Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Thần Dương Phàm bái kiến Thánh nhân!

Dương Phàm đứng vái chào, hai tay cung kính.

Hắn biết Uyển nhi đang nhìn mình không chớp mắt, nhưng Võ Tắc Thiên cũng đang nhìn hắn, giờ khắc này, hắn không dám có chút sơ sẩy.

Võ Tắc Thiên hỏi:

- Ngươi có chuyện gì bẩm tấu với trẫm?

Dương Phàm chắp tay nói:

- Học sĩ Vương Khánh Chi dẫn hơn trăm người các giới Lạc Dương quỳ ở bên ngoài Ngọ Môn, dâng biểu thỉnh nguyện.

Võ Tắc Thiên ngẩn ra, kinh ngạc nhìn về phía Thượng Quan Uyển Nhi, Uyển nhi chủ trì Học sĩ môn, việc này phần lớn là nàng trông coi. Uyển nhi nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ nàng cũng không biết, Võ Tắc Thiên liền chuyển hướng Dương Phàm, hỏi:

- Bọn họ thỉnh chuyện gì?

Dương Phàm khấu đầu nói:

- Xin Thánh nhân lập Võ Thừa Tự làm Thái tử!

- Hả?

Võ Tắc Thiên nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Võ Thừa Tự muốn vị trí Thái tử bà hiểu rõ chứ, chỉ là bà không ngờ Võ Thừa Tự lại thiếu kiên nhẫn như vậy. Đối với vị trí Thái tử, bà vẫn chưa quyết định thì Võ Thừa Tự lại nôn nóng động thủ rồi.

Thân phận bất đồng, tâm thái cũng bất đồng. Lúc trước khi Võ Tắc Thiên muốn xưng đế, đám người Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư từng nhiều lần tổ chức dân chúng Lạc Dương ủng hộ lên ngôi, nên khi nghe được tin tức này, trong lòng Võ Tắc Thiên vô cùng vui mừng.

Hiện giờ bà đã là Thiên tử, Võ Thừa Tự lại dùng chiêu thức ấy, không khỏi có ý bức vị trí Thiên tử này của bà. Võ Tắc Thiên lòng sinh phản cảm, nói:

- Thái Tử vô tội, sao lại phế? Cho dù là phải lập Thái tử thì cũng là việc nhà trẫm, khi nào thì đến lượt bọn họ vung tay múa chân xen vào, mau đuổi chúng đi đi.

Dương Phàm đáp lời, đang lúc xoay người đi mới nhìn thật sâu Uyển Nhi một cái. Cái nhìn này có an ủi, có yêu thương, có kiên trì, còn có một sự kiên nghị không từ bỏ. Nhìn đôi môi mím chặt và đường cong kiên nghị đó của Dương Phàm, nỗi ai oán buồn thương trong mắt Uyển Nhi phai nhạt đi một chút. Công danh lợi lộc đều là nhất thời, vinh hoa phú quý đương nhiên là một ngọn gió cảnh trong con đường đi của đời nàng, khát vọng của nàng chính là người yêu trọn đời kia. Ánh mắt kiên định của Dương Phàm trấn định nỗi lo lắng của nàng, cho nàng hy vọng.

Dương Phàm đuổi tới bên ngoài Ngọ môn, Võ Lâm vệ đang vây Vương Khánh Chi và hơn trăm thỉnh nguyện đằng kia. Vừa thấy Dương Phàm đi ra, Dương Khánh Chi lập tức chờ mong nhìn về phía hắn, tựa như ánh mắt khát vọng kia của Uyển Nhi, có một chút mùi vị u oán.

Dương Phàm ho khẽ một tiếng, mặt không cảm xúc nói:

- Thái tử vô tội, sao phải phế? Cho dù là muốn lập Thái Tử, thì đó cũng là việc nhà trẫm, khi nào thì đến lượt bọn chúng đến vung tay múa chân, mau đuổi chúng đi.

Dương Phàm nói xong vung tay lên. Chúng Võ Lâm Vệ liền giơ thương về phía trước, miệng quát:

- Lui!

- Soạt soạt soạt

Võ Lâm Vệ tiến lên ba bước, thương sắc bén nhọn hoắt bức tới thân thể bọn họ. Thương bức tới không đáng sợ mà đáng sợ chính là thần thái kiên định của binh lính Võ Lâm Vệ đang nện bước tiến lên.

Bọn họ cầm giáo dài sắc bén, trước mặt lại chính là những đại diện thỉnh nguyện, Dương Phàm ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức cầm thương thẳng tiến, dường như căn bản không thấy trước mặt có người, bọn họ thật sự làm được trong mắt không có ai.

Bước tiến của bọn họ mỗi một bước đều kiên định như nhau, khoảng cách giống nhau, tốc độ giống nhau căn bản không bởi vì có người trước mặt mà nện bước chậm dần đi, bước nhỏ hơn. Cứ như là dù trước mặt là tường lấp kín thì bọn họ cũng như không thấy mà đụng vào.

Các đại diện thỉnh nguyện hoảng sợ, mắt thấy mũi thương sắc bén đâm vào người, mà tướng sĩ Võ Lâm Vệ không chút nào do dự, bọn họ đều kêu lên sợ hãi mở ra phía sau, còn có một người vô tội nhảy lên, một cước lại đạp trúng vạt áo của mình, trượt chân ngã xuống, thật sự là như trò hề.

Vương Khánh Chi nghe xong khẩu dụ của Võ Tắc Thiên, trong lòng cũng giật mình, lại thấy Võ Lâm Vệ dùng thương uy thế bức gần, trên mặt không khỏi biến sắc, mắt thấy mũi thương sắc bén đâm ngực mình, y cũng theo bản năng né tránh, nhưng y chợt nhìn thấy ánh mắt của Dương Phàm, thấy trong đó là ý cười thản nhiên, không chút có sát khí nào thì trong lòng bình tĩnh, đột nhiên la to:

- Khoan đã! Ta có chuyện muốn nói!

- Dừng tay!

Dương Phàm ra lệnh một tiếng, mũi thương sắc bén đang chống lên ngực Vương Khánh Chi liền dừng lại, đám thị vệ này như không có tình cảm mà như cái máy, hoàn toàn nghe lệnh làm việc.

Vương Khánh Chi thầm kinh sợ, mồ hôi ướt lạnh, y lấy lại bình tĩnh, dùng giọng điệu giọng dạc nói lớn:

- Thiên Tử làm việc không cầu lợi! Lập Thái tử là tuân thủ phép tắc, liên quan đến sự hưng thịnh và diệt vong của vương triều, sao có thể nói là việc nhà Thiên Tử? Tần Thủy Hoàng nhất thống thiên hạ, chỉ vì không sớm lập thái tử mà bị Hồ Hợi, Lý Tư, Triệu Cao bóp méo di chiếu, sơn hà đang to đẹp vì vậy mà sụp đổ!

Tùy Văn Đế là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất, nhưng Dương Quảng lại sai lập thích làm lớn công to, thích xa hoa dục vọng cao, đến nỗi nhất thống giang sơn hai đời mà vong. Thái Tử, không phải là việc nhà Thiên Tử, mà là việc Thiên hạ! Vương Khánh Chi thân là thần tử Đại chu, hưởng bổng lộc Đại Chu, sao có thể không quan tâm việc của Đại Chu! Nếu Bệ hạ không để thần trần tình, thần tình nguyện phơi thây trước cung hoàng cung, lấy cái chết để can gián!

Vương Khánh Chi ở bữa tiệc Võ thị gia do Võ Du Nghi tổ chức đã gặp Dương Phàm, sớm biết Dương Phàm lòng hướng về người Võ thị, chỉ có điều mới vừa rồi y thỉnh nguyện nhưng lại bị Dương Phàm ngăn trở, không cho y vào cung kiến giá, đến nỗi y không đoán được ý nghĩ của Dương Phàm. Hiện giờ thấy thần sắc mờ ám của Dương Phàm, thì biết hắn ta cố tình như thế chứ tuyệt đối không hạ độc thủ đối với mình.

Nghĩ thông suốt điều này, nỗi khiếp sợ của Vương Khánh Chi đột nhiên tan biến, lời nói càng có khí phách, cứng rắn, người nghe không biết còn tưởng y là một trung thần hết lòng vì nước vì dân.

- Đúng! Ta...chúng ta là vì thiên hạ Đại Chu, chết mà không oán! Chúng ta chết cũng phải can gián, Chúng ta chết cũng phải can gián!

Vài nhân vật thỉnh nguyện chủ yếu bên cạnh Vương Khánh Chi vội vàng la to, chỉ là bọn họ không biết quan hệ giữa Dương Phàm và Võ thị, khó tránh khỏi lúc hô thì lo lắng, miệng thì hô khẩu hiệu thấy chết không sờn, nhưng thân mình thì lại hơi ngửa ra sau, chỉ sợ Dương Phàm lật mặt, thì bọn họ tình nguyện chết vì nghĩa sĩ này sẽ bỏ chạy nhanh hơn bất cứ ai khác.

Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói với Vương Khánh Chi:

- Vương học sĩ, bản quan phụng thánh mệnh, các ngươi hãy lập tức giải tán đi, kính xin học sĩ đừng để bản quan khó xử!

Vương Khánh Chi nghe hắn nói như vậy, trong lòng càng thêm vững tin, y chắp tay với Dương Phàm, nghiêm trang nói:

- Làm phiền tướng quân thông bẩm một tiếng cho Vương mỗ, nói nếu Thánh thượng không triệu kiến, thần Vương Khánh Chi và hơn trăm nghĩa sĩ Lạc Dương tình nguyện chịu chết trước cửa cung, lấy cái chết để can gián!

- Việc này...

Dương Phàm hơi do dự, nói với Vương Khánh Chi:

- Vậy thì làm phiền học sĩ đợi một lát.

Vương Khánh Chi khẽ mỉm cười, nói:

- Làm phiền tướng quân!

Dương Phàm ra hiệu quân sĩ coi chừng những người này, còn mình xoay người đi vào trong cung, vừa đi vừa nghĩ:

- Cửa cung náo loạn lớn như vậy, ta lại cố ý kéo dài thời gian, nhóm tướng công môn trung thư hẳn là có tin tức đến rồi chứ?

Dương Phàm quay lại điện Võ Thành, lại bẩm bấu với Võ Tắc Thiên, còn bổ sung:

- Thần thấy đám người Vương Khánh Chi rất can đảm nhiệt huyết, dù đao búa chạm vào người cũng không đổi sắc, nói năng hết sức chân thành. Đây không phải là tùy tiện hành động, thần sợ là giết lầm trung lương, là cho gặp hay là đuổi đi, còn xin bệ hạ chỉ rõ!

Võ Tắc Thiên nghe hắn nói xong, hơi hơi trầm ngâm một lát rồi khoát tay:

- Kêu Vương Khánh Chi tiến cung kiến giá đi!

Dương Phàm vội nói:

- Thần tuân chỉ!

Dương Phàm tới Ngọ môn cao giọng tuyên chỉ, Vương Khánh Chi không kìm được sự vui mừng, vội vàng trấn an đồng lõa, chỉnh trang lại y phục, theo Dương Phàm vào cung kiến giá. Hai người một trước một sau mà đi, Vương Khánh Chi thấy trái phải không có người, liền tiến lên một bước thì thầm với Dương Phàm:

- Đa tạ lang tướng nói ngọt giúp!

Dương Phàm khẽ mỉm cười, nói:

- Người trong nhà sao nói vậy. Tuy nhiên việc lập Thái tử cũng như tân quân đăng cơ, thế nào cũng phải ba năm lần mời mới được việc. Học sĩ còn phải chuẩn bị tâm lý.

Dương Phàm ngừng lại một chút, lại nói:

- Thật ra, Học sĩ vừa mới xin gặp, mạt tướng có thể dẫn ngươi kiến giá ngay, chỉ có điều...chính là hơn trăm người thật sự thanh thế không lớn, mạt tướng cố ý để các ngươi chờ bên ngoài cửa cung lâu một khắc, chịu đựng một chút, cũng là giúp các ngươi khuếch trương thanh thế để vua và dân chú ý.

Vương Khánh Chi “a” một tiếng, bừng tỉnh hiểu ra, nói:

- Thì ra là thế, lang tướng tính toán chu toàn, là bản quan hiểu lầm. Bản quan cũng muốn tìm nhiều người tới, có điều nhiều người còn không biết tâm ý bệ hạ, khó tránh khỏi khỏi nhìn trước ngó sau, khiếp đảm sợ việc, cho nên...

Dương Phàm chợt lóe mắt nhìn lên trước, khẽ dặn dò:

- Đừng có lên tiếng, tới Điện Võ Thành rồi, khi học sĩ kiến gia thì nên nói năng cẩn trọng.

Lời Vương Khánh Chi vừa ra bên miệng lại nuốt trở vào, vâng vâng hai câu rồi lui lại một bước.

Hóa ra, Vương Khánh Chi vừa mới dẫn người hô khẩu hiệu đi tới trước cửa cung, Dương Phàm nên dẫn y vào cung bởi vì Vương Khánh Chi không phải người dân thường, y vốn là người có công danh, là học sĩ đương triều, nếu nói có chính sự muốn gặp tấu thiên tử, Dương Phàm chỉ là tướng quân phụ trách trấn thủ cung đình, không có lý do gì ngăn trở.

Nhưng Dương Phàm lại lấy cớ người đi cùng y phần lớn đều là dân thường không có công danh, tụ tập nhốn nháo trước cửa cung làm xấu mặt hoàng cung nên ngăn lại, còn mình thì đi điện Võ Thành diện thánh, lúc ấy Vương Khánh Chi có chút không vui, không rõ Dương Phàm cùng là người Võ thị, sao lại ngăn mình không cho vào, lúc này nghe Dương Phàm nói lý do, thì lời oán trách tự nhiên không cánh mà bay rồi.

Trong Trung thư tỉnh hôm nay đang là giờ làm việc của Tể tướng Lý Chiêu Đức, Lý Chiêu Đức nghe nói có người tụ chúng ở Ngọ môn, thỉnh cầu phế lập Thái Tử.

Nội thị môn trong cung cũng không phải chỉ hầu hạ Hoàng đế và phi tần, Tể tướng ban sai trong cung và các học sĩ cũng có nhiều nội thị hầu hạ, nội thị hầu hạ phi tần phạm vi hoạt động chủ yếu trong đình, mà đám nội thị hầu hạ tướng công môn này phạm vi hoạt động mới chủ yếu tập trung ở trước cung.

Nhóm nội thị này ra ra vào vào truyền công hàm, đi lại đi ra trong cung thường xuyên, tai mắt vô cùng linh thông. Đám người Vương Khánh Chi bị ngăn trở ở cửa cung, lúc Dương Phàm vào cung xin chỉ thị Võ Tắc Thiên, thì có Tiểu Hoàng tay cầm công hàm đi cửa cung truyền lại đã nhìn thấy mọi phát sinh ở trước cửa cung, nghe thấy hết mọi thứ.

Gã lập tức chạy một mạch về Trung Thư Tỉnh, như khướu nói những chuyện xảy ra ở bên ngoài Ngọ môn cho Lý Chiêu Đức nghe. Lý Chiêu Đức vừa nghe không khỏi giận tím mặt.

Lý Chiêu Đức làm người cao ngạo, tính khí táo bạo, là Lý Tể tướng đương triều cương trực cứng rắn nhất, mạnh mẽ nhất, hơn nữa còn là nhân vật kiên trung phái Lý Bảo. Vừa nghe Vương Khánh Chi tụ chúng gây rối, bắt chước Phó Du Nghệ ủng hộ lên ngôi, ở bên ngoài Ngọ môn ồn ào thỉnh cầu phế Thái Tử, sửa lập Ngụy vương, Lý Chiêu Đức lập tức giận không kềm được.

Lão ném công vụ đang xử lý xuống, nổi giận đùng đùng chạy tới điện Võ Thành, nhưng khi lão ra đến cửa Trung Thư tỉnh thì chợt nhớ cứ tùy tiện đến ngăn cản như vậy, mà đương kim Hoàng đế tính cách cứng rắn mạnh mẽ, chỉ sợ tức giận trong lòng, nếu Vương Khánh Chi nhân cơ hội nói những lời hoa ngôn xảo ngữ thuyết phục Hoàng đế, thánh chỉ một khi ban ra, ván đã đóng thuyền, lão cũng không ngăn được.

Lý Chiêu Đức vừa chuyển ý nghĩ, vội vàng gọi tiểu thái giám báo tin kia lại, hỏi:

- Học trò Tương Châu buổi sáng tiến vào kinh báo điềm lành hiện đang ở đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK