Thủ hạ của Viên Hàn có mấy tên nha sai làm việc cực kỳ chu đáo, lại có kinh nghiệm xử lý mấy vụ án, sớm đã đổi thành mặc thường phục, lặng lẽ theo sau xe bò của Hầu gia. Hai quản gia của Hầu Tư Chỉ tự mình đánh xe, phía sau còn dẫn theo ba chiếc xe bò, tổng cộng bốn chiếc, chậm rãi đi về phía Định Đỉnh Môn, gần đến cửa thì dừng lại.
Bởi vì triều đình vừa mới ra lệnh cấm tàn sát, lúc này vẫn là lúc lệnh cấm tàn sát còn đang sôi nổi, cửa Định Đỉnh là một cổng thành có nhiều người Lạc Dương qua lại nhất, nơi này không chỉ có quan binh coi giữ thành, quan binh tuần tra suốt đêm, các nha sai phủ Lạc Dương mặc công phục hoặc thường phục đang tuần tra, còn có một vị Giám sát Ngự Sử, đem theo mấy tên thủ hạ không ngừng tuần tra.
Bách tính ra vào cổng thành đều bị kiểm soát nghiêm khắc rất nhiều so với bình thường, do vậy chỗ cổng thành hơi chật chội. Trong xe, một cô gái xinh đẹp khoảng tầm hai mươi tuổi cảm thấy xe dừng lại, liền nhẹ nhàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, sắc mặt hơi lo lắng.
Nhị quản gia Mã Giác của Hầu gia phát giác, vội vàng đem nón trúc ép thấp xuống một chút, vừa nhìn một cách cảnh giác những bách tính ra vào cổng thành đang bị kiểm tra, vừa hạ giọng nói:
- Nhị nương tử mau ngồi vào trong đi, không cần lo, đây là xe của Hầu phủ, lúc ra khỏi thành sẽ không bị làm khó dễ đâu.
Vị phu nhân xinh đẹp kia cúi đầu đồng ý, buông màn xe xuống, vẫn còn thấp thỏm không yên.
- Trong rổ là cái gì? Rau dại à, nhìn qua cũng thấy còn tươi ngon mọng nước, cái rổ rau dại này ngươi bán bao nhiêu tiền?. Ê! Đây là cái gì, đứng lại cho ta!
Một người đàn ông ở quê xách một rổ trúc lớn, bị quan binh coi giữ thành kiểm tra. Quan binh mở miếng vải che trên rổ ra, chỉ thấy bên trong chất đầy rau dại mới hái về không lâu, nhưng quan binh lật bên dưới, lại thấy một bên chất ba con gà làm sẵn đã cắt tiết và vặt lông.
Vừa thấy việc bại lộ, người đàn ông ở nông thôn ném cái rổ trúc vắt chân lên chạy, hai tên quan binh kiểm tra lập tức lên ngựa đuổi theo, một vị Thập trưởng canh gác chỗ cổng thành này nhặt cái rổ từ dưới đất lên, nhìn thấy trong rổ có ba con gà trắng, mặt mày hớn hở.
Gã nhìn bốn phía, không nhìn thấy có ai chức bậc cao hơn, liền vội vàng nhặt cái rỏ lên và bỏ đi.
Mã Giác nhìn thấy cảnh đó, lập tức quất roi, thúc bò tiến lên phía trước, đồng thời hét to:
- Nhường đường một chút, nhường đường một chút, phu nhân nhà ta ra thành thưởng xuân, một lũ nông dân không có mắt kia, còn không mau tránh ra!
Phía trước có mấy bách tính dân thường áo vải đang đợi ra khỏi thành, Mã Giác thúc ngựa tiến lên, miệng không ngừng gào thét, mấy bách tính có chút không hài lòng, nhưng quay đầu nhìn, chỉ thấy xe trang trí lộng lây, không giống như gia đình bình thường, hai bên còn có nô tài theo hầu, rõ ràng là gia đình giàu có, những người dân thường này không dám tranh chấp, vội vàng nhường sang hai bên đường.
Mã Giác nhân lúc vừa có hai tên lính ra khỏi cửa, người kiểm tra ít, tên Thập trưởng lại chạy đi giấu ba con gà làm sẵn, kiểm tra lại càng lơi lỏng, liền định nhân cơ hội này để ra khỏi thành. Xe bò đến cửa thành, tên lính canh giữ thành giơ cây giáo ra ngăn lại, một trong số đó nói:
- Đứng lại, trên xe là người nào?
Mã Giác ngồi trên xe ngựa, chắp tay về phía binh lính, cười:
- Mấy vị quân gia vất vả rồi, tiểu nhân là phu xe của phủ Hầu Ngự Sử, mấy vị phu nhân trong phủ muốn ra ngoài thành du ngoạn, trong xe đều là nữ thân quyến, không tiện xuống xe, mong quân gia không làm khó!
Y vừa nói đến đây, Nhị phu nhân của Hầu Tư Chỉ kéo một góc màn kiệu, lộ ra một khuôn mặt ngọc ngà như đóa phù dung, đôi lông mày kẻ đen, gò má phơn phớt hồng, vẫy vẫy cái khăn tay, sốt ruột nói:
- Xảy ra chuyện gì thế, ban ngày muốn ra khỏi thành một chuyến còn phải kiểm tra như thế này sao?
Tên lính kia nhìn thấy trên xe đúng là một phu nhân y phục gọn gàng, lại nghe nói là gia quyến của một vị Ngự Sử, không muốn thêm rắc rối, liền dựng giáo lên, nhảy sang một bên, đang định xua tay cho bọn họ đi thì xảy ra chuyện lạ.
Mấy tên công sai Khiên Ngưu thuộc hạ của Viên Hàn giả làm đủ kiểu người, liên tục theo sau chiếc xe bò, vừa thấy xe của Hầu gia muốn ra khỏi thành, một tên Khiên Ngưu trai tráng quay đầu nháy mắt ra hiệu, phía sau một tên đang khiêng sào trúc bỗng nhiên tiện tay dùng những cái sào nhọn hoắt đã được bọc lại, ra sức đâm một cái vào mông bò.
Con bò vàng đau đớn vô cùng, điên cuồng rống lên “ò” một tiếng, tung bốn vó chạy thẳng về phía trước, tên trai tráng Khiên Ngưu ra sức kéo dây cương, hô to:
- Bò bị điên! Bò bị điên rồi!
Gã dùng lực kéo dây thừng, có vẻ như muốn ngăn con bò lại, lại kéo dây thừng ép con bò đổi hướng, bò cúi đầu, hai chiếc sừng sắc nhọn kiên quyết đâm vào một phía của chiếc xe bò hoa lệ cuối cùng của đoàn xe Hầu gia.
- Ôi da, mẹ ơi!
Chiếc xe hoa lệ bị con bò vàng phát điên đâm vào đâm cho nghiêng cả xe, suýt chút nữa thì lật ngược lại, lều xe bị đâm đến biến dạng, màn kiệu giương cao lên, vừa hay nhìn thấy hai sừng trâu to đùng cắm vào trên vách xe, húc lên tạo thành một vết nứt to đùng. Tiểu phu nhân ngồi bên trong là Lục phu nhân của Hầu Tư Chỉ, sợ đến nỗi mặt mày tái mét, vừa lăn vừa trèo ra khỏi xe.
Vị Lục phu nhân của Hầu Tư Chỉ này không quá hai tám tuổi, dáng vẻ yêu kiều mềm mại, động tác nhảy không nhanh, nàng vén màn kiệu, vừa chạy ra khỏi xe, phía sau liền “rầm” một tiếng, vô số tơ lụa vải lĩnh đổ nghiêng xuống, đúng lúc đập vào lưng ả, khiến cho cả người ả đều bị đè sấp ở chỗ ngồi phía trước.
Mã Giác nhìn thấy như vậy sắc mặt lập tức biến sắc, tự mình rẽ binh lính trên đường, liếc nhìn con bò điên đã đâm vào xe của nhà Hầu Ngự sử, một tiểu phu nhân ngã từ trong xe ra, theo sau là hàng bọc tơ lụa vải lĩnh như núi, lấp cả người tiểu phu nhân xinh đẹp kia xuống, không khỏi ngẩn người.
Y ngẩn người ra một lúc mới có phản ứng, lập tức giương cây giáo, nghiêm nghị nói:
- Bắt bọn chúng lại cho ta!
Mã Giác hoảng hốt lo sợ, nhất thời không biết nên làm gì cho đúng, Định Đỉnh Môn có ba cửa thành, cửa ở giữa là rộng nhất, chịu sự quản lý của Kim Ngô Vệ, quan viên của phủ Lạc Dương và ngự sử ở Giám Sát Viện cũng đang canh giữ ở đây, Mã Giáp sợ xảy ra bất trắc, cố ý chọn cổng thành bên trái để ra, ai ngờ vẫn xảy ra chuyện.
Lúc này, mấy tên quan viên nhìn thấy bên này có chuyện, dồn dập dẫn binh lính, nha dịch chạy đến bên này, hạ lệnh cho nữ quyến trên bốn xe ra xuống, phái người lên xe lục soát, trên bốn chiếc xe đều chứa đầy gấm vóc tơ lụa, gần như đã nhét chật cả thùng xe, chỉ để lại một chỗ nhỏ đủ cho một người ngồi.
Chẳng trách các phu nhân trên xe xuống, mặt ai nấy đều ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, cả quãng đường các ả không dám kéo màn che lên, bên trong kín như bưng, bốn phía chất đầy tơ lụa, sao lại không cảm thấy oi bức.
Hầu Tư Chỉ tích giấu lượng lớn gấm vóc như vậy, sao lại hoảng hốt như vậy?
Hóa ra, lúc này vàng bạc mặc dù đáng giá, nhưng vẫn không có nhiều chức năng như tiền tệ có sẵn, bình thường mọi người mua bán các sản phẩm giá rẻ thì sử dụng tiền đồng, thanh toán khoản lớn thì dùng các vật như gấm vóc, tơ lụa. Chúng không chỉ có thể cắt may thành y phục, thêu thành mặt giày, còn có tác dụng như một số tiền lớn.
Trong số mấy loại hàng hóa, gấm là quan trọng nhất. Gấm, cũng như vàng. Giá cả như vàng, chữ cổ cũng được ghép từ vàng và lụa. Nếu như các nhà giàu có đều tích trữ gấm vóc, sẽ khiến cho thị trường không có tiền lưu thông, vật giá chắc chắn sẽ lên cao, cho nên nghiêm cấm dân gian tích trữ gấm, một khi phát hiện, ắt có biện pháp trừng phạt nghiêm khắc.
Hiện giờ Vương Hiếu Kiệt đang đánh giặc ở Tây Tạng, Võ Tam Tư xây dựng Thái Cung, Tam Dương Cung, Kiến Thiên Xu, Hộ bộ nghèo xơ nghèo xác, ở đâu cũng xoay sở tiền bạc, gấp đến nỗi Thượng thư Hình Bộ cũng sắp treo cổ rồi. Cứ vài hôm y lại đến Chính Sự Đường kêu than nghèo khổ, khóc đến nỗi Lý Chiêu Đức phát cáu.
Lý Chiêu Đức chính là “chủ tọa chấp bút” của Chính Sự Đường, không thể đem chuyện này giao cho Hộ Bộ, bản thân khoanh tay đứng nhìn được, bất kể là chiến sự Tây Vực hay là xây dựng Thiên Khu và hai nơi du ngoạn sơn thủy khi xuất cung cho hoàng đế, đều tuyệt đối không được chậm trễ, xảy ra một chút sơ xuất, chức Tể tướng này của y không cần phải làm nữa.
Bởi vậy, vào đầu tháng này, triều đình vừa hạ một chính lệnh:
- Những người tích trữ gấm trong dân gian, giết không tha!
Chính lệnh này vừa được hạ xuống, rất nhiều người không dám tích trữ gấm vóc nữa, trên thị trường lượng “tiền tệ lưu thông” cũng nhiều hơn, nền kinh tế sắp đổ sụp của Đại Chu mới được xoa dịu. Thế nhưng có người sáng mắt vì lợi mà to gan lớn mật, Hầu Tư Chỉ chính là người như thế.
Nhìn thấy giá cả tăng lên, giá cả của gấm vóc loại bình thường cũng sẽ lần lượt tăng lên, y nào nỡ ra tay? Mấy xe gấm vóc này, y để trong nhà kho thêm mấy ngày, là có thể mua thêm được mấy mẫu ruộng.
Bây giờ Vương Hoằng Nghĩa bị bắt, Dương Phàm lại ở Thôi Sự Đường hô mưa gọi gió, Hầu Tư Chỉ càng nghĩ càng bất an, liền nghĩ đem gấm vóc tích trữ trong nhà chuyển về dưới quê. Y cũng lo lắng đã gây sự chú ý của Dương Phàm, nên ba ngày này, ngày nào cũng để cho thê thiếp kéo xe ra ngoài thành.
Liên tiếp ba ngày không hề xảy ra bất trắc gì, mới đem gấm vóc tích trữ trong nhà lên xe, nhưng tên Hầu Tư Chỉ này chỉ là xuất thân bán bánh, suy nghĩ của y náo so được với công sai Hình bộ được các châu phủ đề bạt lên. Những người này đều là cao thủ Hình bộ, xe là xe không hay xe chở đầy hàng hóa, những sai nha này chỉ nhìn loáng qua vết bánh xe là có thể phán đoán ra được, còn Hầu Tư Chỉ lại không hề hay biết chỗ sơ hở lớn này, hôm nay cuối cùng trúng kế “dụ rắn ra khỏi hang” của Dương Phàm.
Gấm vóc chất đầy bốn xe, giá trị cả vạn kim, đối mặt với tang vật nhiều như vậy, Kim Ngô Vệ, Phủ Lạc Dương và vị Giám Sát Ngự Sử đều lộ vẻ khó xử.
Kim Ngô Vệ và Phủ Lạc Dương thật sự không muốn đắc tội với Ngự Sử đài, đặc biệt là vừa mới có ba vị Tể tướng bị giáng chức quan, Tể tướng cũng có thể bị Ngự Sử đài kéo xuống được, huống chi bọn họ?
Tuy nhiên trước hàng trăm con mắt đổ dồn vào, nếu như nói lần này tha cho Hầu Tư Chỉ, trách nhiệm này bọn họ đều không gánh vác nổi. Một khi có người nói chuyện này ra, từ đó truyền đến tai một vị đại quan triều đình thích lo chuyện bao đồng nào đó, bọn họ sẽ bị tội lơ là nhiệm vụ. Vị Giám Sát Ngự sử là người của Ngự Sử đài, đối diện với tình cảnh thế này, sắc mặt càng tái nhợt.
Mấy trưởng quan vò đầu bứt tai, bọn họ đều hi vọng người khác sẽ nói trước, bất kể là để cho xe ngựa của Hầu gia ra khỏi thành, hay là giao cho phó quan xử lý, chỉ cần có người dẫn đầu, là mọi người sẽ tự ủng hộ. Mọi người đều có cùng ý nghĩ này, nhất thời xuất hiện một cảnh tượng hết sức kỳ lạ, người của mấy bên đều giả bộ nghiêm túc kiểm tra số gấm vóc bị phát hiện và tịch thu, ai cũng lề mề, cũng không ai đề cập đến nên xử lý như thế nào, lén lút sai người vội vàng đi thông báo cho quan cấp trên của mình đến thu dọn tàn cục.
Một lát sau, Lạc Dương Úy Đường Tông Tốt đến đầu tiên, vừa nhìn thấy cảnh tượng này lão cũng nhức đầu vô cùng, nếu như chuyện này chỉ có người của lão nhìn thấy, vậy thì mở cho một con đường sống cũng không có gì là ghê gớm cả, còn có thể dựa vào hành động này mà nịnh bợ Ngự Sử đài, thế nhưng bây giờ có nhiều người nhìn thấy như vậy, lão tuyệt đối không gánh vác trách nhiệm này.
Đường Túng đến chẳng được tích sự gì cả, chỉ là dưới sự dặn dò của lão, đem bốn cái xe gọn vào lề đường, tránh ảnh hưởng đến người khác ra vào, xe được chuyển đến dưới cây ven đường, Hầu Tư Chỉ cũng nghe được tin, vội vàng chạy tới...