Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đối với Chu quân mà nói, Hoàng Chương cốc quả thực chính là nơi ác mộng.

Trong tiếng kèn, vô số kỵ binh ở trong thung lũng triển khai đấu giết, tiến trận của Chu quân trì hoãn bởi vì trận chiến phía trước mà trở nên hỗn loạn không chịu nổi, mà tại tại trận địa chật hẹp này, người Khiết Đan từ nhỏ sinh trưởng ở trên lưng ngựa hiển nhiên có được ưu thế tuyệt đối.

Bọn họ tựa như săn bắt vô số vàng dê ở trên thảo nguyên, quơ đao kiếm, đục thủng xuyên qua đội ngũ Chu quân, quân tiên phong không ngừng chỉ để ý về phía trước, binh mã giống như châu chấu cuồn cuộn theo sát sau, tiếp tục chém giết tướng sĩ Chu quân.

Lúc khói báo động lại cửa cốc dâng lên, Tôn Vạn Vinh mai phục tại lòng núi xa xa thấy khói báo động dâng lên, mừng rỡ nhảy dựng lên, lớn tiếng quát:
- Tiến công!

Trong rừng rậm trên núi đích xác mai phục không đến thiên quân vạn mã, Tôn Vạn Vinh chỉ dẫn theo số ít kỵ binh, những người còn lại đều là bộ tốt, muốn giấu những bộ tốt này ở trong rừng rậm cũng dễ như trở bàn tay.

Khe núi rộng lớn như bụng hồ lô đích xác không nên phát động bất ngờ tập kích đối với Chu quân, nhưng với mục tộc ngày ngày tranh giành thức ăn lại tự có biện pháp của bọn họ.

Một đám dùng cành mây gói thành quả cầu thật lớn đẩy từ trên sườn núi lăn đi xuống, nảy đập, đụng vào trong đội ngũ kỵ binh dưới chân núi, trong quả cầu bóng chất đầy cành khô lá héo, còn được đổ dầu nhiên liệu, trước khi đẩy xuống người Khiết Đan đã đốt quả cầu, quả cầu to nhẹ co giãn như không có gì ngăn cản đủ để từ sườn núi nơi này lăn về chân núi đối diện.

Khói đặc bốc lên, ngọn lửa lên, khói đặc nhanh chóng phong tỏa toàn bộ sơn cốc, rất nhiều thứ bị bắt lửa, quả cầu đỏ lửa bị đẩy vào trong khe sâu, toàn bộ sơn cốc khói đặc cuồn cuộn, ngoài năm bước khó mà nhìn thấy hình bóng người, những chiến mã kia bị ngọn lửa hun nóng, kinh hoảng hí lên, hoảng loạn chạy, Chu quân không chiến tự tan.

Lập tức, vô số người Khiết Đan khoác da thú, nắm lấy săn cung, từ hai bên rừng rậm vọt tới trước, dùng cung tiễn bắn vào Chu quân chạy ra khỏi khói lửa trận và Chu quân thỉnh thoảng lộ thân hình ở trong khói đặc.

Cùng lúc đó, tại chỗ mai phục xa hơn, người ngậm cây cỏ, ngựa ngậm hoàn, hai ngàn tám trăm thiết kỵ Khiết Đan cũng dọc theo một mặt cây rừng tương đối thưa thớt vọt ra, bọn họ nhằm phía hậu trận kỵ binh Chu quân đang chặn đứng bọn họ, vây chặt lấy sơn cốc này.

Nơi thung lũng này tuy rằng rộng lớn, cũng đủ để tám trăm kỵ tạo thành trận địa ngăn chặn bốn đường, mà kỵ binh còn lại thì phi ngược lại, vứt bỏ Chu quân giãy dụa trong biển lửa mà lao thẳng tới bộ tốt Chu quân đang ở ngoài vài dặm tiến vào.

Thế lửa trong thung lũng thật ra không quá lợi hại, trí mạng thật sự lại là khói đặc cuồn cuộn tràn ngập không tiêu tan. Khói lửa dày đậm như vậy vốn cũng đủ để trí mạng, người Khiết Đan nhận biết các loại thảo dược đã bỏ thêm thảo dược có độc hoặc là thảo dược làm cay mắt mũi vào trong quả cầu dây mây, khi bốc cháy, hun đến làm người hít phải không ngừng chảy nước mắt ràn rụa, cổ họng sưng đau, khó thở.

Người còn như thế, ngựa càng khó có thể chịu được, người dưới tình huống như vậy còn có thể cố gắng duy trì sự điềm tĩnh, nhưng ngựa thì không được. Mặc dù là chiến mã huấn luyện có tố chất, có ngựa nổi chứng, đá lung tung, cắn loạn, tiện đà va đụng vào nhiều ngựa ngã đổ, không tính bị mưa tên của người Khiết Đan bắn chụm, chỉ là bị ngựa hoảng sợ lao chạy hỗn loạn giẫm đạp lên cũng làm cho số thương binh bị tử thương nhiều vô số.

Tào Nhân Sư mắt thấy vậy tình hình, không kìm nổi đấm ngực dậm chân, vô cùng hối hận không ngừng. Bỗng nhiên một mũi tên bắn lén phóng tới, bắn rơi nón trụ trên đầu y, một nhúm tóc bên mai rơi xuống, thân binh bên cạnh kinh hãi, vội vàng lấy lá chắn yểm hộ, hét lớn:

- Đại tướng quân, mau quay lại.

Tào Nhân Sư rút kiếm ra, hét lớn:
- Lui không được, tấn công chạy lên núi, chỉ có chiếm lĩnh nơi này, mới có thể có đường sống, giết!

Lão tướng quân dứt lời, làm gương cho binh sĩ, tựa như phát điên phóng lên sườn núi.

Hiện tại y không xung phong cũng không được, trong khói đặc cuồn cuộn, ngoại trừ những thân binh, y căn bản không nhìn thấy những người khác, như thế sao chỉ huy.

Tuy nói trong quân ngoại trừ cờ xí, còn có cổ nhạc có thể truyền đạt quân lệnh, nhưng vài thứ kia chỉ có thể biểu đạt quân lệnh đơn giản, như là tiến công, lui lại hoặc là bố trí phòng thủ tại chỗ, không thể truyền đạt mệnh lệnh phức tạp, mà quan trọng nhất là, y đã không tìm được đội nhạc rồi.

Tào Nhân Sư suất lĩnh thân binh của mình, tóc tai bù xù, vung kiếm xông mạnh, thoáng như gặp ma quỷ.

Thật ra không phải là Chu quân không muốn chạy ra khỏi khói trận, xung phong xông lên núi, nhưng bên cạnh khói đặc hoàn toàn là người Khiết Đan cầm trọng tiễn thỉ nghênh đón, chỉ cần bọn họ một người lao ra, thì sẽ bị một mũi tên kia bắn vào, nếu một đám lao ra, sẽ bị một mảnh mưa tên bắn vào, đại đội nhân mã trong lúc hỗn loạn từng người tự chiến, căn bản khó có thể hình thành công kích hữu hiệu.

Tào Nhân Sư lao ra khói đặc, một Khiết Đan Binh trên sườn núi lập tức nâng cung nhắm vào y.

- Chậm đã!

Vạn Tôn Vinh từng nhiều năm ở Đại Đường nên chỉ liếc nhìn là nhận ra Tào Nhân Sư mặc giáp trụ chính là một vị tướng quân phẩm bậc không thấp, lập tức hạ lệnh:
- Phải bắt giữ người này! Bắt hắn lại!

Lập tức liền có mấy Khiết Đan Binh phóng về hướng sườn núi, Tào Nhân Sư lao ra khói lửa trận, thở hổn hển mấy hơi, cố gắng mở to mắt bị hun đến sưng đỏ, còn chưa nhìn rõ tình hình, thì một lưới thừng từ trên không trung hạ xuống, chuẩn xác cuốn lấy người y.

- Tới đây đánh với ta.

Người Khiết Đan cầm lấy lưới thừng ra sức kéo, Tào Nhân Sư vừa xông ra khỏi khói đặc, thân hình của mình còn chưa đứng vững chân thì đã bị kẻ địch đánh tới.

Ti Nông Thiếu Khanh Ma Nhân Tiết dưới sự bảo vệ của thân binh, xông vào trong đám người bầy ngựa ngã đổ, hét to:
- Tào tướng quân! Tào Đại tướng quân?

Quả cầu dần dần bị cháy sạch, khói đặc loãng dần, nhưng ngựa bị hoảng sợ giẫm đạp lên nhau, bị khói đặc hun đến khó có thể thấy được Chu quân, còn có mấy ai vung đao tác chiến chứ?

****

Hoành đao trong tay Mã Kiều đã chém không còn lưỡi nữa rồi, hiện giờ gã sử dụng chính là trường đao đoạt được của người Khiết Đan.

Gã một đường quay lại xông vào, cũng không biết đã chém chết bao nhiêu người, máu tươi đã nhuộm đỏ chiến bào gã, trên đó có máu của kẻ địch, cũng có máu của mình, và có cả máu của chiến hữu. Binh lính đi theo bên gã càng lúc càng ít, nhưng phía trước vẫn là kỵ binh Khiết Đan khôn cùng không hết, làm người ta thấy tuyệt vọng.

Nhiều nơi địch ta hỗn loạn, chỉ có thể đánh trực diện chứ không thể bắn tên, nếu không Mã Kiều đã phơi thây tại nơi này từ lâu rồi, căn bản không có khả năng xung phong liều chết đến hiện tại.

Khi Mã Kiều đang suất đội đi đầu, bất chợt nghe được tiếng kèn, quay lại nhìn, trong rừng vắng vẻ không một tiếng động, Mã Kiều còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng cũng có mấy binh lính nói bọn họ cũng nghe được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK