Đối với các thái giám cung nữ bận rộn mà nói, điều hy vọng nhất của họ chính là thời khắc kết thúc đại lễ.
Đối với vô số dân chúng ở thành Lạc Dương tụ tập tới mà nói, thứ họ mong chờ chính là vô số đồng tiền sẽ được ném từ trên đầu thành xuống.
Nhóm danh túc học sĩ am hiểu lễ nghi thì luôn quyệt miệng, bắt bẻ lễ nghi chỗ nào không hợp, chỗ kia không chu đáo.
Một số hoàng thân quốc thích chỉ có khi nào trình diễn tài nghệ hiến nghệ mới có hứng trí bừng bừng.
Điều Nữ hoàng đế để ý nhất là bà ta lên Thiết Sơn, tuyên đọc hạ chiếu đại xá thiên hạ, tuyên đọc nghị biểu tế thiên là không trang nghiêm, có phải là không cẩn thận không.
Tiết Hoài Nghĩa vẫn luôn tính toán xem xử lý pháp hội long trọng thế nào, chỉ cần có thể mời được Nữ hoàng lên trước, dựa vào khí lực kiên cường của y, nhất định có thể có được niềm vui lần nữa của nữ hoàng.
Dương Phàm đang ngẩng mặt, chiêm ngưỡng sự trọng đại chưa từng có này, tương lai e cũng sẽ không có kình thiên trụ lớn như này nữa.
Một tòa Thiết Sơn cao 105 thước, đường kính mười thước, bát diện, các đường nhỏ năm thước, được đúc bằng kim loại, chu vi Thiết sơn 170 thước, cao hai trượng, với con rồng lớn và kỳ lân đúc bằng đồng thau vút lên, đây là một tòa kiến trúc đồ sộ! Trong thiên hạ e rằng không tìm thấy một cái trụ nào bằng đồng lớn thứ hai như vậy.
Sự to lớn không gì sánh được! Phía sau nó là một “Minh đường” huy hoàng rực rỡ, phía sau “Minh đường” là một “Thiên đường” cao và thiên tề, trong “Thiên đường” là một mộc phật to lớn độc nhất vô nhị. Nhưng luận tới thị giác xung kích, chúng đều không thể so sánh với cái cột trụ to lớn này.
Trụ lớn như vậy, nếu là ngàn năm vạn năm, trong mắt hậu nhân, nhất định là một văn vật vô cùng quý giá, hậu nhân sẽ tự hào vô hạn, sẽ dùng vô số những mỹ từ văn chương ca khúc để ca ngợi sự vĩ đại của tổ tiên họ. Nhưng, bọn họ không thể ngờ trong cái trụ lớn chọc trời này còn lưu lại bao nhiêu máu và nước mắt của tổ tông.
Hao phí tổng sản lượng sắt thép của cả Đại Đường trong hai năm, bởi vì phải giữ lại một phần nhu cầu sắt thép cần thiết để đáp ứng cho quân đội, cho nên có vô số dân chúng ngay cả dùng cả cái cuốc kiếm ăn, cái dao thái rau làm bếp trong nhà mình đều bị quan phủ vô tình đoạt đi, sát nhập vào cái cột lớn hoa lệ này.
Dương Phàm có chút thất thần, cho tới khi những tiếng gào giống như núi thở sóng thần truyền vào tai hắn mới khiến hắn bừng tỉnh. Dương Phàm ngẩng đầu, liền thấy một nắm tiền đồng ném xuống từ đầu thành, dưới ánh mặt trời chiếu rọi sự sáng lạng của long lân, dân chúng hoan hô, giống như thủy triều vọt tới chân thành, tìm kiếm những đồng tiền mới đúc.
Võ Tắc Thiên cất tiếng cười to, cao giọng tuyên bố:
- Đêm nay hủy bỏ lệnh cấm đi lại, dân chúng toàn thành cùng vui mừng với trẫm.
***
Lễ mừng long trọng còn chưa kết thúc, đây chỉ là bắt đầu.
Hoàng đế mở cấm đi lại ban đêm, thành Lạc Dương hôm nay chủ định là một đêm không ngủ.
Văn võ bá quan đang tản đi, quan viên tam phẩm trở lên và hoàng thân quốc thích lại đi về phía cung, Hoàng đế thiết yến bọn họ. Đám người Dương Phàm tản đi cũng mới tìm thấy Mã phu của mình, người của hắn đều là cao thủ quyền thuật mà “Thừa tự đường” phái tới, đặc biêt để bảo đảm sự an toàn của hắn, những người này còn không quen với những quần thể kiến trúc trong cung thành, cũng không khỏi hiểu hết trình tự lễ nghi của cung đình, cho nên mớii tự tách ra khỏi đám đông.
Dương Phàm lên tuấn mã, vì thấy đầu cầu Thiên Tân vẫn chật chội, nhiều xe ngựa của quan viên quyền quý còn chật ních ở phía kia, cho nên cũng không vội vàng. Chỉ là khẽ lay roi ngựa, từ từ mà đi. Không để ý không xa, liền thấy phía trước mấy cái hào nô đang vây quanh một chiếc xe nhẹ, đi còn chậm hơn hắn.
Cỗ xe ngựa kia không có quan phiên. Nhưng nhìn bộ dáng chế thức của nó rất quen mắt, Dương Phàm nhìn kỹ, quả nhiên là xe ngựa của Thái Bình công chúa.
Thái Bình công chúa một tay đỡ cửa kính xe, hơi nhô đầu ra, đang nhìn hắn thản nhiên cười, thấy Dương Phàm đã nhìn thấy nàng, Thái Bình công chúa liền khẽ lắc đầu trong xe, liền hạ màn che xuống, tay thon mềm kia cũng thu lại.
Dương Phàm quay đàu lại nhìn, trái phải đã thấy ít xe ngựa, liền khẽ ho một tiếng, thả người nhảy khỏi chiến mã, bước nhanh tới cạnh xe, thân chui vào trong xe, động tác thành thạo vô cùng.
Bộ hạ của hắn tuy đi theo vị Tông chủ này mới có một thời gian ngắn, lại đã quen thuộc với những cử động có chút kỳ quặc của vị Tông chủ này khi gặp Thái Bình công chúa, một kỵ sĩ trong đó khẽ cong eo, không chút kinh ngạc mà nhặt dây cương của tông chủ, dắt con ngựa tới bên cạnh mình.
Dương Phàm lên xe, ngồi bên cạnh Thái Bình công chúa, liền bắt đầu dạy bảo:
- Nàng có việc gì có thể sai người âm thầm truyền tin tới, bộ dạng như vậy, khó tránh rơi vào mắt của người có tâm, đặc biệt trong cung thành tai mắt rất nhiều.
- Không sao, ai cũng cẩn thận, duy chỉ ta không cần! Chỉ cần ta ở cùng huynh, cũng sẽ không có ai nghĩ tới chuyện đứng đắn, điều này...coi như bổn cung có bản lĩnh gặp may đi.
Thái Bình công chúa dương dương tự đắc nói xong, ngây thơ ôm cánh tay hắn, căn bản không để ý tới vẻ mặt thối của hắn, Dương Phàm khóc dở cười dở, đành nói:
- Việc cứ theo kế hoạch mà làm, nàng chỉ cần yên lặng chờ tin là được, bây giờ tìm ta, có việc gì khác sao?
Thái Bình công chúa lườm hắn một cái, nói:
- Ta tìm huynh, chỉ có thể bàn việc chính sự sao?
Dương phàm bất đắc dĩ nói:
- Được thôi, vậy Công chúa điện hạ tìm ta, có việc gì không chính đáng?
Lời vừa nói ra, hắn cũng không nhịn nổi cười.
Thái Bình công chúa hừ nói:
- Bây giờ…không nói với huynh nữa.
Nàng đá bàn chân, xe ngựa liền phi nhanh về phía trước.
Xuyên qua tấm màn trúc, Dương Phàm nhìn thấy xe ngựa chạy qua đầu cầu Thiên Tân, không có đại đội người ngựa nào của các quan thân quyền quý chen chúc, mà là chạy về con đường phía trước của Thừa Phúc phường, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Đây là đi đâu vậy?
Thái Bình công chúa nhẹ nhàng kề gò mà lên tấm vai dày rộng của hắn, cảm thấy mỹ mãn ngủi mùi trên cơ thể hắn, lúc này mới nói:
- Hôm nay bỏ luật cấm đi lại ban đêm, dân chúng trong thành cả đêm cuồng loạn nha.
Dwowng Phàm có chút cảnh giác :
- À ! Nàng là muốn ta dẫn nàng...
Hắn quay đầu lại, ngạc nhiên phát hiện, vừa rồi Thái Bình còn vui vẻ cười thản nhiên, lúc này lại đang yếu đuối gục vào vai hắn, trên má có hai hàng lệ.
- Thái Bình, nàng…
Thái Bình công chúa khẽ nhắm mắt lại, u oán nói:
- Huynh tự nói đi, sau cái đêm thất tịch năm đó, huynh có từng dẫn ta đi thêm ngày nào chưa?
Dương Phàm trầm mặc, Thái Bình công chúa vẫn nhắm mắt lại, nước mắt “xoạt xoạt” rơi xuống, làm ướt vạt áo của nàng.
Dương Phàm khẽ thở dài một tiếng, dang đôi tay, dịu dạng ôm lấy nàng, xe ngựa tiếp tục chạy về phía trước, trong xe chỉ có tiếng bánh xe lộc cộc chạy trên đường.
Một lúc lâu sau, Dương Phàm mới buông nàng ra, dịu dàng lau nước mắt trên má nàng, xốc màn che sang một góc, dạn dò thị vệ bên ngoài:
- Nói với trong nhà một tiếng, đêm nay ta không về.
Bốn thị vệ đi theo cạnh xe lập tức có người ghìm chặt cương ngựa, gật đầu với hắn rồi thúc ngựa đi.
Dương Phàm buông bức màn xuống, vừa quay người lại, Thái Bình công chúa lại hoan hô một tiếng, đầu rúc vào lòng hắn, vui mừng vô cùng, lại thâm tình hôn lên hắn.
Xe chạy qua Thừa Phúc phường, khi chạy tới Ngọc Kê phường, rẽ trái, đi thẳng tới cầu Tân Thị.
Trong xe, tiếng hai người nói chuyện như có như không truyền ra ngoài.
- Huynh sờ xem, giống hay không.
- Ồ, thật đúng là rất giống, nàng nhét gì vào vậy?
- Nhét đồ vật làm sao hù dọa được người khác. Ta phải lót ít đồ ở bụng, sau đó dùng miếng vải trắng xếp thành các lớp, giống chứ? May mà thời tiết bây giờ không nóng, nếu không, thật là mất mạng rồi.
- Nàng lừa người, còn thật có thủ đoạn.
- Nói cái gì, ta lừa huynh rồi sao?
- Để ta nghĩ xem…
- Hừ…
Trong tiếng đấu khẩu của hai người, xe xuyên qua gian Ngư phường, cuối cùng chạy ra khỏi cửa Kiến Xuân. Đường xá xóc nảy khiến Dương Phàm cảm thấy dường như là đã xuất thành. Hắn vén tấm màn che lên nhìn, xe quả nhiên đã xuất thành, không nhịn nổi mà hỏi Thái Bình:
- Chúng ta đi đâu vậy?
Thái Bình công chúa cười mà không đáp, vén màn kiệu thò đầu ra ngoài, nói mấy câu với phu xe kia, phu xe kia té ngã lên đất, vội đuổi theo con ngựa của Dương Phàm hai bước, lại nhảy lên yên ngựa.
Thái Bình công chúa ngồi vào vị trí phu xe, nắm dây cương, lắc ra một tiếng lên không trung, uy phong lầm lẫm quát:
- Giá.
Thái Bình lúc này giống như là khi nàng mười lăm tuổi, lần đầu tiên mặc nam trang xuất hiện phía sau Thiên Hoàng Thiên Hậu, tự nhiên mà phóng khoáng đề xuất với hai người thống trị cao nhất của đế quốc là nàng muốn phò mã, có chút cười khẽ, có chút hiên ngang, lại có chút khí khái của nam nhi.
Dương Phàm mỉm cười lắc đầu, nằm xuống trên ghế.
Ba tên thị vệ của “Thừa tự đường” giục ngựa trong đó, trong lòng âm thầm hoảng sợ. Việc phong tình giữa vị Tông chủ và Thái Bình công chúa này, bọn họ đều biết, chỉ là họ bất luận thế nào cũng không ngờ tới, Tông chủ của họ lại có thể để Công chúa điện hạ đánh xe cho hắn, vị Tông chủ này so với vị tông chủ tiền nhiệm của họ, thực sự uy phong hơn nhiều.
Xe ngựa một đường chạy tới, Dương Phàm sau khi nằm một lúc trên chỗ ngồi mà không ngủ được lại ngồi dậy, vén bức màn lên nhìn ra ngoài, phong cảnh một đường biến ảo, dần dần như rất quen thuộc, cuối cùng tỉnh ngộ ra, đây là Kim Cốc viên.
Kim Cốc viên của thời tiết vào thu
Hứa Hậu Đức sáng sớm đã đợi hầu ở cửa “Tử Trạch Uyển”. Từ khi y bị “sung quân” tới Tử Trạch Uyển làm quản gia, thời gian mấy tháng y có chút phát tướng rồi, y cũng đón vợ con tới đây. Trong tòa trang viên này, hàng ngày y đều rất nhàn nhã, sống qua ngày giống như một ẩn sĩ bình thường.
Khi thích náo nhiệt, y sẽ mang theo người nhà ra phố đi dạo, dù sao đường xá không xa. Mùa thu năm nay trang viên được mùa, số trái cây hái được đều bán vào trong thành, phân ra một ít tiền cho tiểu nhị thủ hạ, còn lại đương nhiên là rơi vào túi của y, so với trước đây khi y làm xa giá của điện hà còn thu hoạch hơn nhiều.
Hôm nay nghe nói Điện hạ muốn tới “Tử Trạch Uyển” du ngoạn, Hứa hậu Đức từ sáng sớm đã bắt đầu thu xếp, y đặt mua rất nhiều thức ăn ngon, cái lầu nhỏ của công chúa rực rỡ hẳn lên, con đường từ ngoài cửa vào tới lầu của Công chúa trải dài không một vết bụi, sau đó y lại canh ở cửa, đứng cho tới bây giờ.
Xa xa, mười mấy kỵ sĩ hộ tống xe ngựa của công chúa phi nhanh tới, Hứa Hậu Đức vui mừng nhướng mày, vội vàng dẫn theo mấy thủ hạ tới nghênh đón, mắt thấy xe ngựa kia đã tới trước mặt, Hứa Hậu Đức vừa định khom người chào, chợt kinh ngạc mở to miệng:
- Công chúa điện hạ, lại đích thân đánh xe.
Hứa hậu Đức kinh ngạc, còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, xe ngựa đã chạy nhanh tới bên cạnh y, chỉ để lại một câu vui vẻ với Thái Bình công chúa:
- Mọi thứ không được phép tới.
Hứa Hậu Đức mờ mịt ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bóng dáng của xe ngựa biến mất trong bóng cây cuối cùng.
Gần như cùng lúc đó, Lai Tuấn Thần phong trần mệt mỏi trở về thành Lạc Dương. Ba chiếc xe ngựa đường dài nối đuôi nhau mà đi, Lai Tuấn Thần ngồi trên chiếc xe đầu tiên, màn kiệu cuốn cao. Xe vừa đi tới đường phố Định Đỉnh, Lai Tuấn Thần không chịu nổi mà xông ra khỏi xe, đứng lên đầu xe cười lớn:
- Lai Tuấn Thần ta lại trở về rồi.