Thế mà, Tiểu Man lúc này lại kinh ngạc phát hiện ra rằng, cho dù Dương Phàm đè lên người nàng với tư thế ám muội như vậy, hầu như đè toàn bộ người hắn lên trên người nàng, nhưng nàng vẫn bình thường, nàng không hề tung một cước đá bay Dương Phàm ra, cũng không đánh gãy xương sườn hắn.
“Trời ơi! Ta…đã bình thường rồi ư?”
Tiểu Man kinh ngạc tự hỏi.
***
Sáng sớm, tiếng gà trống gáy ‘o o’ khiến Dương Phàm tỉnh giấc.
Đang đúng vào mùa hè, trời tang tảng sáng, tiếng chuông Tắc Thiên Môn còn chưa kêu, ánh sáng nhàn nhạt đã rọi vào khe cửa sổ.
Dương Phàm đã tỉnh nhưng không vội mở mắt ngay, đầu của hắn vẫn đang có cảm giác mới tỉnh lại sau cơn say bí tỉ, thực sự rất khó chịu. Tuy nhiên, cảm giác chiếc chăn gấm trơn bóng từ đầu ngón tay truyền lại lại vô cùng dễ chịu, nhẵn nhụi, trơn bóng, mềm mại, rắn chắc, đàn hồi rất tốt.
“Hả? Đàn hồi!”
Khi cảm giác này len lỏi vào tim hắn, Dương Phàm liền mở mắt ra.
Đập vào mắt chính là một mái tóc dài đen mượt hơi rối, ngay dưới hàm của hắn. Ánh mắt quét xuống dưới chút nữa, váy áo xộc xệch trên người nàng, bị kéo căng ra để lộ cơ thể kiều diễm. Một bàn tay to lớn của Dương Phàm đang đặt trên cặp mông căng tròn của nàng.
Dương Phàm giật mình, hắn không dám động đậy, chỉ lặng lẽ nhích ngực ra, sau đó hắn nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, bị bộ ngực của hắn che cho đỏ bừng, cặp mi dày chỉnh tề khép nhẹ trên đôi mắt đẹp. Tiểu Man đang ngủ say trong lòng hắn.
Dương Phàm không biết nên làm thế nào, hắn đang định lén lút phi tang chứng cứ khiếm nhã với người ta thì cơ thể của Tiểu Man đột nhiên động đậy, chắc là động tác của hắn đánh thức Tiểu Man. Dương Phàm vội vàng nằm lại gối, nhắm mắt, giả vờ đang ngủ say.
Nhưng ý thức của hắn đã tỉnh táo, tay hắn vẫn đặt trên mông của Tiểu Man, hắn có thể cảm thấy rất rõ sự đầy đặn, nở nang, rắn chắc, mềm mại và đàn hồi ở nơi đó.
Tiểu Man đã tỉnh, nàng không biết mình ngủ từ lúc nào, vừa tỉnh dậy mới phát hiện ra rằng một cánh tay của mình vẫn đang bị đè dưới người Dương Phàm, tê dại đến mức không còn cảm giác nữa, toàn bộ cơ thể nàng ngủ say mà cơ thể vẫn nằm nghiêng như cây cung, cả đêm không hề thay đổi tư thế.
Vừa nghĩ tới việc mình ngủ cả đêm dưới người Dương Phàm, Tiểu Man có chút thẹn thùng, đồng thời lại có cảm giác thật kỳ diệu. Đây là lần đầu tiên nàng ngủ cả đêm trong lòng người khác kể từ sau khi ngủ trong lòng của a huynh hồi còn nhỏ. Dường như nàng lại tìm lại được cảm giác yên ổn, bình thản đó.
Lặng lẽ mở mắt, thấy Dương Phàm vẫn đang ngủ ngon, Tiểu Man vội vàng rút cánh tay của mình ra.
“Cái người này, sao mà nặng thế cơ chứ!”
Tiểu Man loay hoay một lúc lâu vẫn không thể rút tay ra được, không ghìm được nàng càu nhàu một tiếng. Dương Phàm vẫn giả bộ ngủ, còn phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tiểu Man muốn thoát ra khỏi người hắn nên không khỏi có những cử động, hai người đều mặc quần áo mỏng mùa hè, Dương Phàm có thể cảm nhận rất rõ vòng eo của Tiểu Man đang vặn vẹo, cảm giác được sức sống thanh xuân phát ra từ cặp mông căng đang cố sức hẩy lên.
Cảm giác này đương nhiên rất hấp dẫn, Dương Phàm rất muốn hưởng thụ thêm nữa, nhưng vốn đã biết rõ mùi vị tình yêu ân ái, hắn chịu không nổi một thiếu nữ xinh đẹp vặn vẹo dưới người mình như vậy, bất giác hắn đã có phản ứng, nếu bị Tiểu Man phát hiện ra…
Dương Phàm hình như đã nghĩ tới kết cục thê thảm của mình, hắn quyết định lập tức lẩm bẩm nói mê một tiếng, Tiểu Man lập tức sợ tới mức không dám động đậy nữa, nàng vội vàng nhắm mắt, co người lại, giả vờ ngủ như một chú mèo con.
Dương Phàm lẩm bẩm một tiếng rồi trở mình, mặt hướng vào trong giường. Tiểu Man không để lỡ cơ hội rút tay ra, hai người phối hợp thực sự là không chê vào đâu được.
Tiểu Man rón rén bước xuống đất, thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới phát hiện ra cánh tay bị đè cả đêm giờ tê dại đến mức không cử động được nữa.
Dương Phàm mặt hướng vào trong giường, đợi Tiểu Man rời khỏi để tránh cho hai người khỏi xấu hổ. Nhưng hắn đợi mãi vẫn không thấy tiếng mở cửa. Dương Phàm đang âm thầm kinh ngạc, không biết mình có nên ‘tỉnh lại’ vào lúc này không thì đột nhiên cảm thấy giường lún xuống, Tiểu Man dường như lại lén lút bò lên giường.
“Nàng muốn làm gì?”
Dương Phàm vừa ngáy, vừa tò mò suy đoán. Hắn cảm thấy hơi thở của Tiểu Man ở ngay bên tai. Dương Phàm hé mắt nhìn, thấy Tiểu Man lặng lẽ thò tay qua người hắn, vơ lấy bộ chăn đệm ở bên trong giường sau đó mới lặng lẽ trườn ra như một tên trộm.
Rất nhanh, Dương Phàm nghe thấy tiếng sột soạt từ trên sàn nhà truyền tới. Dương Phàm hiểu ra, vẻ mặt khổ sở dở khóc dở cười.
Tiểu Man trải xong chăn đệm, nhìn Dương Phàm vẫn đang ‘ngủ say’, mỉm cười thè lưỡi, kéo áo nằm xuống, nhẹ nhàng kéo tấm chăn mỏng đắp lên người, Tiểu Man bỗng nhiên lại thấy hơi nhớ vòng tay của hắn.
‘Keng, keng, keng’
Tiếng chuông trên Tắc Thiên Môn vang lên khiến Dương Phàm và Tiểu Man ‘cùng tỉnh giấc’, hai người cười cười chào nhau:
- Chào buổi sáng…
Nụ cười của hai người dường như đều mang dư vị vui vẻ.
***
Gần đây triều đình nhiều chuyện, Võ Tắc Thiên thay đổi quy củ cách nhật thiết triều, chuyển sang họp triều hàng ngày, giờ cục diện chính trị vừa ổn định lại, liền khôi phục quy của cách nhật thiết triều như cũ.
Tả Võ Lâm Vệ của Dương Phàm từ chiều tối hôm qua đã thay gác cho Hữu Võ Lâm Vệ, hắn ít nhất có nửa tháng để nghỉ ngơi. Dương Phàm là quân nhân, đương nhiên không thể ngày nào cũng ở trong nhà, tuy nhiên trong khoảng thời gian này thực sự rất vất vả, hắn muốn xin nghỉ vài ngày cũng khá dễ dàng. Cấp trên trực tiếp của hắn chính là Dã Hô Lợi, sao có thể không tạo điều kiện cho hắn được.
Dương Phàm ăn sáng xong liền rời nhà đi tìm Triệu Du.
Lúc đầu khi hắn quen Triệu Du là vì thân phận tai mắt của Triệu Du, tuy sau này biết Triệu Du là tai mắt của Thẩm Mộc ở Lạc Dương, nhưng thân phận công khai của y vẫn là mật thám như cũ, Dương Phàm muốn tìm người đương nhiên phải tìm y giúp đỡ.
Dương Phàm vốn định trước khi hắn báo thù rửa hận sẽ không hề có dính dáng đến bất kỳ ai, lúc đó chưa bắt tay vào tìm kiếm Nữu Nữu, chính là vì lo trong quá trình báo thù sẽ sơ sẩy để lộ thân phận, ngược lại sẽ làm liên lụy đến a muội. Còn về sau này ngấm ngầm thề hẹn chung tình trọn đời với Uyển Nhi, và việc hoàng đế ban thưởng hôn nhân với Tiểu Man đều là những việc ngoài dự liệu của hắn.
Hiện giờ kẻ thù cuối cùng của hắn đã bị chém đầu, thì hắn có thể bắt tay vào đi tìm a muội được rồi.
Dương Phàm cho rằng tìm a muội không phải là việc quá khó, trong thiên hạ những người mang họ Công Tôn không nhiều, nhưng nhà chồng họ Bùi, nhà đẻ họ Công Tôn thì lại càng hiếm. Hơn nữa, người phụ nữ này được đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ coi như thượng khách, vậy thì nàng ắt phải rất có thân phận, người như vậy càng không có nhiều.
Những người quyền quý trong thiên hạ đa số tập trung ở Lạc Dương và Trường An. Dương Phàm dự tính nhờ Triệu Du huy động người của y tìm kiếm ở Lạc Dương trước. Nếu ở Lạc Dương không thấy thì sẽ nhờ Thẩm Mộc ở Trường An tìm kiếm ở đó. Thẩm Mộc có quan hệ thân thiết với các danh gia vọng tộc ở Trường An, nếu có hộ nào như vậy hoặc đã từng có hộ như vậy thì y nhất định có thể thăm dò được.
Nếu như vậy mà vẫn không tìm thấy thì chỉ còn cách dùng cáo thị tìm người dán khắp nơi. Tuy những danh gia vọng tộc kia sẽ không tới các hang cùng ngõ hẻm để xem những thứ này, nhưng đại đa số họ người hầu kẻ hạ nhiều như nước, trong đám người hầu đó ắt sẽ có người biết tới.
Triệu Du nghe nói Dương Phàm nhờ y tìm người giúp thì tất nhiên là nhận lời, sau khi hỏi Dương Phàm những manh mối mà hắn đã biết, Triệu Du liền lập tức thu xếp ngay. Lúc này, Thiên Ái Nô đã vào trong thành, đi tới phường Tu Văn để tìm Dương Phàm!