Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm đem danh sách giao cho Lục Nhân Dật rồi đi ra hậu trạch, mới đến cửa ngách chợt nghe sau hòn giả sơn có tiếng gào bi phẫn:
- Đệ không quay về, đệ không quay về đâu, tỷ mà ép đệ, đệ sẽ chết cho tỷ xem!

Ngay sau đó là tiếng một cô gái kêu lên:
- Nguyên Nhất, đừng làm thế!

Dương Phàm khựng chân lại, rồi lại vọt nhanh tới sau hòn giả sơn, thấy tỷ đệ Phùng Mẫn Nhi và Phùng Nguyên Nhất đang khóc lóc nước mắt tuôn như mưa, Mẫn Nhi đang ôm chặt lấy Phùng Nguyên Nhất, còn bộ dạng Phùng Nguyên Nhất đang hung hăng đánh vào hòn giả sơn.

- Nguyên Nhất, đệ làm gì vậy?

Dương Phàm chạy tới, giận tái mặt trách mắng.

Phùng Mẫn Nhi thấy Dương Phàm, vui mừng gọi:
- Dương đại ca, huynh mau tới giúp muội khuyên Nguyên Nhất, đệ ấy...không chịu theo muội quay về Lĩnh Nam.

Nói tới đây, Phùng Mẫn Nhi lại tuôn rơi nước mắt:
- Đệ ấy...đệ ấy muốn tiến cung!

Dương Phàm giữ chặt vai Phùng Nguyên Nhất, trầm giọng nói:
- Đệ làm gì vậy, nam nhi tự tìm cái chết, còn ra thể thống gì nữa chứ?

Phùng Nguyên Nhất ngừng giãy dụa, ảm đạm cúi đầu, nói:
- Dương đại ca, đệ....đệ...có còn là nam nhi đâu? Nguyên Nhất thẹn với tổ tông, không muốn quay lại Lĩnh Nam nữa, vĩnh viễn cũng không muốn trở về!

Dương Phàm chợt nhướng mày:
- Đệ muốn tiến cung?

Phùng Nguyên Nhất ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói:
- Đúng, nơi đó vốn là nơi thích hợp nhất cho đệ. Chỉ có ở đó, mới không có ai xem thường đệ, cười nhạo đệ.

Cậu bắt lấy cánh tay Dương Phàm, khẩn cầu:
- Dương đại ca, cầu xin huynh đưa a tỷ của đệ về Lĩnh Nam đi, còn đệ không về đâu.

Dương Phàm nhíu mày:
- Tiến cung cũng không phải là chuyện dễ dàng, cũng không phải là chỉ cần...là có thể được tiến cung đâu!

Dương Phàm sợ làm tổn thương lòng tự tôn của Phùng Nguyên Nhất, nên không thốt ra hai chữ “hoạn quan”.

Phùng Nguyên Nhất lộ vẻ sầu thảm, cười nói:
- Đệ biết, cho nên, lúc trước đệ mới muốn yêu cầu Dương đại ca giúp đỡ, tuy nhiên, hiện tại không cần nữa.

Ánh mắt Phùng Nguyên Nhất từ từ sáng lên:
- Trên đường về kinh, đệ vẫn hầu hạ bên người Cao Công công, được Cao công công yêu thích, hiện tại đã bái Cao công công làm nghĩa phụ rồi, ông đã đáp ứng với đệ, chỉ cần đệ bằng lòng tiến cung, ông sẽ nhận đệ vào! Ông nói, chỉ cần tỷ ấy gật đầu, sẽ dễ dàng đưa đệ tiến cung làm nội thị.

Dương Phàm yên lặng nhìn Phùng Nguyên Nhất, vóc dáng trưởng thành hơn so với đám bạn cùng tuổi, trong mắt vẫn còn ánh lên nét ngây thơ, nhưng có lẽ bởi vì cậu đã sớm trải qua bao dày vò khuất nhục, đã khiến cậu trưởng thành lên rất nhiều. Dương Phàm đọc được nỗi thống khổ của cậu, cũng đọc được nỗi sợ hãi của cậu, rất lâu, hắn rốt cuộc gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Được, nếu đệ kiên trì, ta sẽ không ngăn cản đệ.

Phùng Nguyên Nhất mừng rỡ như điên, vội vàng nói:
- Đa tạ Dương đại ca!

Dương Phàm gật gật đầu, nói:
- Đệ về phòng trước đi, nam nhi có nước mát không dễ rơi, nếu sau này còn khóc sướt mướt nữa, ta và tỷ tỷ đệ không hài lòng đâu đấy.

- Vâng!

Phùng Nguyên Nhất hiểu Dương Phàm muốn thuyết phục tỷ tỷ mình, nên vội vàng gật đầu, mặt đầy nước mắt nhìn a tỷ cũng đang rơi lệ ràn rụa, cắn chặt môi chạy về phòng của mình. Hiện tại ngay cả dũng khí nói với a tỷ của cậu cũng không có.

Dương Phàm dùng tay áo phủi nhẹ lá rụng trên tảng đá, ra hiệu với Phùng Mẫn Nhi:
- Mẫn Nhi, ngồi xuống đi.

Dương Phàm ngồi trước, Phùng Mẫn Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt, cũng ngồi xuống bên cạnh.

Dương Phàm ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Mẫn Nhi, việc như này, đối với một nam nhân mà nói thật sự là tổn thương rất lớn. Nguyên Nhất còn nhỏ, vốn chưa hiểu được nhiều, nhưng sau này nghe được những tin đồn...

Phùng Mẫn Nhi nói:
- Nếu đệ ấy trở lại Lĩnh Nam, ai còn dám ức hiếp đệ ấy, ai còn dám chế nhạo đệ ấy nữa? Cũng bởi vì đệ ấy còn nhỏ, muội sao từ bỏ được...

Dương Phàm giơ tay ra cắt ngang lời nàng:
- Có đôi khi, khuất nhục không phải là tới từ lời nói, hoặc là từ thái độ mà chính là tâm ma của đệ ấy, càng nhìn thấy người thân, lại càng là cố nhân, đệ ấy càng cảm thấy nhục nhã, cảm thấy không ngẩng đầu lên được. Muội không là nam nhân, muội không hiểu cảm giác này đâu.

Phùng Mẫn Nhi mở to đôi mắt mọng nước, hỏi:
- Vậy...muội phải để đệ ấy tiến cung ư?

Nói tới đây, nước mắt nàng lại chảy xuống:
- Đệ ấy còn nhỏ như vậy, từ trước tới giờ lại chưa từng hầu hạ ai, đệ ấy...

Dương Phàm nói:
- Hiện giờ trong lòng đệ ấy, chỉ có ở trong cung mới là nơi dành cho đệ ấy, mới không có những ánh mắt xem thường đệ ấy, trở lại cố hương, đối với đệ ấy có lẽ là một sự tra tấn, một sự thương tổn! Muội đừng lo lắng, người trong cung, vài năm lại được phép ra ngoài, thân phận đệ ấy đặc biệt, chỉ cần đệ ấy nguyện rời khỏi cung đình, đi bất cứ đâu bất cứ lúc nào cũng có thể. Với tình hình này, không bằng trước hết cứ để đệ ấy tiến cung, đợi tâm tình đệ ấy bình ổn rồi hẵng nói sau.

Dương Phàm nói tiếp:
- Cao công công khá có địa vị ở trong cung, ông đã nhận Nguyên Nhất làm nghĩa tử, vậy thì cũng không lo Nguyên Nhất sẽ bị người ta bắt nạt ở trong cung, cuộc sống cũng không kém đâu. Ta ở trong kinh, cũng sẽ thường xuyên chiếu cố đệ ấy.

Phùng Mẫn Nhi vẫn chỉ là một thiếu nữ, nào có nhiều chủ ý như vậy, đệ đệ kiên trì vào cung, hiện giờ Dương Phàm cũng nói như vậy, rốt cuộc Phùng Mẫn Nhi cũng không kiên trì nữa, nàng cúi đầu trầm tư một lúc, bỗng nhiên ngẩng lên, kiên định nói với Dương Phàm:
- Đệ đệ của muội không đi, muội cũng không đi, muội sẽ ở lại trong kinh để chăm sóc đệ đệ.

Dương Phàm giật mình nói:
- Muội vừa từ trong cung ra, chẳng lẽ còn muốn quay lại hay sao? Trong cung quy củ lớn, cung nga nội thị các nơi đều có chức ti, dù là muội và NguyeenNhaats ở hai cung điện, giữa chỉ có một bức tường cung ngăn các, cũng khó có thể ngày ngày được gặp nhau.

Phùng Mẫn Nhi cũng không biết tình hình trong cung, nghe Dương Phàm nói vậy, không khỏi mờ mịt hỏi:
- Vậy...muội muốn ở lại ngoài cung có được không?

Dương Phàm cười khổ nói:
- Người ngoài cung sao có thể nói tiến cung là tiến cung, muội chớ thấy ta ngày nào cũng có thể đi cung thành, đi cũng chỉ là đi ngoại triều, nội uyển hậu cung, trừ phi Hoàng đế hạ chỉ cho vào, ta mới được vào đấy. Ngay cả Thái Bình công chúa là hoàng thân quốc thích được sủng ái không cần tuyên triệu mới được vào cung, nhưng không có nghĩa là lúc nào cô ấy cũng được vào cung đâu...

Nói tới đây, Dương Phàm chợt dừng lại, như nghĩ ra điều gì đó.

Phùng Mẫn Nhi thông mình, đôi mắt hạnh sáng lên, vui vẻ hỏi:
- Dương đại ca, huynh có biện pháp rồi hả?

Dương Phàm suy tư một lát, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Mẫn Nhi, hỏi:
- Muội biết ca hát đúng không?

***

Phía đông nam thành Lạc Dương tại khúc thứ hai phường Lý Đạo, ngoại trừ bình dân nhà ngheo và một ít sĩ tử nghèo khổ không được như ý, có hai hộ gia đình giàu có, một hộ là trí sĩ dưỡng lão Hướng Quân Hướng học sĩ phủ, một hộ khác còn khá hơn nhiều so với phủ Hướng học sĩ.

Trên cửa của Trang phủ này không phải là dòng họ Khuê nhân, nói như vậy, nơi chủ nhân thường ở sẽ lấy tên phủ là dòng họ, như là Lư phủ, Trương phủ, Lý phủ...để tiện cho người khác tìm được, phân biệt được, mà phủ đệ này tráng lệ, treo tấm biển tựa như biệt viện “Túy trạch uyển” của Thái bình công chúa tại Kim Cốc viên, phủ đệ này tên là Uyên Châu.

“Uyên châu" là một tòa phủ đệ rất tao nhã, rất mỹ lệ, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên nó, lần lượt thay đổi tảng đá trên đường nhỏ, vài chiếc lá ngô đồng thưa thớt rụng xuống hiến cho đường nhỏ chẳng những không có chút tiêu điều, ngược lại càng lộ vẻ sạch sẽ thanh tịnh.

Tiến vào phủ đệ này, đến một nam nhân khó coi nhất, đến nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp nhất, các nàng hầu hết đều giống như tên của phủ, hai chân thon dài, bước chậm rãi trong đình, đi trong hành lang gấp khúc dài giống như đôi chân ương uyên.

Tay áo bồng bềnh, mùi xạ lan ngào ngạt, vạt váy phất phơ, hoàn bội leng keng, má lúm đồng tiền tươi tắn như mùa xuân, eo nhỏ xinh, nơi này rõ ràng là một ổ mỹ nhân rồi.

Nếu trong tòa phủ đệ này có nhiều nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp như vậy, mà nơi này thường vang lên những tiếng sáo trúc, rồi có những giọng ca uyển chuyển cất lên, chỉ sợ điều đầu tiên làm người ta nghĩ đến chính là hai chữ “Thanh lâu”.

Nhưng trên thực tế, so với cửa ngậm la tước của phủ Hướng học sĩ, “Uyên Châu” này khách nhân tìm đến nhiều hơn, hơn nữa nơi này náo nhiệt vào ban ngày, ban đêm thì rất yên tĩnh như dân chúng bình thường. Bởi vì nơi này thật là trụ sở giáo phường Ti Đại cung phụng của Như Mi đại sư, những cô gái xinh đẹp trong này đều là đệ tử của bà.

Địa vị của ca vũ kỹ không cao, nhưng một khi đã thăng lên cấp bậc đại sư, vậy thì đã hoàn toàn khác biệt rồi, cả triều Chu tử quyền quý, vương hầu công khanh ai ai cũng đều cung kính, lễ ngộ đối với Như Mi đại sự. Thỉnh thoảng có những tiệc rượu long trọng, nếu có thể mời được Như Mi đại sư đến hiến nghệ, thì lại vô cùng vinh quang.

Bởi vì vương hầu công khanh kính trọng bà như vậy, cho nên vị Đại cung phụng của Giáo phường ti mặc dù là nữ lang trẻ tuổi xinh đẹp nhưng lại không có đám đạo chích lưu manh nào dám đến gây chuyện thị phi.

Trong hậu hoa viên, phong đỏ như lửa, tùng xanh như trước.

Như đại gia ngồi ở bên bàn đá, dưới mông nàng là một chiếc bồ đoàn bằng lông chim mềm mại, bên váy hoa sen của nàng là một cây hoa hồng đứng thẳng diễm lệ ướt át,

Dương Phàm ngồi ở bên kia bàn đá, mỉm cười nói với Như Mi:
- Mẫn nhi cô nương là người Lĩnh Nam, từ nhỏ đã được dạy ca hát, giọng rất tốt, nếu được Như đại gia thu làm đệ tử, dạy dỗ, thì tương lai sẽ trở thành vật quý đấy.

Như Mi mỉm cười nói:
- Mẫn nhi cô nương chỉ vì tiện chăm sóc tiểu đệ, muốn dễ dàng xuất nhập cung thôi chứ không phải là thành tâm học nghệ. Nhưng nếu Dương lang trung đã mở miệng, chẳng lẽ Như Mi không nể mặt mũi của ngươi hay sao? Ca múa tài nghệ tuy rằng người nào cũng có thể học được, nhưng muốn thành báu vật, thì còn phải khổ luyện vất vả thật nhiều. Nếu Mẫn Nhi cô nương không có chí này, vậy thì cứ ở lại quý phủ cũng được, cũng không nhất thiết phải bái làm môn hạ của thiếp thân đâu.

Mẫn Nhi đứng trước hai người vội vàng quỳ trước mặt Như Mi, cung kính nói:
- Đệ tử muốn ở lại đây chăm sóc tiểu đệ, nhưng cũng muốn bái làm môn hạ của Như Đại sư, thật sự là thành tâm dốc lòng cầu học. Bao chuyện xưa, từ lúc bái nhập môn hạ ân sư, đệ tử đã vứt bỏ tất cả rồi, từ nay về sau chỉ là đệ tử của ân sư mà thôi, kính xin ân sư dạy bảo!

Như Mi thâm sâu liếc nhìn Mẫn Nhi, mặt giãn ra, cười nói:
- Tốt! Nếu như con đã có tâm tư này, ta cũng sẽ không quá chiếu cố con đâu, mà sẽ đối xử bình đẳng như với các đệ tử khác.

Nàng trầm ngâm một chút, lại nói:
- Con bái làm môn hạ của ta, đương nhiên dễ như trở bàn tay, tuy nhiên thường xuyên có thể gặp lệnh đệ, không có nghĩa là con có thể được chăm sóc hắn. Nhập môn hạ của ta, con chính là “quan nhân”, hãy chịu khó học tập, đợi khi con trở thành “Nội nhân” trong cung mới có thể có tiếng nói.

Vào làm Nữ nghệ nhân trong Giáo phường, gọi chung là “Quan nhân”, cũng là thể hiện cấp bậc địa vị nhất định của nữ nghệ nhân. Còn gọi là “Nội nhân”, “Cung phụng”, là cấp bậc cao nhất của nghệ nhân rồi. Nhưng có thể trở thành nghệ nhân Cung phụng, đã có thể cùng vương hầu cùng ngồi cùng ăn, khắp thiên hạ này nào có mấy người, Như Mi cũng không hy vọng xa vời đệ tử mới thu nhận này sẽ có tạo hóa lớn đó, nhưng chỉ cần Mẫn Nhi có thể đạt tới cấp bậc “Nội nhân”, vậy thì có quyền nói chuyện rồi, sẽ được tiếp xúc chặt chẽ với các ti nữ quan cùng với quản sự thái giám trong cung, muốn chăm sóc một tiểu nội thị cũng là một câu nói mà nói.

Mẫn Nhi vui vẻ lạy tiếp, chân thành nói:
- Sư phụ là có ân tái tạo đệ tử, đệ tử vô cùng cảm kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK