Trên Ngũ Phượng lâu, Võ Tắc Thiên ăn mặc chỉnh tề, khôi phục vẻ uy nghiêm Đế vương, bà từ trên lầu cao nhìn xuống văn bõ bá quan tụ tập trước Ngọ môn, mắt bà bị viễn thị mờ nhiều, nên chỉ có thể nhìn thấy toàn màu tím, không thấy rõ dung mạo những người đó, nhưng cứ nhìn rất chăm chú.
- Uyển Nhi, ngươi có thấy Địch Nhân Kiệt đến chưa?
- Vâng, đại gia, Địch Nhân Kiệt đến rồi, đang đứng nói chuyện cùng Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ.
Bùi Hành Bản và Nhâm Tri Cổ là tể tướng sau khi mấy vị tể tướng Vi Thương Chất, Tô Lương Tự, Sầm Trường Thiện bị chết oan trong ngục hoặc là ốm chết thì bổ sung vào, hiện giờ cũng là Bình Chương Sự. Uyển Nhi tuy là cận thần Thiên tử, nhưng vẫn luôn luôn tôn trọng các Tể tướng, ngoại trừ trường hợp công khai ở Ngự tiền, chiếu theo một số nghi lễ đặc thù sẽ gọi thẳng tục danh của nhóm Tể tướng, còn luôn luôn tôn xưng họ làm Mỗ tướng. Hôm nay nàng đứng ở đầu Ngũ phượng lâu gọi thẳng tục danh của họ với Võ Tắc Thiên đã lộ vẻ không tầm thường rồi.
- Ừ, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ cũng tới rồi!
Võ Tắc Thiên thở nhẹ ra, thì thào lẩm bẩm:
- Xem ra tin tức vẫn chưa tiết lộ ra ngoài!
Uyển Nhi an ủi:
- Người kia quăng tin thất bại, mặc dù có thể ẩn núp hành tích thành công, nhưng cung cấm nghiêm khắc, hắn muốn chạy trốn xuất cung lại khó như lên trời, những người này tất nhiên còn không biết sự tình bại lộ.
- Ừ, Uyển nhi nói không sai!
Trên mặt Võ Tắc Thiên lộ vẻ thoải mái, đột nhiên lại như nhớ ra gì đó, có chút khẩn trương hỏi han:
- Bùi Tuyên Lễ, Lư Hiến, Ngụy Nguyên Trung tới chưa?
Đoàn Nhi đứng bên vội cướp lời:
- Đại gia, bọn họ còn đến sớm hơn đám người Địch Nhân Kiệt, Nhâm Tri Cổ ạ.
Võ Tắc Thiên trách mắng:
- Ngươi thường ở trong cung, chưa hiểu rõ hết các đại thần trong triều này. Uyển Nhi?
Đoàn Nhi ngượng ngùng ngậm miệng lại. Uyển nhi cẩn thận xác nhận một chút, nói với Võ Tắc Thiên:
- Đại gia, bọn họ tới rồi!
- Tốt! Tốt!
Tắc Thiên nhắm hai mắt lại, nói:
- Trẫm hơi mệt chút, đỡ trẫm ngồi xuống!
Uyển nhi và Đoàn Nhi một trái một phải dìu lấy Võ Tắc Thiên trở lại trên chỗ ngồi ngồi xuống. Võ Tắc Thiên thở dốc một hồi, chờ hô hấp bình ổn lại, bà hỏi tiếp:
- Võ Du Nghi và Võ Du Kỵ chuẩn bị thế nào?
Uyển nhi nói:
- Võ Du Nghi tướng quân dẫn Võ Lâm Vệ đại quân mai phục tại cánh bắc cung thành, chỉ chờ hiệu lệnh của bệ hạ.
Võ Tắc Thiên nói:
- Võ Du Kỵ thì sao?
Bà vừa mới hỏi tới đây thì một gã võ quan mặc trang phục lữ soái nội vệ vội vàng chạy lên Thiên môn, nội thị Tiểu Hải đứng ở cửa Ngũ Phượng Lâu cẩn thận hỏi một hồi, rồi dẫn y đi tới.
- Mạt tướng Thịnh Long phụng sai phái Võ Du Kỵ tướng quân hồi báo bệ hạ, Hữu vệ đã tập kết xong, có thể hành động bất cứ lúc nào!
- Đại gia?
Uyển nhi nhìn về phía Võ Tắc Thiên, chờ ý chỉ của bà.
Bên ngoài Ngọ môn, các quan viên tới hội triều càng ngày càng nhiều. Bình thường lúc này, cửa cung đã mở ra gọi các quan viên vào phòng chờ trong triều, mà nay Thiên Cung môn vẫn đóng chặt, rất nhiều quan viên bắt đầu kinh ngạc, tụ lại một chỗ nghị luận, có người còn ngẩng đầu nhìn lên trên đầu thành.
Lúc này, xa xa một tia mặt trời xuyên qua mây, chiếu vào Ngũ Phượng lâu vàng rực, các quan viên bỗng nhiên lại phát hiện bình thường mỗi ngày đều có thể nghe được chuông trống báo minh thanh cũng không vang lên. Tuy rằng bọn họ không nhớ chuẩn xác, tuy nhiên nhìn ánh mặt trời đã chiếu sáng Ngũ Phượng lâu, theo lý thì chuông trống báo sáng đã nên vang lên rồi.
Các quan viên tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm đều phát hiện không ổn, cùng dồn lên trước cửa cung, nôn nóng gọi vào trong cung.
Tả Vệ Lữ Soái Thịnh Long như trước quỳ một chân trên đất, đỡ kiếm cúi đầu, Võ Tắc Thiên theo bản năng vuốt ve tay vịn long ỷ. Uyển nhi lại truy hỏi một câu:
- Đại gia?
Thân hình Võ Tắc Thiên hơi chấn động, trầm giọng nói:
- Bắt đầu đi!
Uyển nhi nhẹ nhàng thở ra, hướng cửa đại điện phất phất tay, Tiểu Hải lập tức giương phất trần lên, hai tiểu nội thị chạy đến chỗ chuông trống và lầu canh. Cổ Chung Tư thái giám cất giọng nói:
- Minh cảnh vân chung...
- Đ-A-N-G..GG ....
Tám tiểu nội thị hợp lực nâng mộc lớn đụng vào chuông, đánh vào chuông đồng cực lớn cheo ở gác chuông.
- Minh văn thiên cổ!
- Đông! Đông! Đông! Đông đông đông đông...
Tám thái giám lớn mập béo tốt cũng đồng thời đánh một loạt trống lớn trong lầu canh, tám người động tác như một, mỗi một chùy đánh xuống đều vô cùng nhịp nhàng.
Dịch nhân phụ trách đánh chuông trống các nơi trong thành Lạc Dương sớm đang ở đó đợi rất lâu rồi đang không hiểu thì trên Thiên Môn, Ngũ Phượng Lâu chuông trống lại vang lên, chuông trống toàn thành đồng thời cùng hòa hợp, trong lúc nhất thời tiếng chuông trống quanh quẩn trên không toàn thành Lạc Dương.
- Đ-A-N-G..GG
- Đông! Đông! Đông! Đông đông đông...
Sự nghi ngờ của các quan viên trước Ngọ môn đều biến mất, cùng sửa sang lại áo mũ, sắp hàng chỉnh tề chuẩn bị chờ Ngọ môn mở rộng ra thì vào cung kiến giá.
- Đ-A-N-G..GG
- Đông! Đông! Đông! Đông đông đông...
Tại cánh bắc Cung thành, Võ Lâm Vệ mai phục tại viên bích thành, Diệu Nghi thành và Thương Diếu Trung dốc toàn lực xuất động, hai bên sườn Diên Cung Thành mãnh liệt nhào về phía trước Ngọ môn.
- Đ-A-N-G..GG
- Đông! Đông! Đông! Đông đông đông...
Có vệ binh mã thương mai phục tại Thượng Dương Cung Trung thương kích như rừng, đao quang lóe sáng, Hữu vệ đại tướng quân Võ Du Kỵ mặc giáp trụ hạng nặng, ngồi trên ngựa, rút trường kiếm vung về phía trước, vô số binh mã từ Thượng Dương Cung Trung như thủy triều trào ra.
Võ Tắc Thiên ngồi tại ngự tọa nghe tiếng chuông trống không ngừng, hai má đột nhiên giật giật vài cái, ngón tay bà nắm chặt phong mật thư kia, tận đến khi nó nhăn nhúm bà mới hung hãn ném xuống đất.
Phong mật thư này là có người kiến nghị với Thái tử ước hẹn binh biến bức Thiên tử thoái vị, đỡ bảo vệ Thái tử Võ Đán phục hồi lại giang sơn Lý Đường. Trong mật thư đề cập tới nhiều người, gần Tể tướng thì có ba người Địch Nhân Kiệt, Bùi Hành Bản, Nhâm Tri Cổ còn có đám người Tư Lễ Khanh, Bùi Tuyên Lễ, Tà Thừa Lư Hiến, Trung Thừa Nguyên Nguyên Trung.
Tin bức bậc này bất kể đáng tin hay không, bà đều cần phải lập tức phòng bị. Bà tin!
Vi Phương Chất chết rồi, Tô Lương Tự chết rồi, Sầm Trường Thiện chết rồi...đám Tể tướng kia sao không có cảm giác thỏ chết cáo thương? Để tự bảo vệ mình, để tránh bị rập khuôn theo đám người Vi Phương Chất, Tô Lương Tự, Sầm Trường Thiện, bọn họ bí quá hóa liều cũng chưa hẳn không thể. Huống chi, Địch Nhân Kiệt, Ngụy Nguyên Trung, Nhâm Tri Cổ vốn là lòng hướng về Lý Đường.
Võ Tắc Thiên là một Đại nữ hoàng mà trước nay chưa từng có. Bà cố nhiên một mặt anh minh cơ trí, hống hách uy mãnh, nhưng mặt sau sự hùng mạnh làm cho người kính ngưỡng cũng là sự không tin tưởng mãnh liệt, nguyên nhân như cũ là: bà là nữ nhân!
“Tẫn kê ti thần”, là chuyện xưa nay chưa từng có, văn võ cả triều thật sự chịu phục sao? Những nam nhân này thật sự nguyện ý phủ phục dưới chân bà sao?
Địch Nhân Kiệt, lúc trước các quan viên ủng hộ lên ngôi không có hắn, khi mình đăng cơ lên làm hoàng đế thì các quan viên dâng tấu chúc mừng cũng không có hắn, hắn thật sự trung thành đối với mình sao?
Nhâm Tri Cổ, lúc trước Sầm Trường Thiện đảm nhiệm Binh Bộ Thượng Thư, hắn làm trợ thủ của Sầm Trường Thiện, quan hệ hai người luôn luôn tốt, lúc Sầm Trường Thiện chết thảm trong ngục, hắn thật sự không chút nghĩ ngợi gì sao?
Còn có Ngụy Nguyên Trung, vụ án lần trước Từ Kính Chân có liên lụy tới hắn. Chu Hưng từng nói Ngụy Nguyên Trung cũng là đồng mưu phản đảng, mặc dù Chu Hưng đúng là bản thân tư lợi, đã làm việc đại nghịch bất đạo, chỉ là tài cán hắn còn rất mạnh, hay là những lời lúc trước hắn nói lại là sự thật?
Võ Tắc Thiên từ một Tài nhân từng bước đi lên ngôi vị Hoàng hậu, từng lọt vào sự ngăn trở của quan viên trong triều, quá trình bà đăng cơ xưng đế, lại từng gặp phải sự phản phác của đám văn võ đại thần và hoàng tộc Lý Đường, các vương gia tôn thất, cùng với đám quan viên tự xưng là trung thần Lý Đường này, rồi nhóm Từ Kính Nghiệp lòng đối với bà như chim sợ cành cong.
Thế nhưng ẩn sau thế mạnh và sự hống hách vượt xa của bà đối với nhóm đế vương nam tính kia là sự sợ hãi và không tự tin mãnh liệt.
Khi Từ Kính Chân bỏ trốn là do Cung Tự Nghiệp, Trương Tự Mình do một tay bà đề bạt coi như tâm phúc rõ ràng âm thầm cho phép. Hơn nữa lúc bà đang ở cung đình thì bị ám sát, rất rõ ràng là có tướng lĩnh cấm quân âm thầm phối hợp. Đủ loại chuyện như vậy làm bà càng lúc càng mẫn cảm. Với trí tuệ sắc sảo luôn luôn được biết đến của bà, mỗi khi bị một số tin tức mưu phản khong căn cứ lợi dụng, chính là tâm tính này của bà càng phản ứng mãnh liệt.
Nhất là hai năm qua, sức khỏe của bà càng ngày càng sa sút, khó mà che giấu được tuổi già, sự sợ hãi này càng thêm rõ ràng.
Bà hiểu rất rõ, có rất nhiều quan viên giống như những con kên kên đều đợi con mồi giãy chết, đến mổ thi thể bà. Bà biết, ba may mắn còn tồn hoàng tộc Lý Đường, thậm chí bao gồm cả hai con ruột của bà cũng đang đợi bà sớm quy thiên một chút; đám con cháu Võ thị mà dựa vào bà được đủ vinh hoa phú quý đang nhanh chóng tính toán thời gian chết của bà, trăm phương ngàn kế nghĩ muốn cướp lấy quyền lực, thậm chí ngai vàng của bà.
Bà sợ cái chết đến, sợ quyền lực xói mòn, sợ thần tử phản bội, sợ hết thảy trong giây lát sẽ vứt bỏ bà, bà chỉ có thể tàn sát hết thảy, chỉ có đổ máu và tử vong mới có thể khiến mọi người nhớ: ba mới là người thống trị đế quốc này!
Bà cảm thấy sợ hãi, thì sẽ khiến người khác cảm thấy sợ hãi hơn so với bà, bởi vì bà là Võ Chiếu, bà là nhất đại nữ hoàng trước nay chưa từng có!
Trước Ngọ môn, văn võ bá quan mắt thấy ba vị Tể tướng, phần đông đại thần nhất nhất bị bắt thì cả kinh trợn mắt há hốc mồm.
Chuông Cảnh Vân nghe đủ tám trăm cái, đây là một quá trình khá dài, văn võ bá quan ngay trong tiếng chuông trống mà trợn mắt há mồm nhìn Địch tướng, Bùi tướng, Tri tướng và đám người Ngụy Trung Thừa đồng loạt bị bắt đi, nhìn bụi đất tung bay xa xa, trên Thượng Dương Cung Trung đột nhiên xuất hiện thiên quân vạn mã thẳng hướng về phương xa.