạch toàn thắng, chúng ta từ đó xâm nhập vào triều đình. Nếu Tương Vương đại bại chúng ta cũng không tổn thất quá lớn. Khi Hiển Ẩn nhị tông nạp trong tay, chúng ta lớn có thể từ từ toan tính.
- Ha ha ha ha...
Lư Tân Chi chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên trời cười ha hả:
- Ta thích nhất cảm giác nắm vững trong tay! Ta thích cảm giác phía sau màn điều khiển mọi thứ!
******
Dương Phàm rốt cuộc đã hiểu được Thái Bình công chúa vì sao tính tình thay đổi nhiều.
Hắn vốn tưởng rằng Thái Bình bước vào tuổi trung niên, tính tình có chút vui giận thất thường. Nữ nhân như vậy nhìn thấy qua cũng không ít. Hiện giờ mới biết được Thái Bình đến cuối cùng đang sợ hãi cái gì, bi ai cái gì, càng thật đáng buồn khi hắn không thể có một câu dỗ dành nàng. Trong lòng Dương Phàm cũng không khỏi dâng lên một nỗi xót xa.
Thái Bình nói không sai. Hắn cũng biết rõ, chỉ tình cảm ở trên giường thì không cách nào gắn bó được. Hắn và Thái Bình đương nhiên không phải quan hệ “trên giường” đó. Nhưng cho dù loại cảm tình nào, đều cần phải có nền tảng sâu dày mới có thể lâu dài được, hoặc là gia đình, hoặc là con cái.
Nhưng giữa bọn họ có cái gì?
Hắn có gia đình và con cái của mình. Thái Bình cũng có gia đình và con cái của mình. Bọn họ đều có cuộc sống riêng tư của mình. Người này cũng không có cách nào xâm nhập vào gia đình người kia.
Thái Bình không phải là một thê tử đủ tư cách. Bởi vì hôn nhân này là chính do Võ Tắc Thiên bắt buộc. Vợ chồng đồng sàng dị mộng cũng không cần hướng tới đối phương thực hiện nghĩa vụ vợ chồng. Nhưng trước mặt con cái, nàng vẫn là một mẫu thân.
Theo tuổi tăng lên, tình cảm mãnh liệt giữa nam và nữ tất nhiên dần dần phai nhạt. Bất kể nam nữ cuộc sống chủ yếu của họ tất nhiên sẽ chuyển tới gia đình và con cái của mình. Mà điểm là bọn họ không thể xuất hiện cùng một chỗ.
Dương Phàm ghìm ngựa nhìn về phía cung thành, bên cạnh hoàng cung , có một Uyển Nhi. Chỗ khác nhau của Uyển Nhi và Thái Bình đúng là điểm này. Uyển Nhi bị câu cấm ở một trong cung thành hữu hình còn Thái Bình là bị vây ở nhân luân. Tình cảm xen lẫn mà trở thành cung điện vô hình.
Uyển Nhi bị vây khốn trong tòa thành kia, hắn có thể dùng đao cứu nàng ra. Còn Thái Bình bị vây khốn trong tòa thành kia hắn dùng cái gì đánh vỡ? Hắn cũng là người. Sinh làm người nhất định phải tuân theo một ít quy tắc cơ bản của thế gian. Tòa thành trong tâm này hắn không thể công phá.
Dương Phàm ngơ ngẩn đứng ở phố dài, sau đó rất lâu cất tiếng thở dài.
Danh Sách Chương: