Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuyệt địa cầu sinh như vậy đối với bất kỳ người nào mà nói cũng có thể chỉ là một trò vui đùa ác liệt của tử thần.

Không phải sao? Khi ngươi may mắn bị cành thông ngoắc vào, nghĩ có thể mình sẽ không ngã chết, nhưng rồi ngươi chợt phát hiện, ngươi lên không được, xuống cũng không được, thì đó sẽ là một cảm giác như nào?

May mắn Thiên Ái Nô luyện được thân thủ vô cùng cao minh, trong tay nàng lại vừa mới có một phi trảo, nay trở thành hy vọng chạy trốn của nàng.

Dù là thế nàng vẫn chịu nhiều khổ sở.

Gió mạnh dán chặt lấy vách đá gào thét đập lại, hai tay nàng nhất thiết phải bám chặt nham thạch, chỉ không cẩn thận một chút thôi là cũng sẽ bị gió cuốn rơi xuống.

Nàng chỉ có thể bám vào gờ đá nổi lên, từng bước một cẩn thận di chuyển. Có nhiều chỗ trơn nhẵn như gương, nàng cũng chỉ có thể dùng phi trảo một lần nữa ném ra chỗ xa, tận đến khi nó nắm chặt vào một khối nham thạch rồi mới tiếp tục di chuyển người qua.

Có nhiều chỗ là một mảng nham thạch lớn trơn bóng loáng, căn bản không thể leo trèo, chiều dài của phi trảo cũng không thể vươn xa hơn ngoài mặt đá trơn nhẵn kia, nàng đành phải mạo hiểm trượt rơi xuống dưới, tận đến khi hai tay có thể chạm đến nham thạch lại mới có thể leo lên tiếp.

Có lúc, người nàng trượt xuống dưới mấy trượng thì có thể phát hiện vị trí tiện lợi, nhưng lại trệch hướng thân hình nàng, thậm chí nàng còn phải tiếp tục bò vòng về, để khi thân thể mình rơi xuống mới có thể chạm vào đúng khối nham thạch nơi đó.

Loại tra tấn này quả thực là khiến một người ý chí đã bạc nhược như sắp phát điên lên, Thiên Ái Nô lại cố cắn răng kìm nén xuống.

Nàng cũng không biết bò lên bao lâu, bò lên bao xa, phi trảo sau khi nhiều lần kéo căng thì đã dần dần bị đứt đoạn, thân mình ở giữa vô tận leo lên sớm đã tiêu hao hết chút khí lực cuối cùng, nên không còn cử động được nữa. Mà giờ phút này nàng lại đang đưa thân vào một mặt đá hình tam giác. Giống như một con dơi treo ở đó, không thể tiến thoái.

Thiên Ái Nô ù tai tim đập, trước mắt bắt đầu tối đen, chân tay dần dần vô lực, suy cho cùng thân xác nàng cũng là máu thịt, nàng biết, mình đã kiên trì hết mức rồi.

Nàng tuyệt vọng nhìn thoáng qua về phía nham thạch, trong mắt dường như có một tầng sương tích tụ, như ẩn như hiện một màu xanh.

- Hãy cho ta một chỗ mượn lực, hãy cho ta một chút sức lực, ông trời ơi, ta xin ông...

Thiên Ái Nô thầm cầu nguyện, thân hình vươn lên, tụ khí lực đột nhiên vọt tới phía trước.

Đầu ngón tay nàng chạm vào một khối đá nổi lên, nhưng cũng chỉ mới chạm đến thì nàng lập tức ngã xuống dưới.

- Vì sao? Nếu muốn ta chết, vì sao lại cho ta hy vọng?

Đáy lòng Thiên Ái Nô gào thét không ngừng, nước mắt tuyệt vọng bỗng nhiên trào ra.

***

Soạt soạt soạt!

Một thanh đao sắc bén chém cỏ dại và cây tử đằng mọc lan tràn rậm rạp, từ trong khu rừng bỗng chui ra vài người.

Vài người đều mặc trang phục săn bắt màu xanh thẫm, đứng bất động ở trong rừng sẽ lẫn với màu cây cỏ khó bị người khác phát hiện được. Bọn họ đều cầm nĩa xiên thép, trên vai còn đeo cung săn, người đi trước mở đường là cường tráng nhất, cao hơn những người khác một cái đầu, khôi ngô tráng kiện như mọt con trâu đực.

Người này đã ra dáng một một người đàn ông trưởng thành, nhưng trên môi vẫn ngậm cọng cỏ khuôn mặt hơi trẻ con, nhìn tuổi dường như cũng không nhiều.

Một người đàn ông vác một con trĩ hoang, thỏ hoang, y ngửa đầu nhìn nhìn, đại thụ che trời, từ giữa tán cây nhìn ra ngoài núi non trùng điệp vô tận, vách đá kỳ vong trong mây như gọt, liền nói:

- Nhị Lang, xem ra chúng ta đã đến dưới chân núi Hoa Sơn rồi, hay là sớm quay về đi, nếu chậm sẽ khiến đại nương tử tức giận.

Người bộ dạng đã trưởng thành vẫn mang nét thiếu niên kia chính là Nhị Lang. Nhị Lang nghe vậy nói:

- Cọp mẹ kia quản rất nghiêm, cả ngày không cho ta ra ngoài, vất vả lắm mới được tỷ ấy đồng ý, cho ta vào rừng săn bắn, sao có thể trở về, chẳng phải các ngươi nói trong núi này có hổ già sao, ta muốn săn hổ rồi mới về!

Một người thợ săn vội nói:

- Đại Trùng! Là đại trùng! Không phải là hổ, phạm húy đó nha, Nhị Lang à.

Nhị Lang trừng mắt:

- Rõ ràng là lão hổ, sao không thể gọi như thế? Chẳng phải các ngươi nói trong núi này có hổ sao, lão hổ ở đâu nào? Mỗ gia đi đã nửa ngày cũng chẳng thấy một con mồi nào lớn hơn con cẩu cả!

Một người đi săn cười khổ nói:

- Chúng ta cũng chỉ nghe một tiều phu kể lại, mấy ngày trước hắn vào rừng đốn củi thì nhìn thấy đại trùng, còn có đúng là đại trùng hay không thì chúng ta không rõ lắm. Lúc ấy chỉ thuận miệng kể lại cho Nhị Lang nghe thôi, nào ngờ ngươi lại cho là thật. Cho dù mà thật sự có hổ, thì cũng không phải muốn đụng phải là đụng phải đâu.

Nhị Lang nghe vậy mất hứng nói:

- Rõ ràng lúc ấy các ngươi nói là có hổ, tại sao giờ lại thành thuận miệng nói thôi, hừ, không tìm được lão hổ, ta không quay về.

Nhị Lang dứt lời lại vung đao tiếp tục mở đường, mấy người bất đắc dĩ đành phải đi theo hắn, không ngờ giây lát phía trước mơ hồ vọng đến tiếng nước, vòng qua một khối nham thạch, trước mắt đột nhiên sáng lên, chỉ thấy một dòng suối từ trong bụi cỏ rậm rạp chảy ra tạo thành một hồ nước xanh biếc sâu thẳm phía trước, sau đó chảy vào khe cốc hướng Tây Nam.

Nhị Lang mừng rỡ nói:

- Ha hả, thật sự là một hồ nước đẹp, mỗ gia nóng hết người rồi, tắm rửa ở đây cho thoải mái đã.

Nói xong, hắn liền cắm đao xuống, tháo cung săn, phanh áo lộ ra bộ ngực cường tráng săn chắc vẫn còn thấm mồ hồi, còn có một đám lông rậm ở giữa ngực. Hắn kích động chạy đến bên mép đầm nước, đang định cởi áo và dây lưng, chợt nghe “bùm” một tiếng vang lớn, bọt nước bắn tung tóe vào mặt làm hắn ướt sũng.

Nhị Lang ngơ ngác đứng ở rìa đầm nước, nước từ trên mặt rỏ xuống, hắn lau nước trên mặt, kinh ngạc nói:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Một hộ săn bắn chỉ vào trong đầm nước nói:

- Nhị Lang mau nhìn, trong nước có người!

Nhị Lang nhìn chăm chú, chỉ thấy sóng nước gợn lên, một thiếu nữ nổi trên mặt nước, tóc dài xõa chìm nổi như cây cỏ, quần áo mở trải ra trong nước giống như một lá sen lớn, mà cô gái kia thì nằm ở giữa lá sen, hai má tái nhợt như một đóa sen trắng.

Nhị Lang cả kinh nói:

- Lão hổ thì chẳng thấy đâu nhưng lại từ trên trời rơi xuống một cọp mẹ.

Nhị Lang này trời sinh có chút ngốc nghếch, huynh trưởng hắn có chức vị bên ngoài, trưởng tẩu làm quản gia trong nhà, mà vị trưởng tẩu này thông minh tháo vát, làm quản gia rất đâu vào đấy, bởi vì lo lắng đệ đệ gây chuyện sinh sự bên ngoài làm hỏng nền nếp gia đình cho nên quản giáo hắn rất nghiêm, Nhị Lang cực kỳ sợ đại tẩu, sau lưng luôn miệng gọi nàng là cọp mẹ, cho nên cứ phụ nữ mà hắn nhìn thấy đều gọi là cọp mẹ hết.

Hắn đang nói thì trong hồ nước sâu thẳm kia nổi lên màu đỏ từng đợt từng đợt loang ra từ dưới thân hình cô gái, như bông cúc đang nở. Nhị Lang mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:

- A? Cọp mẹ bị sao thế kia!

Hộ săn bắn bên cạnh hắn dở khóc dở cười nói:

- Nhị Lang, ta thấy cô gái này hình như là bị thương.

Nhị Lang kinh hãi nói:

- Thật sao? Vậy sao ngươi còn không mau cứu người!

Nói xong hắn thò tay đẩy người kia bùm một cái xuống nước.

Thiên Ái Nô sau khi bị mang lên bờ, lại bị mấy người đàn ông vây quanh mắt to mắt nhỏ nhìn nàng.

Nàng đã hôn mê, hai má tái nhợt như tuyết, mấy lọn tóc ẩm ướt dính lên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn động lòng người. Nhị Lang nhìn thấy thì reo lên:

- A! Là ta gọi sai rồi, cô gái nhỏ đáng yêu khổ sở như vậy thì không thể là cọp mẹ hung hãn trong nhà ta được!

Mấy người khác cũng không lên tiếng, bọn họ đều là nô bộc gia đinh, không thể gọi đại tẩu là cọp mẹ như nhị công tử này được.

Thiên Ái Nô ngã từ trên vách núi xuống đã choáng váng rồi, lại rơi xuống hồ vỗ vào, lập tức hôn mê. Nàng trong cơn mê ho khan một tiếng, phun ra ngụm nước, rên rỉ:

- Nhị Lang...

Rồi lại ngất đi.

Nhị Lang to lớn như trâu đực kia ngạc nhiên vò đầu nói:

- Các ngươi có nghe hay không, cô ấy mới vừa nói cái gì nhỉ?

Một hộ săn đứng bên cạnh nói:

- Hình như là nói... Nhị Lang?

Nhị Lang vỗ tay nói:

- Đúng vậy! Ta còn tưởng rằng ta nghe lầm, quả nhiên chính là gọi Nhị Lang. Cô gái này sao lại biết ta nhỉ.

Gia đinh nén cười nói:

- Nhị Lang, cô nương này chưa hẳn đã biết ngươi, trên đời này không chỉ có một mình ngươi là Nhị Lang.

Nhị Lang trừng mắt:

- Ngươi tên Nhị Lang hay là ta tên Nhị Lang? Ở đây rõ ràng chỉ có ta là Nhị Lang, cô ấy không gọi ta thì gọi ai nào? Mau lên, mau đưa cô ấy về nhà kêu cọp mẹ xem cẩn thận, biết đâu cô ấy lại là thân thích của chúng ta.

Vài gia đình nghe hắn nói xằng bậy thì buồn cười, tuy nhiên thấy cô nương này gặp rủi ro, đương nhiên là phải cứu, vài người vội vàng chém hai thân cây, cởi áo khoác buộc chặt trên cành cây làm thành một cái cáng đơn giản, đặt cô nương đó lên rồi vội vàng ra về.

Nhị Lang nhặt được một cọp mẹ mang về, nên cũng không kêu la đòi đi đánh lão hổ nữa, hắn mang theo đao săn đi trước mở đường, trong lòng hết sức nghĩ tới đường tỷ đường muội, biểu tỷ biểu muội kia.

Tuổi thơ của hắn đơn giản, trí não chưa được khai mở, cho nên người trong nhà rất ít cho hắn ra ngoài giao tiếp với người ngoài, ngoại trừ đám nô bộc tôi tớ ra, người hắn gặp nhiều nhất chỉ là người thân trong nhà mình, hiện giờ thiếu nữ này lại biết hắn, thì với hắn đương nhiên là người nhà của mình rồi.

Đi đi, hắn chợt nhớ mấy năm trước có một cữu cữu tới nhà thăm hỏi, từng mang đến một vị biểu muội diện mạo và khí chất cũng khá giống thiếu nữ này, hắn không hỏi “bừng tỉnh hiểu ra”:

- Khó trách cô ấy biết ta, đây đích thị là vị biểu muội kia của ta rồi!

Vừa nghĩ như thế, Nhị Lang khờ càng vội bước nhanh.

Nhị Lang khờ này họ Quách, tên là Quách Ấu Minh, tại huyện Trịnh Hoa Châu, Quách gia bọn họ rất nổi danh gia đình giàu có.

Quách gia quận vọng làm Thái Nguyên, khởi nguồn từ đầu Hán A Lăng Hầu Quách Đình, Quách gia nhiều thế hệ trâm anh, thời Ngụy Tấn đã trở thành một trong thế gia danh môn trong sĩ tộc Sơn Đông, thời triều Tùy thì tổ tiên Quách gia còn từng được phong tước làm Quốc Công, hiện giờ đích tôn Quách gia này một chi chỉ có hai huynh đệ, đại ca là Quách Kính Chi, đương nhiệm Thứ sử Vị Châu, bào đệ của ông chính là người đàn ông vạm vỡ Quách Ấu Minh trong trang phục thợ săn này.

Trang viên Quách gia ở dưới Thiếu Hoa Sơn, Quách Ấu Minh đi trước mở đường, đợi khi hắn vội vàng chạy về nhà thì người đã đổ mồ hôi, bước vào trang viên, Quách Ấu Minh liền bảo mấy gia đinh đặt Thiên Ái Nô xuống, còn mình thì chạy đi vào gào to:

- Đại tẩu, đại tẩu! Tẩu mau ra đây, tiểu biểu muội bị thương rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK