Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Phàm một cước đá Lưu Quang Nghiệp hôn mê, lại làm như không có việc gì phủi phủi ống quần, nói với Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên:
- Hồ huynh, Tôn huynh, chúng ta về dịch quán đi, Dương mỗ còn có việc phải thương lượng với hai vị.

Tống Vạn Du nhìn vị khâm sai hống hách không coi ai ra gì này, lặng lẽ nói nhỏ với Tống Sở Mộng:
- Thúc phụ, chúng ta làm thế nào đây?

Tống Sở Mộng nói:
- Theo hắn về, nếu Dương khâm sai này không phải là giả, ta ngươi thân là chủ ở đây, vẫn phải tiếp ứng, quay về chuẩn bị tiệc tối đón gió đi.

Tống Vạn Du nao nao bên cạnh, thấp giọng nói:
- Vậy còn một vị khâm sai kia thì làm thế nào đây?

Ngưu Nhất Lang ôm lấy cái đầu của Lưu Quang Nghiệp, hướng về phía Tống Vạn Du thê thảm hô:
- Huyện tôn, ông còn nước không?

Tống Vạn Du đờ đẫn lắc đầu.

Tống Sở Mộng hít một hơi sâu, thấp giọng nói:
- Xem ra vị khâm sai này còn hống hách hơn so với vị Lưu khâm sai kia, chúng ta không đắc tội được. Nhưng, Lưu khâm sai tuy bị Dương khâm sai đánh ra như vậy, lại chẳng qua là võ dũng đọ sức, trận tranh đấu này của hai người ai thắng ai thua, tạm thời chưa biết, Tống gia chúng ta chỉ cần xem, nhất định chớ có tham gia vào. Như vậy đi, ta dẫn Dương khâm sai về, ngươi ở lại chăm sóc Lưu khâm sai.

Tống Vạn Du nói:
- Tốt, cứ làm như vậy, vậy…số thổ binh này làm thế nào bây giờ?

Tống Sở Mộng nghĩ ngẫm, lấy tay che miệng ho khan một tiếng, nói với Tống Vạn Du:
- Lúc đầu, khi cho hắn mượn binh, chúng ta cũng đã nói công sự một ngày không nổi, những quân tốt nhậm chức hắn điều khiển, bây giờ thu lại, không phải rõ ràng là chúng ta đối nghịch với họ sao? Không phải để ý, từ nay những binh sĩ này mượn cho ta, để hắn điều khiển, mọi việc, không liên quan gì tới Tống gia, nhớ chưa.

Tống Vạn Du ngầm hiểu, liên tục gật đầu.

Dương Phàm lên ngựa, Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên như kiểu thiên lôi sai đâu đánh đó của hắn, theo bản năng cũng phải có hành động. Mà Miêu nữ trong đám người vừa chạy ra kêu oan kia mắt thấy có cứu tinh, hiện giờ cứu tinh phải đi, bọn họ làm thế nào đây? Lưu Quang Nghiệp thô bạo thành tính kia một khi tỉnh lại, chắc chắn sẽ trút phẫn nộ lên người bọn họ rồi.

Mới vừa rồi Tôn Vũ Hiên hai lần cứu giúp, còn thay nàng chịu một chưởng, trong lòng Miêu nữ này, hán quan phong nhã hào hoa này chính là người tốt nhất trong số người Hán, nàng lập tức chạy tới, giơ tay kéo ống tay áo của Tôn Vũ Hiên, e sợ kêu lên:
- Đại quan người Hán, chúng ta phải làm sao bây giờ?

- A...

Tôn Vũ Hiên vặn yên ngựa, một chân giẫm vào bàn yên, nghe tiếng mới bừng tỉnh, vội vàng quay người, Dương Phàm vừa rồi hành hung khiến Lưu Quang Nghiệp hôn mê hai lần, đầu óc của bọn họ thực sự không thích ứng được với sự thay đổi lớn như vậy, suýt nữa quên mất việc của những người này.

Tôn Vũ Hiên nghiêng đầu lại, lúc này mới liếc mắt nhìn người Miêu nữ này. Vừa rồi mắt thấy Lưu Quang Nghiệp muốn hung bạo, Tôn Vũ Hiên liền lập tức cứu người, cũng chưa nhìn rõ bộ dạng của Miêu nữ này. Lúc đó chỉ là vội vàng quay lại, cảm thấy có chút thanh tú. Lúc này nhìn tỷ mỉ, không ngờ nàng lại xinh đẹp mỹ lệ đến vậy, khiến y si mê.

Thật ra Miêu nữ này khuôn mặt như trăng tròn, lông mày giống như sao kim, làn da trắng như sữa, cố nhiên xinh đẹp, nhưng Tôn Vũ Hiên ở Trung Thổ lâu, đế quốc hoàng thành, từng gặp vô số mỹ nữ, bất luận là dáng người, tướng mạo như miêu nữ này cũng đã gặp nhiều rồi. Nhưng khi thấy vẻ đẹp của nàng cũng không khỏi trở nên thất thố.

Chỉ là, nữ nhân như nước.

Nước là vật chí nhu, biến hóa vô cùng, dùng dụng cù như thế nào để đựng, nó có thể biến thành hình dạng như vậy.

Miêu địa sơn thủy, tẩm bổ một phương, khiến nữ nhân Miêu gia này có một vẻ đẹp khác lạ. Sự yên tĩnh của núi khiến cho Miêu nữ thanh lịch thoát tục, văn hóa vu sở khiến các nàng lan tâm huệ chất, dáng người mềm mại kia, đầy sức sống, cổ tay vạt áo đều thêu hoa đeo trang sức bạc sáng, khiến vẻ đẹp của những thiếu nữ này toát ra một vẻ đặc biệt xinh đẹp.

Phong tình đặc biệt của nữ nhân Miêu gia kia có đi khắp thành Lạc Dương y cũng chưa từng gặp qua.

Tôn Vũ Hiên bị vẻ đẹp phong tìnhmỹ lệ của Miêu nữ này làm cho thất kinh, lập tức mới biết mình thất lễ, vội vàng rủ ánh mắt xuống, ho khan một tiếng, khi quay sang Dương Phàm, liền lại hồi phục lại dáng vẻ quan lại nghiêm nghị, dùng ngữ khí công sự nói:
- Dương lang trung, những bách tính Tạ Man bị Lưu Quang Nghiệp bắt kia, lang trung xem...

Dương Phàm vừa mới sải bước tuấn mã, vừa nghe lời ấy, lông mày khẽ giương lên, nói:
- Đó đều là nhân chứng, bổn quan phải tra ra tội danh của Lưu Quang Nghiệp, không thiếu việc phải hỏi họ một số việc, mang về hết.

Tôn Vũ Hiên mừng rỡ, liên thanh tán thành, quay người lại ho khan một tiếng với Miêu nữ kia, vội vàng dùng giọng nói nhẹ nhàng:
- Còn chưa thỉnh giáo danh tính của cô nương?

Miêu nữ này đâu quan tâm tới danh thơm hay không, cũng không để ý tới việc nói tên của mình cho người khác, tên vốn chính là gọi cho người ta mà, liền thoải mái nói:
- Ta họ Hồ, tên là Hồ Phi.

Tôn Vũ Hiên vỗ tay khen ngợi nói:
- Phi Phi cũng là thơm. Nhật vãng phi vi, nguyệt lai phù sơ. Tên hay, tên hay.

Hồ Phi ngẩng đầu giơ cổ tay lên hít hà, lại không cảm thấy thơm chút nào, lập tức bừng tỉnh, nói:
- Đại quan người Hán mũi rất thính. Túi thơm trên người ta đeo đã lâu, hương thơm đều bay gần hết rồi, vậy mà ông cũng ngửi được. Vậy...

Hồ Phi sợ sệt liếc nhìn Dương Phàm, thấp giọng nói:
- Vị đại quan người Hán kia, muốn cứu chúng ta sao?

Dương Phàm đang sa sầm nét mắt muốn Ngưu Nhất Lang trả lại thánh chỉ và khám hợp.

Theo Hồ Phi thấy, Lưu Quang Nghiệp không khác một ác ma, còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với ác ma trong truyền thuyết “trừ ác lễ” vào mười ba tháng bảy của họ. Nhưng ác ma này gặp ác nhân, bị đại quan người hán họ Dương kia đánh cho thê thảm, đại quan người Hán kia tuy không phải người xấu, nhưng cũng là một hung nhân, vẫn khiến nàng có chút sợ hãi.

Tôn Vũ Hiên luôn miệng nói:
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên. Chỉ là…, bọn ta phải hỏi các cô một số việc, cũng là để tìm chứng cứ phạm tội của Lưu Quang Nghiệp, giúp các cô đưa hắn tới sợi dây luật pháp. Cho nên, hiện giờ vẫn không thể để các cô rời khỏi đây, Hồ cô nương có thể nói cho gia tộc của các cô an tâm đi theo chúng ta một chuyến.

Hồ Phi thẳng thắn nói:
- Đó là đương nhiên, ông..ông là quan tốt, mong rằng ông có thể làm chủ công đạo cho chúng ta.

Nói tới đây, không biết nghĩ tới việc thương tâm gì, nước mắt Hồ Phi óng ánh lên, ươn ướt.

Tôn Vũ Hiên thấy vậy vô cùng đau lòng, vội vàng ưỡn ngực nói:
- Cô yên tâm! Bọn ta tuyệt đối sẽ không tha cho Lưu Quang Nghiệp, không thể tha cho tên gian tặc hại nước hại dân này.

Hồ Phi cô nương cười cảm kích, trong mắt chứa đựng nước mắt, quay người nói rõ tình hình với tộc nhân của nàng.

Ánh mắt Tôn Vũ Hiên rủ xuống, dừng ở cái cạp vải trắng trên người Hồ cô nương, chỉ cảm thấy đôi chân dưới chiếc váy dài của cô nương cũng mảnh mai đáng yêu khiến cho lòng người ngứa ngáy, chợt lại nghĩ mình cũng không phải là người đàn ông lần đầu gặp nữ sắc, hôm nay lại thất thố như vậy, thực sự có chút khác thường, không khỏi tự cười giễu mình.

***

Dương Phàm và Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên rời đi, nam nữ Miêu nhân bị bắt kia đều bị mang đi.

Dương Phàm không gọi thổ binh tới áp giải, theo cách nói của Tôn Vũ Hiên, những người gọi là tù binh này không phải là phụ nữ thì cũng là trẻ nhỏ, không cần áp giải, có Mã Kiều mang theo năm người là đủ.

Tống Vạn Du kêu người đỡ Lưu Quang Nghiệp đang bất tỉnh kia lên, dừng lại phía sau đám người Dương Phàm, một đám binh sĩ tản mạn phía sau lưng họ, đầu trên thương mâu đều được tháo ra đặt ở bên cạnh, chuẩn bị trở về phái người mang củi cỏ tới để đốt tất cả số thi thể đó.

Dương Phàm tuy dẫn theo một đám người về, vẫn là bố trí ở tại Tống gia. Tòa nhà này của Tống gia là hậu trạch, ở xung quanh khu kiến trúc có một không gian rộng lớn đều bị vòng vào trong sân, nhưng Tống gia cũng không sống hết khu lớn như vậy, có lẽ chỗ này còn trống, chỉ là một mảnh đất toàn cỏ dại, chứa mấy nghìn người cũng không thành vấn đề.

Sau khi trở về Tống phủ, Dương Phàm chỉ đơn giản chào Tống Sở Mộng, hội đàm một lát, rồi cáo từ chủ nhân, thương lượng riêng việc công với Hồ Nguyên Lễ và Tôn Vũ Hiên.

Hồ Nguyên Lễ phẫn uất nói:
- Lưu Quang Nghiệp ở Man châu đã giết lưu nhân, người già, trẻ nhỏ phụ nữ tới hơn chín trăm người, bất chấp mọi liên lụy, bắt nhiều Miêu đồng, Miêu nữ, không biết đã gian dâm cướp bóc gây họa tại bao nhiêu Miêu trại rồi. Chúng ta cả đường tới đây, ven đường biết được tin tức, Vương Đức Thọ đã giết hơn bảy trăm người ở Lĩnh Nam Đông Đạo, mặt khác vài tên khâm sai phân phó các nơi giết từ ba trăm tới năm trăm người, hơn nữa không một ngoại lệ, bọn họ tàn sát khăp nơi nhưng lại không hề đưa ra được tội danh phản nghịch, những nơi đi qua đều quấy lên chướng khí mù mịt.

Tôn Vũ Hiên bổ sung nói:
- Đây vẫn chỉ là tin mà chúng ta đi được nghe được, bây giờ cũng không biết bọn họ phạm phải những việc ác gì?

Dương Phàm trầm giọng nói:
- Việc ác của họ không làm được bao lâu nữa đâu, Diêu châu đã phản, Lĩnh Nam cũng phản, sự tức giận của bách tính, Thiên tử tuy ở trong thâm cung cũng đã biết, chỉ sợ sự phẫn nộ lôi đình này không bao lâu sẽ rơi lên người họ rồi.

Tôn Vũ Hiên “a” lên một tiếng, vô trán nói:
- Lúc chúng ta đuổi tới Dạ Lang, từng có dịch sứ đuổi theo đưa tới một đạo mật chỉ được phong kín. Bệ hạ lại ban ý chỉ cho ngươi, ta không dám mở ra, hiện giờ còn không biết rõ tình hình cụ thể, để ta đi lấy tới.

Dương Phàm nói với Hồ Nguyên Lễ:
- Hồ huynh vốn giám sát Ngự sử, am hiểu luật pháp. Việc hỏi các “tù binh” này phải nhờ tới Hồ huynh rồi. Chúng ta phải đến nơi Lưu Quang Nghiệp gây tai họa.

Hồ Nguyên Lễ trịnh trọng gật đầu nói:
- Vậy ta đi.

Tôn Vũ Hiên và Hồ Nguyên Lễ lần lượt rời đi, Dương Phàm bắt tay sau lưng chậm rãi bước đi trong phòng mấy bước, dạn dò vệ binh bên ngoài nói:
- Mời Mã lữ soái tới.

Mã Kiều vừa sắp xếp xong cho số Miêu nhân kia, tuy đều là phụ nữ và trẻ nhỏ, không sợ họ sinh sự, Mã Kiều vẫn phái mười mấy binh sĩ bảo vệ, để tránh họ đi lại lung tung. Sau khi sắp xếp thỏa đáng liền tới chỗ Dương Phàm, được nửa đường liền gặp binh sĩ kia tới tìm mình.

Mã Kiều bước vào phòng của Dương Phàm, thấy Dương Phàm đánh mắt ra hiệu với mình, liền đóng chặt cửa lại. Quay đầu nhìn lại, Dương Phàm đã đi vào trong nội thất, Mã Kiều lập tức đi theo.

Dương Phàm đi vào nội thất, đợi Mã Kiều đi theo đến bên, liền từ từ quay người, dọa gã nói:
- Kiều ca, còn nhớ hôm đó trên đường huynh đệ chúng ta hộ tống công chúa tới Trường An, bên ngoài trấn Thiết Môn trên Thanh Sơn đã nói gì không?

Mã Kiều gãi đầu, bất đắc dĩ cười khổ nói:
- Huynh đệ, trên núi chúng ta đã từng nói rất nhiều chuyện, có thể nêu lên chút chủ đề không?

Dương Phàm cũng có chút buồn cười, vẻ nghiêm túc trên mặt liền giảm đi chút.

- Trên đường tới Trường An, đương nhiên tiêu dao vô cùng, về phần tuần tra lưu nhân, huynh đệ chúng ta đồng tâm, quan tâm bọn chúng là điểu nhân quái gì chứ, bắt được là chém thôi.

Câu nói của Dương Phàm chính là lúc đầu Mã Kiều nói với hắn, ngay cả ngữ khí cũng nói giống y như đúc.

Ánh mắt Mã Kiều sáng lên:
- Ngươi muốn làm thịt tên điểu nhân Lưu Quang Nghiệp kia?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK