Mục lục
Say Mộng Giang Sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyền cước và kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ đều giống nhau, đều là mở rộng khoáng hoạt, uy mãnh tinh tế, mà võ công của Cổ Trúc Đình lại chủ yếu dựa vào tiểu xảo nhanh trí. Phong cách của hai người khác biệt, càng đấu càng vô cùng kịch liệt.

Dương Phàm ngồi trên ghế, hai vị cô nương ở trước mặt hắn chỉ cách có gần một trượng đang giao đấu kịch liệt, hai nàng đều xinh đẹp rạng rỡ, nhan sắc động lòng người. Nhưng lại đối đầu với nhau như hổ cái với hồ ly, ngươi đến ta tránh, ngươi đến ta lui, người như bông tuyết bay lượn, người lại như ngọn lửa rừng rực.

Người ngoài chỉ nhìn thấy một bóng váy hồng, một bóng áo trắng, hai vị cô nương giao đấu trông rất đẹp mắt, da thịt nõn nà bởi vì giao đấu mà lộ ra nhu áng mây ửng hồng, càng thêm kiều diễm quyến rũ. Trong mắt người đồng đạo, hai người chiến đấu rất hung ác, cho dù ai nhận một đòn của đối phương, thân thể mảnh mai như cành liễu kia chỉ e không chịu nổi.

“Ba ba ba!”

Lại một lần nữa quyền chưởng tương giao, hai thân ảnh đang giao đấu kịch liệt đột nhiên tách ra. “Choang” một tiếng, trường kiếm của Công Tôn Lan Chỉ ào ào rút ra khỏi vỏ, ánh mắt Cổ Trúc Đình tinh quang chợt lóe, ngay trong lúc Công Tôn Lan Chỉ tách khỏi mình ra rút kiếm liền mạnh mẽ bổ nhào về phía nàng, trên đường di chuyển liền rút đoản kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang đâm thẳng cổ họng của Công Tôn Lan Chỉ.

Vừa thấy hai bên đều rút kiếm ra, mười hai nam nữ kị sĩ đều rất bất an, thúc ngựa muốn lao đến, nhưng vừa siết dây cương thì đã nghe thấy một tiếng thét thê lương bén nhọn kéo dài dữ dội vang lên, một mũi tên rít gió xẹt qua đầu ngựa của bọn họ, liền mờ mịt biến mất trong rừng.

Mười hai kỵ binh hoảng sợ dừng lại, lúc này mới phát hiện, chẳng biết lúc nào đã có một đám cung thủ xuất hiện, xa xa phía trong rừng, từng mũi tên sắc bén tập trung vào thân hình của bọn họ, Mã Kiều cưỡi một ngựa màu mận chín, mặc một bộ áo giáp sáng chói, ưỡn ngực thẳng lưng, tay ấn xuống trường đao, giống như duyệt binh bước tới.

Mã Kiều tới trước mặt bọn họ, ghìm dây cương lại, giọng điệu hung hăng:

- Làm gì làm gì đấy? Đều chán sống rồi có phải không? Bỏ khí giới xuống, xuống ngựa, kẻ trái lệnh giết không tha!

Vừa thấy Cổ Trúc Đình và Công Tôn Lan Chỉ động đến binh khí, thần sắc của Dương Phàm cũng không thể tự nhiên nổi, trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ thân thiết và lo lắng. Huynh đệ Cổ thị vốn tản ra xung quanh đứng cũng từ từ tụ tập lại, mà mười hai kỵ binh kia cũng bị khống chế xuống ngựa, giao ra binh khí.

Một tấc dài, một tấc cường. Một tấc ngắn, một tấc hiểm. Cổ Trúc Đình và Công Tôn Lan Chỉ một đoản kiếm một trường kiếm, lại lần nữa lại xông vào giao đấu, sự hung hiểm ẩn chứa trong đó lần trước không thể đánh đồng, nhưng cứ như vậy thì cuộc đấu cũng sẽ mau kết thúc, thời gian Cổ Trúc Đình duy trì được thậm chí còn không bằng thời gian lúc trước của A Nô.

Võ công của A Nô cũng không kém Cổ Trúc Đình, nàng theo Cổ Trúc Đình học chính là kĩ năng dịch dung, võ công của nàng kì thực rất tạp, đến Lục Bá Ngôn cũng đã từng chỉ điểm võ công cho nàng, lại thêm bị Công Tôn Lan Chỉ hành hạ quá nhiều lần, quen thuộc đặc điểm kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ, cho nên nàng có thể kiên trì lâu một chút.

Ngược lại, Cổ Trúc Đình lại không có ưu thế đó của A Nô, hơn nữa phong cách dùng đoản kiếm của nàng lại tương tự của A Nô, cho nên một khi sử dụng đến kiếm liền thua dưới tay Công Tôn Lan Chỉ. Chỉ thấy một tia sáng như tia sét lướt qua, phút chốc lại hóa thành một dòng nước mùa thu, lẳng lặng kề ngang lên cái cổ trắng nõn của Cổ Trúc Đình.

Công Tôn Lan Chỉ dương dương đắc ý liếc về phía Dương Phàm, Dương Phàm thấy Công Tôn Lan Chỉ vẫn chưa bị thương, trái tim đã nhảy đến tận cổ họng mới chậm rãi ma buông lỏng. Cổ Trúc Đình gương mặt đỏ hồng lên, gắt gao nắm chặt chuôi kiếm, im lặng không nói gì. Bị thua ngay trước mặt người trong lòng khiến cho trong lòng nàng rất khó chịu.

Công Tôn Lan Chỉ giống như một con khổng tước dương dương đắc ý, chậm rãi xiết kiếm lui về phía sau, nói với Dương Phàm:

- Thân vệ của ngươi cũng thường thôi!

Dương Phàm nói:

- Đáng tiếc, lần trước ta không muốn cùng ngươi giao thủ, lúc này đây, ta lại không thể giao thủ được. Tuy nhiên, ta không ra tay cũng có thể khiến ngươi hiểu được “hiểu nhân ngoại hữu nhân” (người giỏi còn có người giỏi hơn), Cổ Đại!

- Có!

Cổ Đại thấy muội muội bị bắt nạt, nhất là ngay trước mắt người mà y đã nhận định là em rể, đã sớm tức đén trợn ngược mắt, cơn giận không kiềm chế được, vừa nghe thấy liền lập tức bước lên một bước.

Dương Phàm thản nhiên nói:

- Giáo huấn nàng!

- Hô!

Cổ Đại lớn tiếng trả lời Dương Phàm, thẳng tay rút đao, tiếng “nàng” của Dương Phàm còn chưa dứt thì Cổ Đại đã nhún người nhảy lên, tia hàn quang tù đao thép như một dải lụa bổ thẳng về phía đầu của Công Tôn Lan Chỉ, y như một người lập tức biến thành ác lang, ra tay hung ác linh hoạt, sắc bén, bá đạo tuyệt luân.

Dương Phàm và ba huynh đệ Cổ thị đã từng luận bàn võ công, hắn đánh giá là: Một chọi một, hắn thắng; một chọi hai, hơi thua; một đối ba, bại hoàn toàn. Nhưng dựa vào võ công của Cổ Đại, đã đủ để hơn Công Tôn Lan Chỉ, kiếm pháp của Công Tôn Lan Chỉ cũng là những chiêu số bá đạo cương mãnh, nhưng vẫn kém hơn Cổ Đại một chút.

Tiếng gió thê lương bén nhọn cắt qua không trung, từng đạo đao ảnh trắng xóa nối thành một mảnh như từng đạo cuồng phong gắt gao vây quanh thân thể của Công Tôn Lan Chỉ, bão táp kinh người bắt đầu dội lên từng vòng xoáy, như một cơn bão cát tàn sát bừa bãi trong sa mạc rộng lớn, gao thét cuốn lấy tất cả những thứ phía trước nó.

Mới vừa rồi khi Công Tôn Lan Chỉ và Cổ Trúc Đình đánh nhau, thật giống như một cuộc vật lộn giữa báo cái và hồ ly, lúc này khi giao đấu với Cổ Đại, lại giống như một cuộc vật lộn giữa báo cái và sư tử mạnh mẽ, Công Tôn Lan Chỉ vẫn hung ác linh hoạt, sắc bén như trước, nhưng khí thế so với Cổ Đại lại rõ ràng kém hơn một bậc.

"Xoát xoát xoát xoát xoát!"

Năm đao đón đầu, như năm tấm lụa, lại hóa thành năm cơn sóng lớn, bổ về phía Công Tôn Lan Chỉ. Đao quả nhiên là binh trung chi vương (vua của các loại binh khí), luận về khí phách thì bất cứ loại kiếm thuật nào cũng khó sánh bằng.

Công Tôn Lan Chỉ dương kiếm vội vàng thối lui, thối lui đến bước thứ năm, khi hóa giải một đao cuối cùng, đao thế vốn cương mãnh không hề chau chuốt lại đột nhiên nhẹ tênh vung lên, tụ lại thành tấm lụa uốn lượn cuồn cuộn, tựa như một con rắn độc vừa mới ngủ đông tỉnh lại, nhìn như thong thả, kì thực nhanh chóng vô cùng, “du” một tiếng hướng thẳng đến cổ của Công Tôn Lan Chỉ.

Giống như một kiếm ban nãy của Công Tôn Lan Chỉ đặt lên cổ của Cổ Trúc Đình, thanh đao sắc bén của Cổ Đại cũng gác trên cổ của Công Tôn Lan Chỉ, nhưng y lại dùng sống đao tì lên cổ Công Tôn Lan Chỉ, võ công của y mặc dù cao hơn Công Tôn Lan Chỉ nhưng cũng không chênh lệch quá lớn, nếu là lưỡi đao, chỉ nắm không chắc một chút là thực sự có thể cắt lấy đầu của mỹ nhân này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK