- Thẩm công tử từng khen ngợi trước mặt Lão Thái công rằng A Lang ngươi là một người tài năng, tuấn kiệt, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôm nay được gặp, quả là danh bất hư truyền!
Dương Phàm nghe thấy ba chữ “Thẩm công tử”, lập tức bỏ đi ý niệm cáo từ trong đầu.
Ở thời đại này, không phải người có chút tiền là có tư cách được gọi là công tử, khắp thiên hạ, những người thanh niên họ Thẩm có đủ tư cách gọi là công tử ước chừng nhiều lắm cũng không quá một trăm. Còn trong số một trăm tên công tử họ Thẩm, có cơ hội nhìn thấy Thôi Lão Thái công, vả lại ở trước mặt hắn còn dùng địa vị ngang hàng để đánh giá người khác, đi khắp thế gian chắc chỉ có một – Thẩm Mộc!
Dương Phàm lâu lắm rồi không gặp Thẩm Mộc, lúc hắn và “Thôi công tử” tranh đoạt chức vị tông chủ Hiển Tông, Thẩm Mộc đang hoạt động ở vùng Tân La, Cao Lệ, nghe nói đây là một lần sung quân mang tính chất trừng phạt. Dương Phàm lúc ấy đang bận tranh quyền với “Thôi công tử”, nên cũng không chú ý đến hắn.
Trên thực tế, nếu như những chuyện sau đó không hề có liên lụy đến Dương Phàm, hắn cũng không đặc biệt chú ý đến tin tức của Thẩm Mộc, bởi vì trong đáy lòng của hắn, cho tới tận bây giờ vẫn không coi Thẩm Mộc là một đối tượng cần cảnh giác. Lúc này nghe xong lời của Cổ Nhị Thúc nói, trong lòng Dương Phàm không khỏi xúc động, hỏi:
- Nhị Thúc vừa nói là Thẩm công tử Thẩm Mộc sao?
Cổ Nhị Thúc sợ hãi nói:
- Không dám để A Lang xưng hô như thế. A Lang nói không sai, người mà tiểu nhân nói đúng là Thẩm Mộc Thẩm công tử.
Dương Phàm nghe xong vui sướng, bất chấp vấn đề xưng hô giữa hắn và lão, vội vàng hỏi:
- Thẩm Mộc đã trở lại từ Tân La? Nhị Thúc nhìn thấy hắn ở đâu sao?
Cổ Nhị Thúc thấy hắn cố ý gọi mình là Nhị Thúc, cũng không tiếp tục để ý đến xưng hô nữa, liền nói:
- Tiểu nhân nhìn thấy Thẩm công tử ở Thôi phủ. Nói ra, thật có những lúc, đại khái là…
Hai người, một người gọi đối phương là Nhị Thúc, người kia lại tự xưng là tiểu nhân. Xưng hô này cũng kì lạ, nhưng hai người dường như đều đã thích ứng. Cổ Nhị Thúc liếc mắt nghĩ một chút, nói:
- A! thời gian cụ thể tiểu nhân thật sự không nhớ rõ, tuy nhiên tiểu nhân nhớ sau khi chuyện này xảy ra hơn một tháng, Khiết Đan liền làm phản!
Dương Phàm nhất thời ngẩn ra, hắn còn tưởng Thẩm Mộc vừa mới từ Tân La trở về, nhưng theo Cổ Nhị Thúc nói, trước một tháng trước khi Khiết Đan tạo phản Thẩm Mộc đã quay về, như vậy không ngờ y đã trở về hơn một năm rồi! Cổ Nhị Thúc thấy Dương Phàm thần sắc có chút kì lạ, không khỏi hỏi:
- A Lang làm sao vậy?
Dương Phàm lấy lại bình tĩnh, nói:
- À, ta với Thẩm công tử là bạn quen biết cũ, lâu lắm rồi không gặp. Nếu hắn đã trở vệ, đương nhiên muốn tìm thời gian tụ tập với hắn. Chỉ có điều không biết là hắn gặp Thôi Thái Công là việc ngẫu nhiên lúc từ Tân La trở về hay là bây giờ quay lại Trung Nguyên?
Cổ Nhị Thúc suy nghĩ một chút nói:
- Chắc là trở về như vậy rồi. Tiểu nhân tàn mất một chân, không đi lại được, được Lão Thái Công chăm sóc, xưa này chăm chút cỏ hoa cây cảnh sau hậu viện. Hôm đó tiểu nhân đang bận trong đống cỏ hoa, Thẩm Mộc công tử và Lão Thái công ngồi bên cạnh, Lão Thái công chúc mừng công tử quay về trung nguyên, còn dặn công tử sau này không được tái phạm tật xấu của tuổi trẻ nông nổi nữa, làm chấn động cả vùng kinh kì!
- Thì ra là thế!
Trong lòng Dương Phàm nổi lên chút chua xót, nhưng trên mặt lại hiện lên nụ cười:
- Cổ Đại Thúc, Cổ Nhị Thúc, các thúc sắp xếp ổn thỏa trong phủ đi, ngày mai ta muốn sắp xếp nghìn kị binh nhập cung trực. Sự vụ bận rộn một chút, đợi ta bận nốt mấy ngày nay, sẽ đi theo các thúc đến nha môn giải quyết khế ước nô tịch.
Huynh đệ Cổ Lão Trượng lại luôn miệng nói cảm ơn, thái độ cảm kích bộc lộ trong lời nói. Dương Phàm gật gật đầu với bọn họ, cất bước định đi. Cổ Trúc Đình bỗng nhiên cũng tiến lên một bước, hai chân khẽ cong cong định quỳ trước mặt hắn.
Dương Phàm vội vàng giơ tay ra đỡ lấy, nói với nàng bằng giọng oán trách:
- Lại thế rồi! Ta nói rồi, đây là bởi vì ban thưởng cho công lao mà nàng lập được, là cái nàng nên nhận được, không cần đa lễ. Mấy hôm nay không để cho nàng đi nữa, nàng ở bên cạnh người thân nhiều một chút, ngoài ra, các nàng cũng cần thương lượng một chút xem định làm nghề gì, bàn bạc xong rồi thì nói với ta, nhưng tất cả những gì ta có thể làm được tuyệt sẽ không từ chối!
- Vâng! Tạ ơn… tạ ơn A Lang!
Cổ Trúc Đình nghẹn ngào nói, mắt đỏ hoe, rút khăn lau lau khóe mắt, lại liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái đầy tình ý.
Cổ Lão Trượng đứng ở bên cạnh vừa hay nhìn thấy ánh mắt của con gái, trong lòng vô cùng cảm động. Đứa con gái này của lão trước nay kiên cường, vả lại thuở nhỏ hứa hẹn thề thốt không lấy chống, tính tình bướng bỉnh đến ngay cả người cha này cũng không trị được. Nhưng nhìn bây giờ… thần thái của cô con gái trước giờ có lẽ lão chưa từng nhìn thấy.
Cổ Lão Trượng nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của DƠ, lại nhìn bóng dáng đứa con gái ngẩn ngơ nhìn Dương Phàm, trong lòng không khỏi nói thầm:
- Tiểu Đình thật sự chỉ là thuộc hạ của A Lang sao? A Lang đưa cả nhà ta lên thật sự chỉ vì Tiểu Đình lập nhiều công lao cho hắn sao?
Nhưng nhìn lại con gái, lông mày thanh eo thẳng, cổ nhỏ lưng thẳng, vai nhỏ ngực chắc, hai chân khép chặt, phía dưới còn có bóng mờ mờ của trinh nữ, nếu nói là nàng đã phá thân, thì tuyệt đối không thể xảy ra, lại không thể không khỏi nghi ngờ.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※※
Dương Phàm ra khỏi cửa phủ, dương mạnh roi ngựa, tuấn mã kia bốn vó tung bay, lập tức nhảy ra khỏi ngõ, lao ra đường lớn.
Sắp tới hoàng hôn, người đi người về, đầu đường bóng người thưa thớt, hoàng hôn trời chiều, chiếu sáng ánh mặt trời lóng lánh Thiên Khu đang đứng sừng sững. Dương Phàm giơ roi thúc ngựa, xông thẳng ra An Hỉ Môn của thành bắc Lạc Dương, lúc này mới nhổ ra một ngụm khí đục, khuôn mặt nóng rát cũng khôi phục bình thường.
Thẩm Mộc đã trở về, không ngờ đã trở về một năm rồi!
Nhưng sau khi Thẩm Mộc – lúc trước tiếp xúc với Dương Phàm rất thường xuyên, vả lại cùng chí hướng cùng hắn lật đổ thống trị triều võ, cải tạo giang sơn Lý Đường trở về, vẫn không gặp mặt hắn, thậm chí ngay cả lời nhắn nhủ cũng không gửi đến, kì lạ hơn chính là: chuyện này hắn lại không hề biết!
Hắn bây giờ là tông chủ Hiển Tông, sau này những nơi giao tiếp với tông chủ Ẩn Tông Thẩm Mộc rất nhiều, quan hệ cá nhân giữa hắn và Thẩm Mộc cũng rất tốt, về công tư, Thẩm Mộc đều không gặp hắn, thậm chí không làm bất cứ điều gì liên lạc. Dương Phàm vẫn luôn coi Thẩm Mộc là bạn bè, thậm chí là huynh đệ, điều này khiến hắn có cảm giác phẫn nộ và bị phản bội nhục nhã.
Đồng thời, hắn còn có một cảm giác sợ hãi rợn cả tóc gáy. Kế Tự Đường trong chuyện này rốt cục đóng vai trò gì? Thẩm Mộc cho dù thần thông quảng đại thế nào, nếu như y đã trở lại, chuyện này những gia chủ và trưởng lão của thất tông ngũ tính không thể không biết, nhưng tất cả mọi người dường như vô tình hoặc cố ý không để ý đến hắn, không ai nói tin tức này cho hắn biết, đây là tình trạng gì?
- A lang!
Nhâm Uy thúc ngựa đuổi theo. Thấy Dương Phàm sắc mặt u trầm, không biết vì sao đột nhiên không vui, không khỏi có chút lo sợ. Dương Phàm ngẩng đầu nhìn bầu trời chiều màu đỏ máu, nói với Nhâm Uy:
- Đi chậm một chút, ta muốn yên tĩnh!
- Vâng!
Nhâm Uy đáp lại một tiếng, nhấc tay lên, vài tên thị vệ nén dây cương lại, hãm tốc độ để giữ khoảng cách với Dương Phàm. Dù sao phía trước có một vùng đất bằng phẳng, cỏ dại không dài quá đầu gối, như vậy mai phục từ xa đã có thẻ nhìn thấy, không cần phải theo sát.
Bọn họ vốn được phái tới để bảo vệ Dương Phàm, bây giờ lại có quân chức, Dương Phàm tư thì tỏ ra thân mật, công thì tỏ ra uy nghiêm, áp dụng cả hai, khiến cho những người ở đây đều hết sức trung thành và tận tâm với hắn.
Đương nhiên, nếu Dương Phàm và thất tông ngũ tính xảy ra xung đột, nhưng thị vệ xuất thân trong bảy gia đình thế gia lớn này, rốt cuộc đứng về phía bên nào còn khó nói, dù sao bọn họ không chi xuất thân từ gia đình thế gia, hơn nữa còn có anh em cha mẹ đều ở gia đình thế gia, đồng nghĩa với có người chi phối, nhưng Dương Phàm trừ phi là làm hoàng đế, nếu không tuyệt đối không có khả năng đối lập với thất đại thế gia.
Dương Phàm đã ra khỏi thành, cũng không cần lo lắng về vẫn đề khóa cửa thành, về phần thời gian trở lại quân doanh, muộn một chú hay sớm một chút cũng không vấn đề. Dù sao hắn cũng là chủ soái một quân, Hứa Lương phụ trách quân kỉ đối với bạn bè cũ Hoàng Húc Sưởng đều đối xử bình đẳng, nhưng đối với hắn lại mắt nhắm mắt mở.
Dương Phàm tin Mã Du Cương, thoạt nhìn giống như là bỗng nhiên bỗng nhiên có gì an nhàn thoải mái, đang ngắm phong cảnh ở vùng ngoại ô. Nhưng tinh thần của hắn sớm đã không bị ảnh hưởng bởi cảnh vật, hoàn toàn đắm chìm trong nội tâm.
Dần dần, những oán giận trong lòng Dương Phàm đã tiêu tan. Đúng vậy, có lẽ là bởi vì thuở nhỏ mất đi nơi nương tựa, có lẽ là bởi vì không có anh chị em, cho nên hắn dễ dàng đem sự giúp đỡ và thưởng thức của Thẩm Mộc tự động thay bằng tình nghĩa bạn bè và anh chị em, nhưng Thẩm Mộc sở dĩ coi trọng hắn, cùng hắn hợp tác, mục đích ban đầu là gì?
Thẩm Mộc thân thiết với hắn, xem trọng hắn, là bởi vì mạng lưới quan hệ và năng lực mà hắn biểu hiện ra, khiến cho Thẩm Mộc cảm thấy người này có giá trị lợi dụng. Mặc kệ Thẩm Mộc dùng thủ đoạn gì, ho dù là thành thật với nhau, chung quy lại cũng không thoát khỏi một cái tông chỉ. Có lẽ Thẩm Mộc lúc ấy còn muốn nuôi dưỡng hắn thành một thủ hạ đắc lực.
Nhưng kết quả ra sao?
Lúc Thẩm Mộc bị sung quân đến Tân La, Dương Phàm và “Khương công tử” đang xảy ra xung đột, hơn nữa bởi vì hắn lúc ấy nắm giữ tài nguyên phân phối quan viên cấp bách của thất đại thế gia, mà Khương công tử sau khi sai lầm hết lần này đến lần khác bắt đầu bị Thất Đại Thế gia ghét bỏ và vứt bỏ, lúc này hắn mới được đưa lên vị trí này.
Từ giờ khắc này trở đi, hắn bắt đầu trở thành đối thủ của Thẩm Mộc rồi! Dương Phàm bây giờ đã biết thân phận ban đầu của Thẩm Mộc hèn mọn thế nào, hắn lại từng bước từng bước lật đổ thế nào, cho đến tận khi Khương công tử tùy ý ra roi, dần dần đã có năng lực ngang nhau.
Dương Phàm nhớ lại Triệu Du còn có Tiểu Phi tướng Trương Nghĩa, ở dưới tay Thẩm Mộc, đồng thời có một đám thân nhân và bộ hạ, bọn họ cùng đồng cam cộng khổ, tình cảm còn sâu sắc hơn so với mình và Thẩm Mộc, hiện giờ hắn thay thế Khương Công tử, đứng đối lập với Thẩm Mộc, nếu hắn là Thẩm Mộc, hắn nên làm thế nào?
Chắp tay giao ra quyền lợi? Những anh em vì hắn vào sinh ra tử, vượt lửa qua sông, ai không phải là vì hơn người khác một cái đầu, ai không phải là vì giành một phần gia nghiệp, lợi ích của bọn họ, lợi ích của bản thân Thẩm Mộc, cũng vì Dương Phàm mà hi sinh? Hắn và Thẩm Mộc không còn giao tình sâu sắc như vậy, cho dù hắn là anh em ruột của Thẩm Mộc cũng không được.
Nếu như đảo ngược mối quan hệ của bọn họ lại, Dương Phàm có thể không vì mối quan hệ bạn bè với Thẩm Mộc, hi sinh tiền đồ công danh của Sở Cuồng Ca và Mã Kiều, giao ra hơn hai mươi cửa hàng tâm huyết kinh doanh của Tiểu Man, đem tất cả các mối quan hệ của hắn chuyển giao cho Thẩm Mộc, từ nay về sau cam tâm để Thẩm Mộc tùy ý ra tay, có thể hay không?
Nghĩ thông điểm này, Dương Phàm lập tức bình tĩnh hòa nhã trở lại. cảm xúc bi phẫn oán hận đều đã loại bỏ, tâm linh của hắn liền rõ ràng: Thẩm Mộc, đứng trên lập trường của y cũng không có gì sai. Cũng như thế, đứng ở trên lập trường của hắn, hiện giờ hắn nên làm gì đó rồi!