Phí Mạt đi đến gần thấy bộ dạng Dương Phàm vui vẻ ung dung, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, y chế nhạo một câu, ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, tiện tay xòe bọc lá trong lòng bàn tay ra, trong đó là một vốc quả dâu chín mọng đen thẫm, nhìn vô cùng ngon mắt.
- Bị bắt làm tù binh đã không may rồi, chẳng lẽ còn phải ngày ngày sầu khổ dằn vặt mình sao?
Dương Phàm cười dài ngồi dậy, ném cỏ đuôi chó đi, nhón một quả dâu cho vào miệng, thịt quả dày, vị chua cực ngọt, quả nhiên rất ngon miệng, rồi liếc Phí Mạt, hỏi:
- Các ngươi đã phái người vào kinh rồi hả?
Phí Mạt gật gật đầu:
- Ừ! Đã đi hai ngày rồi, đại nguyên soái năm đó ở Trung Nguyên làm con tin, bên cạnh cũng có vài thị vệ, đều vô cùng quen thuộc tình hình Trung Nguyên các ngươi, lúc này đã phái một trong số đó đi.
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Ta thấy hiệu quả chỉ e không lớn.
Phí Mạt liếc hắn một cái nói:
- Sao lại nói thế?
Dương Phàm lại ném một quả dâu vào miệng, nói:
- Đúng vậy! Đúng là các ngươi đánh thắng trận, nhưng triều đình chưa bao giờ để các ngươi vào mắt, hiện tại các ngươi đã đánh thắng nhiều trận, nữ hoàng đế đã mất hết cả thể diện đi hòa phán với các ngươi rồi. Nếu như là Thổ Phiên hoặc là Đột Quyết, có lẽ còn có con đường sống quay về, nhưng các ngươi...
Phí Mạt nói:
- Chúng ta đã bắt được hơn mười viên Đại tướng các ngươi rồi, mụ đàn bà họ Võ kia nếu không đáp ứng, toàn bộ các ngươi sẽ không một ai được sống.
Dương Phàm giễu cợt nói:
- Lão Phí, ngươi cho là đây là hai bộ lạc các ngươi đánh nhau sao? Các ngươi bắt được mấy đại đầu lĩnh bọn họ, thì có thể khiến bọn họ dùng dê bò đồng cỏ để chuộc lại được hay sao? Đây là triều đình, bất kể là bởi vì thể diện của nữ hoàng đế hay là thể diện của triều đình, đều tuyệt đối không cúi đầu trước các ngươi đâu.
Mặt đen của Phí Mạt đỏ bừng lên:
- Cho tới nay, triều đình muốn đánh, muốn chúng ta xuất binh, chúng ta liền xuất binh, tự chuẩn bị lương thực, binh khí, ngựa, trước là theo chân Thái Tông Hoàng đế đi đánh, tiếp đó là nghe ý chỉ của Hoàng đế Cao Tông đi đánh! Triều đình muốn chúng ta tiến cống, chúng ta nạp rồi, hàng năm đều chọn da lông thú tốt nhất, những con dê bò béo mập nhất để tiến cống, nhưng triều đình đối xử với chúng ta như nào?
Biên quân các ngươi không bảo vệ bên ngoài chúng ta, bảo vệ chúng ta như là con dân của triều đình, ngược lại là canh giữ bên sườn chúng ta, người Đột Quyết cần nhờ chúng ta đi phòng thủ, mà các ngươi lại đề phòng chúng ta như phòng tặc, chúng ta lấy dê bò đổi chút gạo của người Hán tại vùng biên cương, biên tướng các ngươi còn muốn rút ra vô số thuế nặng!
Hiện tại chúng ta cũng không muốn nhiều, chúng ta vẫn nguyện tôn kính triều đình là việc chính, chúng ta chỉ yêu cầu triều đình bớt hà khắc, bớt áp bức với chúng ta một chút, cho phép chúng ta bình đẳng khi mua bán dê bò với người Hán các ngươi, bỏ đi cái chức vị gọi là biên quân gì đó. Yêu cầu này rất quá mức sao?
- Rất quá mức!
Dương Phàm nói:
- Theo ý của ngươi, cố nhiên là đúng lý hợp tình. Nhưng ngươi phải rõ ràng, các ngươi không phải Thổ Phiên hoặc là Đột Quyết, không phải một quốc gia, các ngươi không có tư cách trước tạo phản, giết binh triều đình, bắt tướng triều đình, sau lại muốn đàm phán cùng triều đình, cò kè mặc cả điều kiện.
Các ngươi làm như vậy, lựa chọn duy nhất của triều đình chính là nghiêm nghị đả kích, giết một người răn trăm người. Nếu triều đình đáp ứng các ngươi, đó không chỉ là vấn đề mặt mũi, lãnh thổ quốc gia của triều đình rất lớn, có rất nhiều bộ tộc như các ngươi, nay phá lệ cho các ngươi, người khác lại có thể học theo, đến lúc đó triều đình phải làm như nào?
Phí Mạt trầm mặc một lát, cười lạnh nói:
- Không bàn bạc, thì cứ tiếp tục đánh là được! Chẳng qua nếu triều đình các ngươi từ bỏ các ngươi, các ngươi cũng không còn tác dụng rồi, đợi sứ giả chúng ta sau khi mang tin tức không hay trở về, Khả Hãn nhất định sẽ giết chết các ngươi đấy!
Dương Phàm ném cuống dâu lên cỏ, ngửa mặt nằm xuống, gối lên cánh tay, thở dài, nói:
- Ta không chết ở trong quân vạn mã, có thể sống lâu như này đã là may mắn rồi. Nếu chung quy khó tránh khỏi cái chết, ta cũng không có gì tiếc nuối. Tuy nhiên, nếu ta chết đi, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không sợ tịch mịch, dù sao không bao lâu nữa ngươi sẽ đi theo ta đấy.
Phí Mạt nặng nề nhổ bãi nước bọt, mắng:
- Ngươi nói xui vừa chứ! Ta còn lâu mới chết, binh mã triều đình các ngươi chẳng phải rất lợi hại sao? Mười sáu vạn đại quân, còn không phải bị chúng ta một ngụm liền nuốt mất đấy sao.
Dương Phàm dựng thẳng ngón tay lên, thản nhiên lắc lắc, nói:
- Nói cũng không thể nói như vậy, triều đình bị thiệt hại nặng, thiệt thì thiệt nhưng kiêu ngạo vẫn kiêu ngạo, từ tướng đến binh, không ai coi các ngươi ra gì, tiếp theo, các ngươi cho là binh mã của triều đình sẽ yếu thế như vậy nữa sao?
Phí Mạt cười lạnh không nói, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi cho là chúng ta ký thác tất cả hy vọng vào việc cầu hòa với triều đình sao? Khả Hãn chúng ta không chỉ chuẩn bị một tay như vậy đâu”. Chẳng qua, đây là cơ mật cực độ, dù Dương Phàm là tù nhân, nói cho hắn biết cũng không sợ bị tiết lộ ra ngoài, nhưng Phí Mạt cũng không thể nói.
Dương Phàm tiếp tục nói:
- Ngươi cũng đã từng đi lính, nói vậy biết chút ít câu chuyện xưa, ngươi đã thấy giặc cỏ nào được chiếm được nửa cành hoa cỏ chưa? Mặc kệ cuối cùng thành bại, phàm là từng huy hoàng, đều phải nắm giữ hai điểm!
Thần sắc Phí Mạt dao động, hỏi vội:
- Hai điểm gì?
Dương Phàm nói:
- Thứ nhất, là muốn có một căn cơ ổn định phải có dân có thể ngự, có lương thực có thể trù, nơi không có nước thủy chung không thể là một căn cơ tốt, là gây sức ép không được vài ngày đấy.
Phí Mạt trầm mặc một lát, lại nói:
- Vậy điểm thứ hai?
Dương Phàm nói:
- Thứ hai, chính là phải có một chủ trương rõ ràng, phải cho người trong thiên hạ biết ngươi muốn cái gì, vì sao ngươi phải chiến đấu. Hơn nữa, cái ngươi muốn cũng là cái mà thiên hạ muốn, như vậy mới có thể được ủng hộ. Trần Thắng Ngô Quảng chẳng qua chỉ là hai kẻ nhà quê, vậy mà cũng biết kêu gọi “Phạt vô đạo, giết bạo Tần” được người trong thiên hạ hưởng ứng. Thương Thang phản Hạ, nói: ‘Khi Xương mất, cũng là lúc Nhữ vong!’ Phàn Sùng của Xích Mi quân là một thất phu không biết chữ, cũng biết hô một câu Giết người người chết, đả thương người người đền lại’; Trương Giác nói ‘Trời xanh đã chết, trời vàng phải lập, vào năm Giáp Tý, Thiên hạ thái bình!’; Vương Mãng giả tạo thiên mệnh, Hán Quang Vũ Đế thì nói 'Lưu thị phục khởi, Lý thị làm phụ tá’...Ha hả, thử hỏi, các ngươi có cái gì?
Phí Mạt phản bác:
- Tất cả đều là vô nghĩa! Ngươi cho là dựa vào bộ tộc Khiết Đan chúng ta có thể là một quốc gia độc lập thậm chí phủ định Đại Đường? Nếu chúng ta nói như vậy, vậy thì thật sự thành tạo phản rồi, triều đình không tiêu diệt chúng ta thề không bỏ qua!
Dương Phàm nói:
- Ngươi nghĩ hiện tại các ngươi không hô hào khẩu hiệu mình là một nước độc lập hoặc là phủ định Đại Chu, thì những gì các ngươi làm không phải là tạo phản sao? Loạn Hán thất Vương chi mặc dù không dám hô hào khẩu hiệu tạo phản, cũng phải hô một câu ‘Thanh trừ những kẻ bên cạnh quân vương’ nói cho người trong thiên hạ biết bọn họ mang lại thái bình, để tránh cho người trong thiên hạ dị nghị.
Phí Mạt rơi vào trầm tư, sau một lúc lâu, chậm rãi nói:
- Chúng ta... có thể hô khẩu hiệu gì?
Dương Phàm nói:
- Võ chu đương triều, nhưng tâm tư dân chúng thiên hạ vẫn hướng về Lý Đường, nếu các ngươi có thể hô hào khẩu hiệu ủng hộ Lý Đường, ủng hộ Tương Vương Lý Đán, ủng hộ Lư Lăng Vương Lý Hiển như vậy là có thể thuận theo thiên tâm dân ý, dân chúng đương nhiên không có mâu thuẫn mãnh liệt với các ngươi, triều đình muốn đối phó với các ngươi cũng sẽ bị dẫn tới đủ loại dị nghị.
Hai mắt Phí Mạt sáng ngời, vỗ tay nói:
- Oa, ý kiến hay, nếu là như vậy, chúng ta xuất sư có danh rồi, đấy là hành động phản lại khi bị triều đình đẩy vào con đường bất nghĩa, triều đình phái đại quân đến, quan binh hễ là người có chí hướng cứu phục Lý Đường, hẳn là sẽ không bao vây tiễu trừ chúng ta.
Dương Phàm mỉm cười nói:
- Đúng là như thế!
Phí Mạt bị kích động nói:
- Ta đi nói với Khả Hãn và đại nguyên soái.
Phí Mạt bật người dậy chạy đi, Dương Phàm thầm thở phào một hơi, trải qua những giờ khắc ở chung, hắn cũng biết tâm tư của Phí Mạt không hề giống như vẻ bề ngoài thô lỗ tục tằn kia, thật sự là không dễ thuyết phục.
Thấy Phí Mạt đi xa rồi, Dương Phàm lại cầm lấy bọc đồ, thổi mấy con kiến đi, nhón một quả dâu cho vào miệng, nhai nuốt thật kỹ, vị thật ngon.
Sau một lúc lâu, lại có tiếng bước chân vang lên, Dương Phàm nghiêng đầu, thấy Phí Mạt đã đi lại quay lại, xuất hiện trước mặt.
Dương Phàm kinh ngạc nhíu mày, Phí Mạt mặt âm trầm, gằn từng tiếng nói:
- Ngươi đang lợi dụng ta, có phải hay không?
Tim Dương Phàm nhảy dựng lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói:
- Sao ngươi lại nói vậy?
Phí Mạt nói:
- Ngươi là bộ hạ cũ của Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân, mà Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân là bị triều đình Võ Chu làm hại. Ngươi nhất định căm hận võ chu, hy vọng có thể cứu phục Lý Đường. Ngươi cho ta chủ ý này, là hy vọng lợi dụng người Khiết Đan chúng ta thực hiện áp lực đối với triều đình, để Hoàng đế không dám cho người động tay động chân với Thái tử đã được lựa chọn, có phải hay không?
Mục đích của Dương Phàm rất rõ ràng, hắn và người Khiết Đan vốn là quan hệ đối địch, căn bản không lý do giúp bọn y đưa ra một chủ ý thể bứt lên đại nghĩa danh nghĩa sống yên, Phí Mạt chỉ cần nghĩ lại, hẳn là không khó đoán ra tâm tư của Dương Phàm.
Dương Phàm đã quyết định chắc chắn, rõ ràng sảng khoái mà nói:
- Đúng vậy! Ta đang lợi dụng các ngươi xuất lực thay cho hai vị Vương tử Lý Đường. Ta không thích triều đình này, cũng không thích một nữ nhân làm Hoàng đế, vì bảo vệ quyền lợi của bà ta, tùy ý lạm sát! Nhưng chủ ý này của ta, cũng không có hại với các ngươi, không phải sao?
Phí Mạt cười ha hả, nói:
- Không tồi! Chỉ cần có thể là chủ ý mang tới phiền phức cho mụ đàn bà kia, thì với chúng ta đó là chủ ý tốt. Ta quay lại, là muốn nói cho ngươi biết, đừng coi Phí mỗ là đứa trẻ ngốc.
Phí Mạt xoay người, cười ha ha rời đi.
Mấy ngày qua giao lưu, Phí Mạt sớm đã hiểu rõ thái độ của Dương Phàm, người này rõ ràng là ghét cay ghét đắng hoàng đế của hắn và triều đình Võ Chu, cho nên việc Dương Phàm ra chủ ý giúp y, y tuyệt không nghi ngờ.
Đưa ra một khẩu hiệu, rõ ràng là có thể thay đổi hoàn cảnh xấu hiện nay của bọn họ, tuy rằng không đến mức bởi vậy mà tìm nơi nương tựa người Hán, xắn tay áo hưởng ứng, dù sao bọn y là người Khiết Đan, không phải vương thất Lý Đường, nhưng người đàn bà kia muốn mộ binh binh mã bình định, sợ cũng sẽ không có nhiều người hưởng ứng như vậy.
Thấy Phí Mạt cười to rời đi, Dương Phàm nhẹ nhàng thở ra, đây là một cơ hội vô cùng tốt, lực lượng trung thành với Lý Đường đang dần dần khôi phục, cũng âm thầm lục soát lấy quyền lực, nếu lấy người Khiết Đan làm áp lực, khiến cho triều đình điều chỉnh chính sách, thế lực Lý Đường không thể nghi ngờ sẽ tiến thêm một bước sống lại, cũng nhanh chóng phát triển.
Chẳng qua, muốn làm đến điểm này, chỉ dựa vào người Khiết Đan hô lên khẩu hiệu này vẫn chưa được, nhất định phải có người ở trong triều phối hợp. Dương Phàm hiện giờ thân vùi lấp trong tay địch, thì không cách nào làm chuyện này có tác dụng chủ đạo, chẳng qua hắn tin tưởng đám lão gia “Quan thiên hộ” kia sẽ nhạy bén bắt lấy cơ hội này.
Lý lão thái công và nhóm cáo già Thất Tông Ngũ Tính sẽ không bỏ qua cơ hội này, Địch Nhân Kiệt và những vị Tể tướng bị trục xuất nghe được khẩu hiệu này cũng sẽ không thờ ơ, mà tiểu hồ ly giảo hoạt Thái Bình kia cũng sẽ không để vuột mất cơ hội tốt này.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi khe khẽ thở dài, bị bắt vào làm tù binh trong doanh địch, ngược lại có thể tạo ảnh hưởng lớn đối với triều đình mà trước nay chưa từng có, thực là bất ngờ.
Nhưng, như thế nào mới có thể thoát được đây? Đây cũng không phải là dựa vào miệng lưỡi sắc bén mà có thể làm được đấy