Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên của mẫu thân Trương Dịch Chi người ngoài không biết rõ, bà có một tên húy là A Tàng, bây giờ con trai có chức quyền, cả kinh thành đều gọi bà là A Tàng phu nhân. Trương Dịch Chi vô cùng hiếu thảo, trong kinh thành đều biết gã là đứa con có hiếu, bởi vậy hành động này của gã cũng không có cảm giác mạo muội, ngược lại càng kính nể.

A Tàng nhìn mọi người mỉm cười nói:
- Tiểu nhi hôm nay dự tiệc cứ muốn mẫu thân ta đến cùng, thật sự không thay đổi được nó, mạo muội quấy rầy, mong rằng Bạch Tự Khanh và các vị khách quý thứ lỗi.

Bạch Nhất Thọ vội nói:
- Ngũ Lang hiếu thảo như vậy, chúng tại hạ kính nể không kịp, sao lại nói là mạo muội? Nghe nói lão phu nhân sắp tới, gia mẫu và nương tử đều rất vui. Mẫu thân, đây chính là A Tàng phu nhân mà con nói với người, mời mẫu thân lên bái kiến!

Bạch lão thái và phu nhân của Bạch Nhất Thọ tiến lên chào A Tàng. Ba người phụ nữ trò chuyện một lát, Bạch Nhất Thọ mới giới thiệu từng người khách cho A Tàng biết. Khi Lý Huýnh Tú tiến lên chào, A Tàng nhìn thấy bộ dạng của y đột nhiên kinh sợ “A” lên một tiếng, trong mắt bỗng thoáng qua một tia khác thường.

Trương Dịch Chi vội hỏi:
- Mẫu thân, người sao vậy?

A Tàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, trong mắt dường như có một lớp sương mù, buồn bã nói:
- Không có gì, vi nương nhìn thấy khí chất của Lý Xá Nhân giống phụ thân đã mất của con tới bẩy phần, chợt nhớ tới phụ thân con, không kìm được đau buồn.

Bà nhẹ nhàng lau khóe mắt, chỉnh đốn trang phục nhìn mọi người nói:
- A Tàng thấy Lý Xá Nhân giống hệt phu quân đã mất, có chút thất thần, mong rằng chư vị thứ lỗi. Xin lỗi Lý Xá Nhân!

Lúc này mọi người mới thoải mái, Lý Huýnh Tú cũng vội vàng lễ không ngừng.

Lý Huýnh Tú này thật sự là tuấn tú anh tài. Vừa rồi khi mới nhìn thấy y, Dương Phàm cũng bị thần thái khí chất của y thuyết phục.

Ông nội và phụ thân của Lý Huýnh Tú đều là Thứ sử, là một gia đình có gia thế. Nhưng mẹ của y lại xuất thân nghèo hèn. Cái gì cũng không biết, chỉ là một gia nô của nhà họ Lý. Nhưng gia nô này lại là một mỹ nhân vô song, đến nỗi phụ thân của Lý Huýnh Tú phải điên đảo, không để ý tới thân phận nô tí của bà ta, nạp làm phu nhân.

Mẹ của Lý Huýnh Tú xinh đẹp như thế, dung mạo của y đương nhiên cũng không kém. Lý Huýnh Tú có vẻ ngoài đẹp, phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, lại tinh thông văn thơ, cầm kỳ thi họa không gì là không giỏi. Mới ở kinh thành vài năm liền được tôn là nhân vật phong nhã bậc nhất thời nay.

Theo Dương Phàm thấy, trong những người mà mình đã gặp trước đây, chỉ có Lai Tuấn Thần tuấn tú có thể sánh bằng. Trương Xương Tông có danh xưng là Liên hoa Lục lang, dung mạo nổi tiếng kinh thành, nhưng danh khí còn nổi tiếng hơn. Nhưng Trương Xương Tông là vẻ đẹp âm nhu, nên mới được Võ Tắc Thiên tính cách mạnh mẽ, cứng rắn vả lại đã hưởng thụ loại nam nhân có thân hình cường tráng dương cương như Tiết Hoài Nghĩa yêu thích.

Lý Huýnh Tú tuy là văn nhân, không có vẻ đẹp anh tuấn nam tính như Dương Phàm, nhưng lại là vẻ đẹp và phong độ của người trí thức, hơn nữa đã gần ba mươi tuổi, có vẻ chín chắn hấp dẫn hơn so với thiếu niên, có lẽ dung mạo của y và phụ thân Trương Dịch Chi cũng không giống nhau nhưng có vẻ phóng khoáng tự tại giống nhau, cùng có vẻ phong độ của trí thức, phong độ và khí chất gần giống nhau, khó trách A Tàng phu nhân bị giật mình.

Nghe mẫu thân nhắc tới phụ thân đã mất, đôi mắt của Trương Dịch Chi cũng đỏ lên, vội vàng an ủi mẫu thân một hồi, A Tàng phu nhân đã không còn vẻ đau thương nữa. Lúc này mọi người mới đưa mẹ con Trương thị vào phủ. Vào trong phủ, Bạch lão phu nhân và Bạch phu nhân cùng với A Tàng phu nhân đi vào bên trong. Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông một lần nữa thành nhân vật chính, bị mọi người vây quanh đi về phía phòng khách.

Trương Dịch Chi cố ý tỏ thái độ chiêu hiền đãi sĩ, kéo cánh tay Dương Phàm cười nói:
- Đang ngồi đều là bạn lâu năm, tướng quân cũng là khách mới. Ta và ngài nhân dịp để thân mật hơn, kính mời tướng quân ngồi cùng bàn với ta!

Dương Phàm cười đáp:
- Rất vinh hạnh!

Trương Dịch Chi kéo Dương Phàm ngồi cùng bàn với gã, cười dài hỏi:
- Nghe nói tướng quân đang thao luyện binh mã, chuẩn bị cho bệ hạ đại duyệt. Hôm nay mời, ban đầu còn lo sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch thao luyện của tướng quân, cũng không dám hy vọng lắm là tướng quân có thể đến. Không ngờ tướng quân nể mặt Trương mỗ, chúng ta thật sự là vui không ngờ!

Dương Phàm nói:
- Phụng Thần Lệnh quá khách khí rồi, được các vị coi Dương mỗ là tri kỷ, đây là vinh hạnh lớn lao của Dương mỗ.

Trương Dịch Chi rất hài lòng với thái độ của Dương Phàm, lại nói:
- Bệ hạ trước tới nay chưa từng đại duyệt, đề nghị của tướng quân rất hợp với ý của bệ hạ, người rất hứng thú với chuyện này. Nếu không phải là đại duyệt toàn quân cần ít nhất là ba năm, Hoàng thượng bận việc nước không có thời gian chú ý, chỉ sợ đại duyệt lần này không chỉ là chuyện của một Thiên Kỵ rồi.

chẳng qua nếu như thật sự biến thành Đại duyệt toàn thể cấm quân, đem một Thiên kỵ bao phủ trong thiên quân vạn mã, cho dù biểu hiện xuất sắc nhưng có thể để lại ấn tượng và biểu hiện tốt trong lòng hoàng đế cũng cách biệt một trời một vực, bởi vậy trong lòng hắn thấy thầm may mắn: May mà Võ Tắc Thiên tuổi đã lớn, khó mà chịu đựng nổi.

Trương Dịch Chi nói xong lại không ngừng hỏi:
- Không biết Thiên Kỵ thao diễn tiến hành thế nào? Tướng quân rời khỏi quân doanh dự tiệc sẽ không ảnh hưởng tới việc luyện tập chứ? Nếu ảnh hưởng thì Trương mỗ sẽ có tội lớn.

Dương Phàm nói:
- Phụng thần lệnh yên tâm, việc tập luyện đã thành thói quen rồi, các tướng sĩ đều tập luyện theo lịch rồi. Vả lại trong quân còn có Trưởng sử và Ngũ lang coi chừng, Dương mỗ đi một chút cũng không quan trọng.

Trương Dịch Chi nói:
- Ồ! Nghe nói Lục Mao Phong cũng đã điều đến Thiên Kỵ rồi, đó là bạn tốt của Trương mỗ, nếu ở Thiên Kỵ có điều gì không đúng, mong rằng Dương tướng quân nể mặt ta mà lượng thứ.

Dương Phàm nói:
- Phụng thần lệnh sao lại nói vậy, Lục tướng quân văn võ song toàn, chính là cánh tay đắc lực của Dương mỗ. Sau khi Lục tướng quân đến nhậm chức, giúp Dương mỗ xây dựng quân đội rất nhiều. Hiện giờ việc luyện tập chủ yếu là do cậu ấy phụ trách. Sau này đại duyệt còn muốn hắn đảm nhiệm chức quan duyệt binh. Trưởng sử và Lục Lang tướng bây giờ đã là phụ tá đắc lực của Dương mỗ.

Lục Mao Phong đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong việc duyệt binh, Trương Dịch Chi cũng hiểu rõ, gã cũng không cho rằng Lục Mao Phong có tài nên được Dương Phàm coi trọng. Gã cho rằng Dương Phàm đang cố ý lấy lòng mình. Bây giờ nghe chính miệng Dương Phàm nói ra là coi Lục Mao Phong là phụ tá đắc lực, không khỏi đắc ý bật cười ha hả.

Gã rất muốn lôi kéo Dương Phàm, trở thành cánh tay đắc lực của mình, đây sẽ là một bước quan trọng để tham gia vào quân đội. Chỉ là Thiên Kỵ quá quan trọng, người ngoài không dám nhúng tay vào, vả lại mặc dù Võ hoàng hết sức coi trọng gã, cũng không có chút nghi kỵ nào, nhưng cũng không nên làm quá trắng trợn.

Còn nữa, Trương Dịch Chi hiểu rõ rằng Dương Phàm, Thái Bình công chúa và Võ Tam Tư có quan hệ mật thiết, bây giờ Dương Phàm có thể thể hiện thiện ý đã là tiến bộ rất lớn rồi, thời gian còn nhiều, vẫn nên tính toán cẩn thận, cũng cần theo dõi Dương Phàm cẩn thận. Nếu bây giờ Dương Phàm vội vàng thể hiện sự trung thành với gã, gã cũng không dám tin.

Dương Phàm hiểu rõ tính toán của Trương Dịch Chi, thể hiện sự thân mật với Trương Dịch Chi cũng không sợ bên phía Thái Bình sẽ hiểu lầm. Về phần phía Võ Tam Tư, vốn chỉ là mèo khóc chuột, cho dù mất hoàn toàn sự tín nhiệm của Võ Tam Tư, chỉ cần đối phương cảm thấy hắn vẫn có thể làm việc được, sẽ không nhẫn tâm đối phó hắn, như vậy lấy được sự tin tưởng của Trương Dịch Chi, cũng coi như là đền bù được tổn thất bên kia.

Huống hồ hiện giờ Võ Ý Tông không biết tại sao hết lần này đến lần khác làm khó hắn. Võ Tam Tư không muốn sử dụng những biện pháp nghiêm khắc đối với trọng binh trong tay đường đệ, trong quá trình này cũng không kiên quyết bảo vệ Dương Phàm. Dương Phàm bắt thân một chút với Trương Dịch Chi cũng có thể khiến cho Võ Tam Tư cảm thấy thêm một chút nguy cơ, khiến Võ Tam Tư cho rằng đây là do Võ Ý Tông không thân thiện tạo ra, có thể nói là một công đôi việc.

Hắn không thật sự đứng về phe của hai huynh đệ họ Trương, không chỉ xuất phát từ lý tưởng chính trị của của hắn, cho dù là tính toán cho tiền đồ của bản thân, dựa vào việc lấy lòng hai tên trai lơ của nữ hoàng ngang ngược thì cũng không thể nào so sánh được với nhà Lý Đường với nền móng vững chắc ở trong dân gian và cùng với gia tộc Võ thị khổ tâm xây dựng hơn hai mươinăm nay, dựa vào hai tên họ Trương để cầu tiến là tầm nhìn của hạng người hạn hẹp.

Nhưng tuy hai huynh đệ họ Trương thiếu nền móng nhưng hiện giờ lại có thể lực mạnh nhất, không thể đắc tội được. Dương Phàm không thể thật tâm quy thuận, nhưng dùng vài cử chỉ để lấy được lòng tin của chúng vẫn là điều nên làm. Bởi vậy trước khi Dương Phàm đến Bạch phủ còn suy nghĩ phải thể hiện thiện ý với hai huynh đệ họ Trương như thế nào, bây giờ nhìn thấy Trương Dịch Chi hứng thú với việc duyệt binh, đột nhiên nảy ra kế.

Dương Phàm liếc nhìn huynh đệ Bạch thị và khách khứa đang ngồi hai bên cười dài nhìn hai người họ nói chuyện, cười lớn nói với Trương Dịch Chi:
- Nói đến đại duyệt, Dương mỗ ở đây có một chủ ý rất thú vị, không hiểu là Phụng thần lệnh và Phụng thần thừa có hứng thú tham gia không?

Trương Dịch Chi ngạc nhiên nói:
- Dương tướng quân có chủ ý thú vị gì, có thể nói nghe thử!

Dương Phàm nói nhỏ vài câu vào tai Trương Dịch Chi, gã mở tròn hai mắt mừng rỡ nói:
- Có thể như thế sao?

Dương Phàm cười nói:
- Có gì mà không thể? Chỉ có điều Phụng thần…

Trương Dịch Chi ngắt lời hắn, nói:
- Bằng hữu thân thiết, đều là huynh đệ của Ngũ lang, Lục lang chúng ta, ta không xem tướng quân là người ngoài, gọi ngài một tiếng là Nhị lang, ngài cũng đừng gọi chúng ta là Phụng thần lệnh, Phụng thần thừa nữa.

Dương Phàm nghe xong, lập tức sửa:
- Được! chỉ có điều Ngũ lang và Lục lang phải vất vả một chút, nắng nóng chói chang trong ngày mùa hè…

Trương Dịch Chi hưng phấn nói:
- Đây có là gì, có thể làm cho Hoàng thượng vui vẻ thoải mái thì vất vả nữa cũng đáng, Hơn nữa, ta cũng rất có hứng thú với việc này. Lục lang còn hứng thú hơn cả ta.

Trương Xương Tông nghe xong lòng hiếu kỳ nổi lên, vội hỏi:
- Chuyện thú vị gì vậy?

Trương Dịch Chi cười to nói:
- Không nói được, không nói được. Không thể nói trước mặt mọi người. Đệ phải biết, sau khi hồi cung ta sẽ nói cho đệ biết.

Trương Xương Tông sao có thể chịu được đến lúc hồi cung, lập tức hào hứng mà chạy tới, chen vào bên cạnh Trương Dịch Chi, nói với Dương Phàm:
- Ngũ lang mau nói cho ta biết đi!

Trương Dịch Chi cúi đầu nói nhỏ với y vài câu, Trương Xương Tông vỗ tay cười lớn nói:
- Được được được! Nhị lang không ngờ thật thủ đoạn, chủ ý hay! Chuyện này quyết như vậy đi, ta nhất định phải tham dự!

Đám người Trương Đồng Hưu nhìn thấy bộ dạng của hai người như vậy, không kìm nổi cười hỏi:
- Rôt cuộc là có chuyện gì khiến cho Ngũ lang, Lục lang đắc ý như vậy?

Trương Dịch Chi cười nhẹ, lắc đầu mỉm cười nói:
- Không nói được, nói trước sẽ không linh.

Trương Xương Tông cũng liên thanh nói:
- Không thể nói được, ta không nói, Ngũ lang không nói, Nhị lang cũng không cho phép nói!

Hai người thần bí như vậy, mọi người càng thêm tò mò. Nhưng mặc kệ mọi người tò mò như thế nào, hai người vẫn không nói, Bạch Nhất Thọ cười hòa giải, nói:
- Được rồi, được rồi, Ngũ lang, Lục lang không nói đương nhiên là có lý, đợi đến ngày đại duyệt, chúng ta xin Ngũ lang, Lục lang nói một tiếng trước mặt bệ hạ, để đến xem không phải sẽ biết sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK